Buổi ra mắt sách và những người bạn


Nữ tác giả lộng lẫy trong bộ váy xòe rộng và trải dài như bộ váy cô dâu ngày cưới. Trên bộ váy được đính thêm hình hai thiên nga một đen và một trắng. Hẳn cô đã đầu tư rất nhiều và thực sự nghiêm túc cho buổi ra mắt sách lần này của mình. Sản phẩm của cô là tâm huyết của bao năm vượt qua những khó khăn cuộc sống và hai năm trời miệt mài làm việc bên cạnh những công việc lu bu khác. Cuốn sách không thể mang lại cho cô tiền bạc hay danh tiếng nhưng nó mang đến cho cô sự giải thoát khỏi nỗi bức bách, hỗn loạn trong tâm trí - như cô đã nói. Càng viết mọi sự càng sáng rõ, và rồi cuộc sống trở nên thật nhẹ nhàng đơn giản. Mà nếu cô không viết nó, cô sẽ rất hối tiếc. 

Tác giả nói về thiên nga trắng và thiên nga đen - chi tiết được đề cập trong tác phẩm. Đối với cô, thiên nga đen đại diện cho bóng tối, thiên nga trắng đại diện cho ánh sáng. Bóng tối là cái mênh mông rộng lớn bên trong mỗi con người. Ánh sáng chỉ là những gì hữu hạn biểu hiện ra. Ánh sáng chính là những gì biểu hiện bên ngoài của bóng tối. Người ta thường đánh giá ánh sáng nhưng không bao giờ tìm hiểu sâu về bóng tối. Nơi đó luôn hỗn loạn với niềm vui sướng, khổ đau, tình yêu, thù hận - một thế giới đầy bí ẩn mà chính chủ thể cũng không thể khám phá hết nổi. Trầm cảm, tội ác đều là biểu hiện của một bóng tối lệch lạc tổn thương cần phải chữa lành. Trong bất kỳ thế giới nào bóng tối và ánh sáng luôn song hành giống như thế giới vô hình và hữu hình vậy. 

Buổi ra mắt sách diễn ra tại một khán phòng nhỏ trong một khách sạn hạng sang ven hồ Tây. Những chiếc ghế tựa được bọc vải trắng thắt nơ xanh nước biển. Nền nhà được trải thảm nhung màu nâu đỏ. Ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập mọi ngóc ngách. Khán phòng không quá rộng chỉ đủ sức chứa đến năm mươi người. Tuy không nhiều người biết đến cô với vai trò tác giả sách bởi đây mới là cuốn sách thứ hai, mà cuốn thứ nhất đã được phát hành từ cách đây 7,8 năm. Cuốn sách thứ nhất, một cuốn sách mỏng mà tác giả chia sẻ là được viết khi còn trẻ với cái nhìn về cuộc sống vẫn còn đầy màu hồng. Cuốn sách thứ hai thì là cái nhìn chân thực và gai góc hơn của một con người mới sau nhiều trải nghiệm cuộc sống. Và điều quan trọng hơn là cô có những người bạn, những người thực sự vui sướng cùng cô trong ngày ra mắt tác phẩm của mình. Thế là đủ hạnh phúc rồi.

Khách sạn có ban công nhìn thẳng ra hồ. Bên dưới là khuôn viên nhỏ vắng vẻ với thảm cỏ và những khóm hoa long lanh những hạt nước. Mưa phùn nhẹ lất phất rơi. Con đường nhỏ uốn quanh hồ với hàng cây xanh mát. Mặt hồ phẳng lặng mênh mông trong ngày se lạnh. Nếu không quan tâm đến thời gian ta có thể ngỡ rằng mình đang ở trong không khí mùa xuân. Tất cả là đủ cho sự thơ mộng lãng mạn mà bất cứ cặp đôi nào cũng sẵn sàng rời ly cafe bên chỗ ngồi ấm áp để ra ngoài tận hưởng. Những câu hỏi về tác phẩm không nhiều bằng câu hỏi ngoài lề về cuộc sống giữa trời âu và về người chồng âu. Tác giả là người Tuy Hòa, Phú Yên với chất giọng ngọt ngào. Với những ưu tư trong lòng, cô hoàn toàn có thể có nhiều tác phẩm hơn nữa. Điều quan trọng là cô đã làm đúng với điều mà mình mong muốn, cho dù có chiến thắng hay thất bại thì ta cũng đã can đảm làm, can đảm theo đuổi. Người mạnh mẽ thì chẳng có gì phải hối tiếc cả.

