Thành phố này



Gập cuốn sách lại, tôi đã không còn nghi ngờ gì về ước mơ của mình nữa. Giá như có cuốn sách nào đó của riêng tôi. Đó hẳn là một cuốn tiểu thuyết hơn là những cuốn tùy bút nào. Bởi với tôi, những câu chuyện là những thế giới khác mà ta mơ ước, ta tưởng tượng và ta hồi hộp với những kết thúc. Hơn bao giờ hết, nó đòi hỏi trí tuệ cao hơn là những bài viết theo cảm hứng mà tôi cố gắng viết mỗi ngày.

Hà Nội vào đông với những buổi sáng buốt giá, con đường đi làm đã xa hơn vì tôi đã chuyển đến chỗ ở mới. Nơi ở mới là nơi mà tôi luôn mơ ước mình có được. Không còn thứ không khí ẩm thấp khiến ta mệt mỏi, sự khô ráo thoáng đãng chính là tiền đề cho những suy nghĩ tích cực hơn. Những đêm giá rét không còn phải che chắn những chỗ gió lùa, mà đổi lại ta có thể thoải mái nằm đọc sách mà không cần phải đi tất hay chùm chăn lên người. Căn hộ đã hơn 10 năm kể từ khi xây dựng, dù nhiều thiết bị đã xuống cấp nhưng vẫn là nơi rất tốt ở thành phố này. Ban công tuy nhỏ hẹp, lộn xộn những ghế gỗ, gậy nữa, bạt bạc che nắng nhưng vẫn đủ để tạm giàn phơi quần áo tuy mới đầu vẫn còn khá tạm bợ. Từ cửa sổ căn phòng có thể nhìn ra những tòa chung cư khác vơi những ban công cũng phơi đầy quần áo và những ô cửa sổ kéo rèm. Đối diện là một tòa nhà với căn phòng rộng lớn ngăn cách với bên ngoài bởi những tấm kinh màu tối. căn phòng cho đến 9h tối thì lúc nào cũng có người, có lẽ là phòng tập yoga bởi tấm biển "YOGA YOYO" được dựng ở trên đỉnh góc trái.  Những ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài luôn là vị trí yêu thích của tôi, từ nhiều năm nay. Đã lâu lắm rồi, tôi mơi có một ô cửa sổ mở ra ngoài khoảng không rộng đến vậy.



Có một người bạn luôn hỏi tôi mỗi lần gặp mặt là dạo này còn viết không, còn tôi thì chỉ luôn một câu trả lời là hiện chẳng có cảm hứng nào để viết. Quả đúng là như vậy. Đầu óc tôi lúc nào cũng trên mây với những ý tưởng, nhưng để viết được chúng ra quả là đòi hỏi nhiều công sức hơn rất nhiều. đặc biệt là với một kẻ mà trong mọi việc đều chỉ đi tìm cho mình chút cảm hứng, nếu không thì sẽ không tránh khỏi sự chán nản. Người bạn ấy, không quá thân, hơn nữa lại có chút ganh đua nào đó. Người bạn không hẳn là hiểu con người thật của tôi như bao người khác, một người hướng ngoài luôn quan tâm đến mọi người nhưng dường như lại già dặn trước tuổi.

Cho đến ngày nhìn thấy bạn ở viện, tôi đã không nhận ra bạn. Khuôn mặt sưng húp, với những chỗ tím vì va đập và những chỗ vàng lên vì mủ và thuốc bôi. Dù sưng lên thế nào nhưng chắc hản bạn đã béo lên rất nhiều so với cách đây mấy năm, thời gian ở cùng tôi. Bạn đã hôn mê được 2 ngày cho đến sáng ngày hôm ấy đã tỉnh được đôi chút. Tất nhiên bạn chỉ cử động được một chút và vẫn còn ngủ khi tôi vào thăm. Chiếc giường với đầy những ống dẫn, và hai máy đo nhịp tim ở trên đầu. Nhịp tim không đều mà lên lúc mạnh, lúc yếu. Bạn hẳn sẽ tránh được vụ tại nạn đó nếu về thẳng nhà sau giờ làm mà không đến gặp bạn gái vào tối hôm ấy. Cô bạn gái vẫn còn là sinh viên vô tư lự với ánh nhìn rụt rè ngại ngùng. Tôi muỗn nói với cô ấy rằng, em thật may mắn vì có bạn trai luôn biết quan tâm, hy sinh vì mọi người. Một người bạn trai hiếm có.



