Hồ tây ngày không khí lạnh về
Ngày mưa 2
Hai số phận (no spoil)
Hai số phận (no spoil)
Hai nhân vật chính sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm. Một người xuất phát từ vạch đích, một người thì đi lên từ con số không thậm chí còn không được tròn trĩnh. Nhưng ở họ có những điểm chung: luôn khao khát trở thành người chiến thắng. Mặc dù là một cuốn tiểu thuyết hư cấu, nhưng mình có thể rút ra được một vài điều:
- Xuất phát từ vạch đích, những di sản cha ông để lại để giữ gìn và phát triển nó cũng khó khăn không khác gì xây dựng lên nó. Bạn phải cố gắng nỗ lực rất nhiều, phải hơn cả cha ông mình.
- Từ khổ đau, nếu vẫn giữ một niềm tin, lòng can đảm thì chúng ta vẫn vượt qua được. May mắn không phải tự nhiên mà có, ta cần dũng cảm làm gì đó, thay vì buông xuôi để trôi theo số phận.
- Cả hai nhân vật đều là người giỏi, tham vọng, can đảm nhưng lòng hận thù lại khiến cho cả hai mờ mắt. Hận thù là con dao hai lưỡi: nó là động lực, nhưng nó cũng phá hoại gấp nhiều lần: hạnh phúc, tiền bạc, danh vọng. Cả sự nghiệp sẽ tiêu tan nếu chỉ một giây phút suy nghĩ sai lầm.
- Hai nhân vật đều có những người bạn tốt, có ảnh hưởng tích cực đến họ. Để tìm được những người bạn như vậy thật khó, nhưng đâu đó là hình mẫu bạn bè để ta tìm kiếm (thường là những người có cùng mối quan tâm với bạn)
- Muốn thành công, thì không thể chỉ có một mình bạn, ta phải có đồng minh.
- Tất cả mọi vấn đề nhìn bề ngoài đều khó giải quyết, nhưng khi có tiền thì khó cũng thành đơn giản.
- Thành công không phải là không thể. Quan trọng là có tâm huyết hay không.
- Cả hai nhân vật đều là những người ham học, ham đọc và trọng nghĩa. Họ có thể dự đoán và tính toán trong mọi hoàn cảnh, họ đều vượt qua và có được kết quả xứng đáng.
Hình ảnh hai kẻ thù chỉ đứng cách nhau vài bước, cùng nhìn về buổi khai trương cửa hàng trong niềm hạnh phúc, cùng nhấc mũ chào nhau trong im lặng gây xúc động. Dù là những ông già ngốc ngếch trong vấn đề tình cảm nhưng họ vẫn giữ được phẩm cách quý ông. Cuối cùng thì hận thù gì thì cũng cần phải đối thoại, hạ mình một chút mọi việc sẽ đơn giản hơn.
Đây là cuốn sách mình gợi ý cho những ai hiện tại vẫn còn đang băn khoăn về công việc và sự nghiệp.
Ngắn 9/3
Không có ai “thiếu muối”
Gió mùa về lần thứ hai trong những ngày cuối đông, bầu trời đã xa xẩm tối từ lúc 5h chiều gợi cảm giác như ta đang sống ở tháng 11,12 của năm ngoái. Vừa mới hôm qua mưa phùn còn giăng khắp lối, hơi ẩm đi cả vào những cuốn sách trên kệ, hôm nay trời đã khô ráo và lạnh giá. Kiểu thời tiết khiến cho bất cứ ai bước ra ngoài dù là chỉ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh cho đỡ mọi con mắt (do nhìn vào màn hình máy tính lâu) cũng thấy một nỗi buồn vu vơ. Khi nhìn về quá khứ, đã từng có thời gian, tôi lên mạng, đọc vài trang báo, xem youtube, lướt facebook trong trống rỗng. Dường như ai cũng bận rộn với các mối quan hệ và những việc quan trọng phải làm, còn tôi ngồi đó trong nỗi buồn thất nghiệp và làm những điều vô nghĩa. "Tôi vốn khô khan, thiếu muối nên cái gì cũng nhạt." - Có vẻ như đó là cách mà tôi cho rằng chính mình đang nguỵ biện cho việc bằng cách vô tình nào đó làm tụt cảm xúc của tất cả mọi người. Nhưng thực ra là tôi chẳng hiểu gì về chính mình cả, và cũng chẳng hiểu gì về những người xung quanh.
Có những người đón nhận thông tin và thể hiện cảm xúc một cách mạnh mẽ, nhưng lại có những người dường như thông tin dù vui đến mấy họ vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì mới. Kiểu như một người thiếu ngủ, suy nghĩ chậm chạp và ì ạch; nói chung chẳng có gì thú vị. Nhưng càng lớn lên tôi càng hiểu rằng không phải là như vậy, bởi nếu đưa họ vào một cuộc tranh luận nào đó, nếu nó đúng là thứ mà họ đang hứng thú, tìm tòi, nghiên cứu thì thực sự lúc đó họ mới được bắt đúng tần số. Nói với họ có cả ngày cũng không hết việc để nói. Có khi bạn lại bất ngờ như việc đang đứng trước cả một thế giới tri thức mà trước kia mình lại đánh giá thấp về họ.