Khách mua sách tại buổi ra mắt khá nhiều. Có một cô bạn người Hàn Quốc mua hẳn năm cuốn sách. Cô không biết tiếng Việt ngoài việc đọc được vài con số trên giá bìa phía sau. "Thank you" - cô nở nụ cười tươi rói, có lẽ cô sẽ tặng nó cho những người bạn Việt Nam. Điều ý nghĩa mà những người bạn dành cho nhau là gì? Chẳng có gì to tát cả. Nó chỉ cần là: "Hôm nay trời đẹp thật đấy. Bạn tớ mới ra mắt sách, mà tớ lại không hiểu tiếng Việt, nhưng chắc chắn cô ấy yêu quý nó lắm. Tặng các cậu này, lúc nào đọc xong kể lại cho tớ nghe nhé."

Tòa nhà

 


Ngày đó Bách thường hay đưa Trang đi chơi trong những buổi hẹn hò. Những buổi tối mùa thu se lạnh, hương hoa sữa thoang thoảng cuốn lấy cả hai trên những con phố nhỏ mà giờ họ vẫn còn nhắc lại. Những buổi ban đầu lúc nào cũng thật đẹp đẽ tinh khiết y như những sớm bình minh. Cũng vì thế mà Bách yêu cô, anh yêu những gì đã diễn ra, những con phố lặng im dưới ánh đèn đường, những góc quán nhỏ và những dịu êm mà Trang mang đến cho anh. Và tự lúc nào những buổi hẹn hò lại gắn với con đường, bởi anh đến đón cô, và rồi cả hai trở về trong nuối tiếc những buổi tối bên nhau, tất cả cũng đều gắn liền với con đường ấy.

“Tòa nhà kia đẹp thật.”

Anh chỉ cô xem tòa nhà đứng sừng sững bên mặt trăng tròn vành vạnh sáng một vùng trời của buổi đêm. Lác đác một vài ban công sáng đèn của những cư dân mới chuyển đến. Tòa nhà chưa hoàn thành nhưng rồi chắc cũng nhanh thôi nó sẽ được lấp đầy. Nhu cầu căn hộ chung cư giá rẻ trong thành phố chưa khi nào thôi hạ nhiệt. Đây không phải là tòa nhà cao cấp, có lẽ mức giá cũng bình thường ở những căn hộ tầng giữa và mức giá rẻ đối với những căn hộ tầm cao. Nó phù hợp với đa số người lao động. Khoảnh khuôn viên phía dưới vẫn đang được thi công, tấp nập những xe chở vật liệu và công nhân vẫn làm việc ngày đêm cho kịp tiến độ.

“Ở đó, gia đình chúng ta cùng ngắm trăng phá cỗ Trung thu thì thích biết mấy.” – Trang thốt lên thích thú, ôm chặt lấy Bách từ phía sau.

“Ừ, thật thích.” – Anh đi xe từ từ để ngắm nhìn được nhiều hơn tòa nhà ấy, trong anh tràn ngập những hy vọng. Nhưng chúng ta sẽ phải cố gắng nhiều lắm, anh thầm nghĩ. Tự nhiên anh thấy có gì vướng một bên mắt, một chiếc xe tải chở vật liệu đi qua, bụi tung lên cả một góc đường. Cả hai vội lấy áo khoác che kín mặt mình lại.  

Một năm sau họ cưới nhau trong một đám cưới giản dị.

Có lẽ hôn nhân sẽ khiến cho tất cả chúng ta hụt hẫng. Phải, ai cũng nói vậy, những giận hờn có lẽ không còn là gia vị của tình yêu nữa. Nó đã tạo nên những căng thẳng và những cuộc cãi vã. Nhưng hôn nhân lại mang lại cho chúng ta cái nhìn thực tế cuộc sống. Những cái gì đẹp, nó vốn chỉ có khi ta nhớ nhung và khao khát. Giờ đây tự ta phải xây dựng nên niềm hạnh phúc từ những nền tảng vững chắc hơn, chúng ta hiểu nhau hơn, vị tha hơn và gắn kết hơn.

Một lần nữa, họ lại đi trên con đường ấy. Tòa nhà đã hoàn thành xong xuôi, nhưng vẫn chưa thể lấp kín. Con đường buổi tối êm đềm và sạch sẽ hơn vì không còn những chiếc xe chở vật liệu ngày đêm quần thảo. Cho dù những vết tích cũ như một ổ gà vẫn còn đó mà chưa có ai sửa chữa. Như thường lệ, Bách lại đi xe chầm chậm để ngắm nhìn tòa nhà phía trước. Hôm nay là chuẩn bị đến rằm Trung thu, mặt trăng tròng vành vạnh sáng trưng cả một vùng trời bên tòa nhà nọ. Tòa nhà vẫn chưa được lấp kín, bởi ánh sáng từ ban công các gia đình vẫn chưa lấp hết đi những khoảng tối. Nhưng giấc mơ của họ vẫn cứ xa vời như thế. Nó khiến anh cảm thấy nhỏ bé.