Hẳn tớ và bạn đã gặp nhau khá ít sau đó và mỗi lần gặp nhau là một lần đàm đạo về cuộc sống và thành phố này. Tôi luôn tránh những chủ đề về cuộc sống và đam mê. Hẳn rồi vì tôi luôn lảng tránh chính mình khi ấy mà cố gắng đi theo thứ mà mình không hề mong muốn. Nhưng đó lại là chủ đề mà bạn luôn quan tâm. Vì thế hệ chúng ta luôn quẩn quanh với những ưu tư đó nhưng thật khó để mà từ bỏ tất cả để chạy theo đam mê của mình. Thế hệ này thật lạc lối, thật bơ vơ giữa vòng xoáy vật chất của xã hội và kỳ vọng của gia đình. Người cha gầy và nhỏ bé, lúc nào cũng lo lắng suy nghĩ cho xung quanh nhưng tôi tin cha của bạn là người tốt, người luôn mong mỏi con trai mình lựa chọn và đi trên con đường đó. Có thể tôi có điều kiện tốt hơn nhưng để có được sự lắng nghe và hiểu thấu thì tôi không thể có được như bạn.lúc đó tôi chỉ tin rằng, ta lớn lên và ta phải gạt bỏ những suy nghĩ con trẻ mà kiếm tiền nuôi chính mình và gia đình. Tôi ngày ấy chỉ tin vào nhưngbnđiều ngắn hạn mà quên mất rằng,chính đam mê mới tại lên những gia trị phi thường.

Và khi chúng ta nói về thành phố này,thành phố với những gần 5 triệu dân lúc nào cũng trong tư thế vặn ga đi lên và phanh dừng lại. Con người ngày một đông đúc hơn mà những con đường đã trở nên chật hẹp. Tôi đã có thể nói chuyện cùng bạn về thành phố này,vì tôi đã thấy mình trong đó. Tôi thấy mình trong những câu hỏi về mức lương,về môi trường làm việc và về các ông sếp. Tôi thấy mình luôn cố gắng hết sức và rồi chỉ nhận được những nụ cười mỉa mai. Và vì tôi phụ thuộc vào sự công nhận của người khác nên đến ngày hôm nay cuộc sống chỉ thấy nỗi thất vọng. Vậy những người dân thành phố trên những đường phố tấp nập, liệu họ cũng đang cố gắng vì những món đồ hàng hiệu, những trung tâm thương mại sầm uất hay những quán ăn nhà hàng sang chảnh? Liệu có ai như tôi và bạn cố gắng vì sự thanh thản trong tâm hồn và tìm kiềm niềm hạnh phúc tinh thần? Chắc chỉ có những người lang thang vô tư lự trong buổi chiều rét mướt với một bên dòng xe hớt hải theo vòng xuays cuộc sống. Và liệu tôi có thể không khỏi ghen tỵ khi nghe bạn bè nói về mức lương của họ, về những chiếc xe và căn hộ mà họ mua?



Và thế đó, tôi và bạn gặp nhau vào 1 buổi chiều ở quan cafe bên hồ. Và 2 vị khách nói chuyện với nhau những vấn đề triết lý nhưng lại không thể bày tỏ được cho nhau tâm tư của chính mình. Bạn nói tôi hãy viết, hãy làm điều gì đó mà bản thân yêu mến. Khi đó tôi đã nghĩ mình đã từ bỏ. Tôi muốn nói về những kế hoạch nhưng rồi quả thật lúc ấy tôi chí muốn là điều gì kiếm lợi cho bản thân hơn là cống hiến cho mọi người. Nhưng bạn đúng, chúng ta phải cống hiến rồi những lợi ích sẽ tự đến, đừng nên so đo thiệt hơn. Bàn bên cạnh là hai vị khách đang nói tiếng Anh và họ cười rất nhiều. Chắc hẳn là về một câu chuyện hay một kế hoạch vui vẻ nào đó. Điều mà từ rất lâu rồi tôi chưa được thoải mái như vậy. Và ngay lúc ấy tôi mong biết bao câu chuyện giữa tôi và ban cũng trở nên sôi nổi và vui vẻ như vậy. Có phải vì cả 2 ta đã suy nghĩ nhiều quá chăng?

U23 Việt Nam đã làm lên kỳ tích mà bạn thì vẫn đang nửa tỉnh nửa mê. Chưa bao giờ thành phố này và cả đất nước này nữa quên đi những khốn khó mà xích lại gần nhau đến vậy. Một chiếc áo có lẽ quá chật để dành cho niềm tự hào và vui sướng. Để rồi khi mọi thứ qua đi chỉ còn lại niềm hẫng hụt với những nối lo cuộc sống trước mắt cùa mỗi người. Tôi là người Việt Nam và tôi vẫn xem đi xem lại những khoảnh khắc ấy, ôn lại những cảm xúc ấy để tự nói với mình rằng, không có giới hạn nào cho chính mình cả, hãy luôn tự tin và niềm tin sẽ dẫn dắt chúng ta đến với thành công.

Một tối mùa đông và lần đầu tiên viết về một người bạn tốt. Và chúc bạn sẽ mau khỏe và thành công.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...