Vậy rốt cuộc sự khô khan ở đây là gì? Không thể nói là ai đó khô khan hay thiếu muối, mà bạn có thể hiểu là họ không hứng thú đến câu chuyện mà người khác đang nói mà thôi, họ đơn giản chỉ đang bận nghĩ vẩn vơ đến những vấn đề khác. Họ không nhanh trí, cũng không phải vì chậm chạp, thiếu năng lượng mà năng lượng mà họ đang dùng thời điểm đó là dành cho những suy nghĩ của chính họ nhiều hơn là bám theo câu chuyện của bạn. Và ngược lại cũng có những vấn đề mà họ đang nói lại chẳng khiến bạn hứng thú. Và những câu chuyện một chiều tiếp tục, cứ thế những người bạn còn thân nhau từ thủa bé, giờ lại trở nên xa cách. Vì thế, sự khô khan, thiếu muối mà ai đó tự gán cho mình, thì thực ra chỉ là do sự vô tình nào đó của bạn bè mà thôi.
Có ngưới chỉ tìm được năng lượng tích cực khi ở chốn đông người hay
giữa bạn bè, thì lại có những người chỉ tìm được năng lượng tích cực khi họ ở
một mình trong chốn yên tĩnh nào đó. Và như thế nỗi cô đơn đến khi một người
phải trở về nhà đối diện với những thứ vô tri, thì người khác lại cô đơn khi ở giữa
chốn đông người. Nhưng điều đó rốt cuộc chẳng có gì là lạ. Chúng ta vẫn là
những con người bình thường, có những khả năng khác nhau mà thôi.
Trong mối quan hệ bạn bè, có cần người "thiếu muối" không? Xin khẳng định là có. Và nếu bạn thân với một người thiếu muối như vậy thì xin chúc mừng. Họ hiểu rằng, họ cũng khó hoà nhập được với mọi người nhưng có người luôn coi họ là bạn, thường xuyên tâm sự với họ, lắng nghe và quan tâm đến một chủ đề cùng với họ, với họ đó là một điều rất đáng quý. Vì thế người khô khan lúc nào cũng sợ đánh mất tình bạn đó và họ luôn cố gắng giữ gìn, không giả dối hay làm phản bội bạn.
Thực sự thì trong cuộc sống hiện nay, người ta quan tâm đến công việc hay bất cứ việc gì tạo ra tiền bạc nhiều hơn. Chúng ta có xu hướng tìm đến nhau vì lợi ích nào đó. Vì thế có những điều hay ho mà bạn yêu thích nhưng những người xung quanh bạn lại chẳng quan tâm. Chính vì thế, đôi khi bạn lại tự coi mình là kẻ chậm chạp và đứng ngoài lề xã hội. Vô tình, đó lại là suy nghĩ sai lầm nữa. Thế giới cần những điều mà bạn yêu thích, nếu nó tạo nên lợi ích tốt đẹp. Mạng xã hội hay blog tạo ra sự khác biệt hơn so với thực tế cuộc sống. Trước đó, tất cả những mối quan hệ của bạn chỉ là cục bộ, những gì bạn nói, bạn nghe, bạn viết chỉ có cục bộ một vài người biết đến và đa phần họ chỉ quan tâm một phần rất nhỏ hoặc thấy chúng thật vô ích. Nhưng hiện tại, những gì bạn theo đuổi sẽ có rất nhiều người khác nhau biết đến, bạn có thể tìm ngay ra "nhóm" những người mà họ cũng quan tâm đến những vấn đề giống bạn. Vì thế sống ảo - như cách nói mỉa mai của nhiều người, hoá ra lại là cách giúp cho những người thiếu muối như chúng ta tìm được niềm vui, tìm được những người có cùng "tần số" ở đâu đó trong không gian số vô cùng vô tận ấy. Nhưng người thiếu muối không sống ảo bằng việc trở thành anh hùng bàn phím, tám chuyện, chém gió, họ chỉ đơn giản là bàn luận, tìm cho ra chân lý mới, hiểu biết mới hay chỉ là một sự đồng cảm nào đó.
Quả thật, vẫn có những người lên mạng chẳng vì mục đích gì, ở cuộc sống
thực cũng chẳng có nhiều điều hứng thú. Lên mạng, truy cập internet như một
cách để giải khuây, tìm những thứ giải trí cho qua thì giờ. Như vậy thì thật
buồn tẻ, và nhạt nhẽo. Chúng ta cần phải có một niềm vui nào đó, một sự hứng
thú tìm tòi nào đó, nếu tốt hơn thì đó là niềm đam mê nào đó để không còn cảm
thấy cô đơn trên mạng và để thấy rằng cuộc sống thật có ý nghĩa.
cảm xúc ngày đầu tuần
Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...

-
Trong màn đêm. Màn đêm buông xuống, hãy nhắm mắt lại và hồi tưởng những điều đã qua. Những tiếc nuối và day dứt từ lâu đã theo cù...
-
Bức tranh cô gái bên cửa sổ Hà Nội, những ngày đông giá rét và ẩm ướt. Cái cách mà anh im lặng lục lại những ngăn tủ, những giá s...