“Thật may là chúng ta không ở đó.” – Trang cất tiếng.

“Ủa sao vậy?” – Anh ngạc nhiên hỏi, chẳng phải ước mơ của em hay sao, anh thầm nghĩ.

“Anh có thấy những tấm biển treo trên mỗi ban công của tòa nhà đó không.”

Ánh sáng từ những ban công tỏa ra mờ ảo không thể soi rõ những gì ghi trên những tấm biển, nhưng quả thật đó là những tấm biển hình chữ nhật. Hầu như tất cả chúng xếp vừa khít với những khoảng ban công khiêm tốn mà nếu nhìn vào buổi sáng nó sẽ tạo ra cho tòa nhà một màu sắc đặc trưng.

“Những tấm biển đó đều ghi phản đối chủ đầu tư nào đó. Thậm chí cách đây vài tháng họ còn treo băng rôn lật tẩy nhà đầu tư về các thiết bị vệ sinh nhà bếp được làm từ vật liệu rẻ tiền, nhanh hỏng hóc nhưng vẫn dán vào đó thương hiệu của những công ty lớn.”

“Hơn nữa, ban quản trị tòa nhà còn trưng dụng sân chơi làm nơi đỗ xe oto, với lý do tầng hầm quá chật. Nhưng thực ra là họ kinh doanh nơi đỗ xe ngoài.”

“Tòa nhà này, mấy ngày gần đây còn gây chú ý khi báo giới phanh phui ra là xây vượt quá chiều cao cho phép. Cơ quan điều tra đã kết luận chính xác và đang yêu cầu dỡ bỏ một số tầng.”

Thật kỳ lạ. Nếu vậy chúng ta làm việc hết sức mình, vay mượn lung tung để cố gắng có một căn hộ yên ấm nhưng rồi lại ôm vào mình những thứ bực mình vậy sao? – Bách thầm nghĩ. Kể ra cuộc sống hiện tại của anh và cô không đến nỗi khó khăn, dù cho với họ một ngôi nhà vẫn là niềm mơ ước. Nhưng hãy để ước mơ ấy được thực hiện khi mọi điều kiện đã chín muồi. Tình yêu của họ chẳng phải đã vượt qua những hỗn loạn để tiếp tục trên một nền tảng vững chắc sao? Cuộc sống vướng bận thêm những điều lo nghĩ về các khoản nợ, về sự hỏng hóc, về sự lừa dối sẽ càng khiến cho cả hai thêm căng thẳng.

‘Đó là một tòa nhà giả dối.” – cô khẽ nhún vai.

Trang lại ôm lấy Bách, khi một cơn gió se lạnh thổi qua. Anh cảm thấy mái tóc cô bay lên vuốt ve lên má mình. Không còn những cơn lốc bụi từ những chiếc xe chở vật liệu. Buổi tối thật êm đềm. Anh nhún vai cảm nhận thực tại bình yên trong vòng tay và cơ thể ấm áp của Trang

“Phải rồi, chúng ta thật may.” – Bách thầm nghĩ.

 

Thời gian


Con phố nhỏ sáng sớm vắng vẻ. So với ngoài đường lớn thì ở đây gió thổi lạnh hơn nhiều. Những cơn gió ngày giữa thu se lạnh len lỏi vào từng kẽ lá trên những tán cây dã hương nhô ra từ bức tường ngăn. Trong khi đó nắng vẫn rung rinh trên mặt đường. Kiểu thời tiết se lạnh trong ngày nắng khiến cho cư dân bối rối trong bộ trang phục của hai mùa rõ rệt. Người mặc cáo cộc tay, người mặc áo khoác, có người quấn khăn, hoà lẫn vào nhau trên con đường chính tấp nập. Đây là kiểu thời tiết dễ khiến cho nhiều người mắc cảm cúm vì dị ứng với kiểu nửa nọ nửa kia trêu ngươi của những ngày giữa thu. Một vài lá cờ đỏ được treo thấp ngang cửa trước dãy nhà có lẽ từ ngày quốc khánh bay phần phật theo gió. Các căn nhà vẫn đang đóng cửa lặng thinh. Bên kia bức tường ngăn với khu ký túc xá trường đại học là những tán lá cây nhô ra từ những thân cây phía trước và phía sau bức tường, lá rủ xuống có thể chạm vào mặt ai đó đi xe máy mà chẳng may bất cẩn không kịp tránh. Một cô gái mặc váy ngắn với tất chân màu nude ngồi chiếc xe vision đang đỗ lại trước cửa một hiệu tạp hóa mới mở cửa. Màu sắc từ hàng hóa trên kệ hàng, từ bộ trang phục của cô gái lúc này, màu đỏ của những lá cờ, màu vàng rực rỡ của nắng ngập tràn trên những ngôi nhà thiếu bóng cây tạo nên một mùa hè giữa những ngày thu se lạnh. Và rồi sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi những chiếc xe máy đang tìm lối ra khi trục đường lớn đang bị tắc nghẽn. Giờ mới là 7h30 sáng. Người ta đi vào con phố nhỏ này mà không đi đường lớn, ngoài việc tránh tắc đường những lúc đi làm thì cũng có thể tận hưởng dù chỉ là chưa đến một phút thứ không khí yên lặng chậm rãi đối lập với sự tấp nập bên ngoài. Tất nhiên là trừ những người đang vội vã.

Ai có thể nói về điểm đích của con đường mà mình đang đi?

Ai có thể một ngày đang trôi đi đâu?

Chỉ có thời gian…

Thời gian liệu có thực sự đang diễn ra, đang trôi đi? Có lẽ nó chỉ dành cho những ai đang nuối tiếc thì đúng hơn. Bởi chính sự vận động của cái cũ mất đi thay vào bằng cái mới, bởi những người đang vội vã với thời hạn, bởi những người cố gắng níu kéo quá khứ, nó tạo nên cảm giác về thời gian. Kỳ thực, nó chỉ là sự vận động không ngừng nghỉ của vũ trụ, của vạn vật và của chính chúng ta. Trái đất thực hiện những vòng quay, bình mình và hoàng hôn, những mùa nối tiếp, làn da bắt đầu nhăn nheo, tóc chuyển sang những sợi bạc, tất cả là những đổi thay liên tục đó chỉ khiến cho con người thêm lo lắng và vội vã.

Con người cứ mãi tìm hiểu về vũ trụ, nhưng thực ra vũ trụ nằm trong ý thức của chính chúng ta. Thế giới vạn vật từ những thứ to lớn đến nhỏ bé đều không có khái niệm thời gian. Vũ trụ chỉ mang theo mình bản chất là những năng lượng ngày càng trải rộng ra, ngày càng to lớn hơn đến vô tận. Trong thế giới có những điểm tới hạn, nước cần thêm 1 độ C để đạt tới trạng thái sôi, từ đó có thể tạo ra một năng lượng cực lớn đủ sức kéo cả một con tàu hơi nước, tạo nên một cuộc cách mạng công nghiệp thay đổi cả nền văn mình nhân loại. Vụ nổ Big bang dù vẫn chỉ là một trong những giả thiết tạo về nguồn gốc của vũ trụ cũng mang trong mình quy luật ấy. Vượt qua một điểm giới hạn, tức là năng lượng ấy đã tạo lên một con số lũy thừa to lớn khó mà tưởng tượng được. Mỗi thứ được sinh ra, mỗi ý nghĩ được hình thành lại góp phần vào trường năng lượng vô tận đó, để rồi nó cứ trải rộng mãi.

Nhận thức, tâm trí, ý chí, lý trí, trí tuệ… hóa ra chỉ là những điều có giới hạn. Chúng đã tạo nên những phát kiến, những nền văn minh nhưng rồi lại giới hạn con người trong một tầm hiểu biết của chính mình. Thế giới vô hình vẫn chỉ là tần số, sóng, điện, lực hút… và còn vô số những điều khác nữa mà loài người chưa biết đến. Chính những năng lượng vô hình ấy tạo nên thế giới hữu hình mà chúng ta đang nhìn thấy và đang tiếp tục khám phá. Nó giống như một trò đùa vậy, ta càng đi, ta càng không thể thấy điểm đích. Những thành tựu mà con người tạo ra, kỳ thực chúng lại là thế giới vô hình được hiển rõ qua những cầu nối – là những thiên tài – những người nằm trong số 15% dân số đang gánh vác cả thế giới. Họ là những người ưu tú được chọn lựa.

Những sự kiện đã diễn ra, những nền văn minh đã bị lụi tàn, những thế hệ đã qua đi… tất cả không mang ý nghĩa là đã qua đi. Những trường năng lượng vẫn còn đó và vẫn đang dao động mặc dù hình thái không còn thay đổi được nữa. Chỉ có điều những giới hạn trong nhận thức về thế giới vô hình của con người không nhận ra được để hòa nhịp được với những dao động ấy hoặc con người đang quan tâm đến những năng lượng mới mẻ hơn để rồi lãng quên đi chúng. Cũng như thế giới vật chất, trường năng lượng có cả mặt tích cực và tiêu cực. Lịch sử được viết bởi người chiến thắng, nhưng lịch sử cũng vẫn diễn ra những chính cuộc sống thường ngày của chúng ta, có mặt tối và mặt sáng. Vì thế lịch sử được ghi lại mang tư tưởng của giai cấp thống trị nên nó dễ tạo nên một trường năng lượng tiêu cực, có thể đó là một thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan hình thành, vốn đã tạo nên cuộc chiến tranh thế giới tàn khốc. Những gì đã diễn ra, có người cho rằng, bản thân chúng đi vào một thứ gọi là vũ trụ đang cuộn lại và vẫn còn đó ở một chiều không gian khác. Cái con người đang nhìn thấy và đi tới lại chính là vũ trụ mới đang trải ra, còn những gì “cuộn lại” chỉ còn để lại dấu tích trên các bản thảo, hay những di tích. Bản thân từ “đã” không còn hợp lý nữa, bởi thế giới vạn vật không có khái niệm thời gian.

Khi nói tới ý thức con người, thì đó chính là công cụ để đạt tới tầm hiểu biết về những trường năng lượng. Mỗi người mất đi, mỗi người sinh ra đều góp chung ý thức của mình vào đại dương ý thức của nhân loại. Vì thế mà ý thức cũng có đa dạng các hình thái, các mặt tốt xấu, rồi nó lại ảnh hưởng đến từng cá cá nhân khi sống trong những tập thể độc lập. Trong sự hỗn độn đó, người ta nghĩ đến một dạng ý thức thuần khiết, vốn là thứ hoàn hảo nhất để kết giao với thế giới vô hình to lớn mà chưa ai tưởng tượng ra hết. Nhưng bản thân điều đó chỉ dành cho thánh thần mà thôi, vốn là thứ không tưởng. Thật may, với một thế giới đang phẳng hơn, chúng ta có thể tiếp nhận những ý thức đa dạng khác, mà không còn bị giới hạn. Tiềm năng để phát triển con người giờ đây là rất lớn.

Khi tôi bắt đầu biết phán xét, đó là do xã hội đã có những phán xét sẵn có, những điều thuộc về đạo đức. Và khi phán xét, tôi chỉ thấy những gông cùm, những thứ tệ hại, những điều không được chấp nhận. Vì thế tôi trở thành một người như bao người – vốn không quan tâm đến tâm trí đang bị giam cầm của chính mình. Một người xăm trổ liệu có phải là người xấu, một kẻ quần là áo lượt liệu chính là người tốt điển hình? Nếu như mở rộng tâm trí của bản thân mình, chúng ta không còn đánh giá về đạo đức nữa. Giá trị đạo đức vốn bó hẹp, khi đi sang một nơi khác, điều đúng sai mà ta vẫn ghi khắc trong đầu sẽ đổi khác. Chỉ có những điều tạo ra năng lượng tích cực là đúng, những điều tạo ra năng lượng tiêu cực là sai, và điều đó phụ thuộc vào mỗi cá nhân. Nhưng nguyên tắc chung ấy là dành cho toàn thể loài người chứ không phải đạo đức.

Thời gian trôi đi cũng có nghĩa là thế giới vạn vật đang trải rộng hơn, hàm chứa trong nó hàng tỷ thế giới khác. Khi nói về thời gian, tôi tưởng tượng ra những chiếc đồng hồ. Những hạt cát li ti chảy đều xuống bởi tác dụng vô hình của trọng lực và để chúng thực hiện đúng chức năng của mình cần phải có ai đó lật ngược lại để dòng chảy được tiếp tục. Những chiếc đồng hồ khác cần những luồng điện vô hình từ pin, hay cần một ai đó lên giây cót. Thậm chí chúng ta phải chỉnh lại đồng hồ cho đúng với quy ước thời gian của quốc tế - vốn do loài người đặt ra. Cuối cùng thì thời gian chỉ là một khái niệm khi con người chưa thể giải thích được một thế giới đang ngày càng nở ra, đôi khi đạt đến một cấp số  lũy thừa to lớn khi một thực thể nào đó đạt tới điểm tới hạn. Và thế giới mà tôi đang nói đến ban đầu dù chỉ là một con phố nhỏ cũng hàm chứa trong nó hàng tỷ thế giới khác, trong đó có cả chính bản thân tôi. Liệu thời gian có câu trả lời cho những con đường mà ta đang đi? Hay liệu một ngày sẽ trôi đi đâu trong sự giới hạn của khái niệm thời gian? Rốt cuộc câu trả lời nằm ở những dòng chảy vô tận mà thế giới vô hình đang nắm giữ. Nếu bạn cố gắng thêm một chút nữa, thêm một chút nữa, từng giây phút bạn sẽ chạm đến cả một thế giới mới mà mình có lẽ không thể tưởng tượng ra được. Những trường năng lượng mạnh mẽ sẽ cuốn lấy bạn khi bạn đã sẵn sàng hòa nhịp với nó. Vậy đừng trông đợi câu trả lời cho tương lai, cũng đừng lo lắng quá khứ sẽ ở lại phía sau, thời gian không trả lời cho bạn bất kỳ câu hỏi nào cả. Chỉ có tự chính bạn soi chiếu lại mình ngay lúc này để nhìn thấy câu trả lời mà thôi.

Bởi ý thức nhân loại là một đại dương, mỗi suy nghĩ chính là những con sóng nhỏ liên tục gợn lên nhấp nhô cùng hàng tỷ tỷ con sóng khác trong từng giây phút. Và khi một con sóng nhỏ được tạo ra, nó sẽ lại dội về chính nơi mà nó bắt đầu. Bởi thế, con người luôn cần thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ lại chính mình để tự tìm ra câu trả lời.

Ai có thể nói liệu tình yêu của bạn đang lớn lên khi trái tim đã lựa chọn?

Ai có thể nói trái tim của bạn thở dài khi tình yêu cất cánh bay đi?

Ai có thể nói khi nào những con đường gặp nhau để tình yêu sẽ lại lớn lên trong ta?

Ai có thể nói liệu ngày trôi qua sẽ ngủ yên khi bóng tối lại vây lấy trái tim?

Câu trả lời không phải ở thời gian, mà ở chính chúng ta mà thôi, ngay lúc này.

 


Writer's block

 



Nắng như đổ lửa trên đường Nguyễn Thị Định. Quán cafe Highland vẫn chật kín xe máy và oto đỗ bên ngoài, dù bây giờ đang là buổi gần trưa, và lại đang giữa mùa dịch covid lần hai. Có lẽ hiếm có đất nước nào mà người dân vẫn vô tư với đại dịch như vậy. Qua vách kính lớn có thể nhìn thấy bên trong, quanh bàn cafe mọi người đang tập trung nói chuyện rôm rả hay một vài người mải mê làm việc trước máy tính cá nhân. Một cô gái vắt chéo chân trong chiếc váy xòe rộng trang nhã đang trống cằm nhìn ra ngoài đường phố, nơi những cư dân đang kín mít trong chiếc áo chống nắng chống chọi với cái nóng oi ả những ngày mùa thu. Có thể nhìn thấy màn hình word vẫn đang để mở chờ đợi, có lẽ cô đang trầm ngâm đắm chìm trong một câu chuyện hay bài báo nào đó mà cô đang cộng tác. Không biết được, chỉ thấy cái dáng hình lẻ loi ấy như một nhân vật bước ra từ một tác phẩm văn chương ngôn tình nào đó. Ở đó có sự quyến rũ, trong trẻo kỳ lạ để trong thời gian rảnh rỗi có thể nghĩ đủ điều về cô gái này. Một cô gái không thích sự bon chen, nấu nướng hay bất cứ thứ gì nữ công gia chánh. Vì hẳn những nữ công gia chánh chỉ tranh thủ thời gian tám chuyện với bạn bè, hay ngồi tìm kiếm gì đó trên các thiết bị thông minh chứ khó mà ngồi trầm ngâm thế này được. Có lẽ cô giờ này đang cố sáng tạo ra một cái gì đó khi mà đầu óc hẳn đang bay bổng nơi nào đó xa xôi. Những con người mơ mộng thật khó mà kéo được họ trở về với thực tại được, dù đó là ly đồ uống ngon lành hay một không gian mát lạnh của điều hòa. Hôm nay là một ngày làm việc, hẳn cô gái kia là sinh viên, một sinh viên có điều kiện mới có thể ngồi ở đây hoặc đó là một người vợ buồn chán với sự rảnh rỗi hiện tại, hoặc cô chỉ đơn giản mới nghỉ việc và đang trong thời gian xin một công việc mới… Cũng hẳn vì tôi thường suy nghĩ theo kiểu phức tạp, lan man như thế. Bởi giờ này tôi đang rảnh rỗi với chiếc bánh mỳ pate trứng ăn dở trên vỉa hè, còn một tay thì cầm chiếc điện thoại sau khi đã chán với việc vuốt vuốt màn hình điện thoại đọc báo. Bên cạnh tôi là chai nước khoáng đang uống dở. Cơn nóng nực khiến mồ hôi túa ra, thỉnh thoảng tôi lại nhìn vào đồng hồ sốt ruột.

"Anh ơi, lúc sáng em đặt thừa mất ít hàng. Anh cho em gửi lại nhé."

"Hàng này bán tốt em cứ lưu kho, không lại không đủ hàng bán."

"Dạ không, sếp em yêu cầu trả lại, em không xin được ý."

"Vậy em để những hàng mà mình đặt thừa riêng ra nhé. Xong tý nữa anh tiện đường qua lấy về"

"Vâng ạ"

Đến nơi thì văn phòng thì là nhân viên khác đang trực.

“Anh đến lấy lại sách ạ? Chị ấy ra ngoài lúc sáng, không thấy dặn gì em cả.”

“Bạn ấy có nhắn lại là hoàn trả những mục sách nào không”

“Em không thấy nhắn lại gì cả. Để em kiểm tra xem có ghi lại gì không.”

Cô bé nhân viên lục tung bàn làm việc. Không có gì được ghi lại thậm chí cũng không có một lời nhắn. Gọi đến chục cuộc gọi đều không có người nhấc máy mặc dù vẫn có tiếng chuông ở đầu bên kia.

“Em xin lỗi giờ không liên lạc được với chị ấy, cũng không rõ được khi nào chị ấy về. Hay lúc khác anh quay lại được không?”

“Ừ, tại xa quá, thôi anh ngồi đợi bạn ấy một chút cũng được.”

15 phút, 30 phút, một tiếng đồng hồ trôi qua không thấy có dấu hiệu nào khả quan. Cô nhân viên nọ vẫn thỉnh thoảng bấm điện thoại gọi nhưng vẫn không có tín hiệu trả lời. Thậm chí cô bé còn gọi điện hỏi hết người nọ người kia nhưng không ai biết bạn kia đi đâu, mấy giờ về. Sau gần một tiếng hết ngắm văn phòng rồi ngắm đường chán chê mê mỏi, tôi bắt đầu từ sốt ruột chuyển sang bực tức mà bấm điện thoại liên tục. Quả thật chưa có nỗi bực dọc nào đến mức tôi đã gọi phải tính đến ba mươi hai cuộc gọi. Có lẽ khi kiểm tra máy điện thoại chắc đầu bên kia họ cũng phải phát hoảng. Và giả đầu kia mà nhấc máy không biết mình sẽ rủa xả họ như thế nào. Trời giữa trưa nắng, cố đợi thêm 15 phút rồi 30 phút rồi thành thêm gần một tiếng đồng hồ nữa nhưng không có một tiếng hồi đáp. Thế là lỡ mất buổi ăn trưa ở công ty. Ngồi vật vờ dưới tòa nhà văn phong trong cái nóng gay gắt, đầu óc tôi lại càng nóng hơn. Tôi còn nghĩ đến việc sẽ mắng cô bé đặt hàng nọ như thế nào cho bõ tức nữa kia.

"Cháu ơi hết chỗ để xe rồi. Cháu đỗ tạm xuống dưới tầng hầm nhé. Ở dưới đó thì mất phí có mấy nghìn thôi."

Quán cafe highland với điều hòa mát rượi cùng đồ uống ngon lành đang mời gọi mà giờ không còn chỗ để xe, để dưới hầm thì lấy ra lấy vào mất thời gian. Đành vào Circle K mua tạm cái bánh mỳ ăn cho qua bữa coi như tiết kiệm được mấy chục nghìn đút lợn. Giờ đây tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá, dưới bóng âm của một cây sấu lớn trước tòa chung cư. Hết ngắm nhìn phố phường, tôi chuyển sang ngắm nhìn quán café Highland.

“Writer block” – một từ dùng để chỉ tỉnh cảnh mà người viết nào cũng gặp phải, đó là bí ý tưởng. Có người ngồi vò đầu bứt tai, khổ sở chịu đựng một sự bế tắc ngay trước trang word còn đang trắng tinh với con trỏ nháy nháy trêu ngươi, hoặc khi dòng ý tưởng đang tuôn trào bỗng nhiên tắc tị. Có người đơn giản là cầm cốc café, đứng dậy ra bên cửa sổ mà nhìn mông lung ra xa xăm. Có người thì gõ điên cuồng rồi xóa, hoặc viết ra giấy rồi lại vò nát chúng và ném vào cái thùng rác đã đầy ắp dưới chân bàn làm việc… Có lẽ cô gái mà tôi đề cập đến lúc đầu cũng đang rơi vào tình cảnh “writer block” như thế. Cô chỉ đơn giản giữ thế ngồi không đổi ấy, đôi tay thỉnh thoảng khuấy đều cốc café trên bàn một cách vô tư lự. Sự bất động như thế kéo dài đến đây có lẽ đã hàng giờ rồi cho đến khi cô đổi tư thế và bắt đầu nhìn quanh. Khi dòng suy nghĩ bắt đầu bất lực, người viết gặp phải tình cảnh này thường sẽ bắt đầu nhìn ra xung quanh mà tìm kiếm một ý tưởng mới, độc đáo hơn cho những gì đang bế tắc. Ví dụ, chỉ đơn giản như lắng nghe tiếng leng keng của cốc đĩa, tiếng nói chuyện của các nhân viên phục vụ tại quầy, nắm bắt những đặc điểm trên nét mặt của một ai đó, thậm chí là nghe lỏm một cuộc nói chuyện của bàn bên cạnh hay tập trung vào một thứ mùi hương nào đó đặc biệt, nước hoa chẳng hạn. Trong “writer block” ở giữa chốn ồn ào xung quanh, người viết thường sử dụng hết tất cả các giác quan của mình để tìm kiếm ý tưởng. Còn khi ở một mình, ngoài việc vò đầu bứt tai, họ suy nghĩ đến việc đọc một vài trang sách, nghe một bài nhạc không lời, nhằm tạm thời quên nó đi. Và ý tưởng chỉ đến với một hai từ khóa như một luồng điện khiến họ dừng lại bất động để khơi thông một dòng chảy mới tuôn trào. Ở đâu cũng vậy, ta tạm thời trì hoãn để rồi nhẹ nhàng phá bỏ cái thứ khó chịu gọi là “Writer block”.    

Đó là việc mà tôi làm lúc này, viết vài thứ linh tinh để lấp đi khoảng trống thời gian chờ đợi vô nghĩa. Hơn nữa việc viết còn khiến tôi thấy phấn chấn hơn là đằng khác. Thực ra tôi muốn làm nhiều việc có ý nghĩa hơn. Nhưng trong tình cảnh này, thế là đủ. Có một tin nhắn đến.

“Anh ơi, cho em xin lỗi. Em có việc gấp phải ra ngoài gặp khách hàng. Em lại tắt máy để trong túi xách nên không nghe được điện thoại của anh. Sáng đi vội quá nên em quên không dặn bạn ở lại văn phòng…”

“Ừ. Không sao đâu em. Anh cũng mới đi có chút việc xong anh quay lại lấy nhé. Cảm ơn em.”

“Dạ, nếu vậy để em chở qua văn phòng của anh nhé. Em xin lỗi anh nhiều.”

“Không cần đâu. Em cứ để đó, lát anh qua lấy lại cũng được mà. Cảm ơn em.”

“Dạ vậy anh chịu khó giúp em chút nhé. Em cảm ơn anh nhiều.”

Không khí bỗng nhiên được xoa dịu kỳ lạ. Hẳn cô nhân viên kia cũng thở phào nhẹ nhõm thay vì day dứt vì sơ suất của mình. Và tôi cũng thấy thật nhẹ nhàng, vui vẻ. Đó, tôi vốn hiền lành, chứ không phải dữ dằn gì đâu. Nếu lúc bực tức tôi nói rằng tại áp lực công việc, mất thời gian nọ kia nên mình có những hành động như vậy thì đó chỉ là lời ngụy biện. Tôi vẫn là tôi thôi, chỉ là những lúc đó tôi đã đánh mất chính mình. Dù dòng đời có xô đẩy thế nào, nhưng ta vẫn làm việc với niềm vui thích thì chẳng có gì có thể khiến ta thay đổi cả. Với tôi đó là viết, dù đó là ngồi bấm dòng suy nghĩ của mình trên cái màn hình của chiếc điện thoại.

Bên kia, trong quán café Highland, cô gái nọ đang ngồi gõ liên tục trên bàn phím máy tính với đôi mắt đang nheo nheo tập trung cao độ. Xin chúc mừng, chúng ta đã một lần nữa vượt qua “Writer block”.

 

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...