Tòa nhà

 


Ngày đó Bách thường hay đưa Trang đi chơi trong những buổi hẹn hò. Những buổi tối mùa thu se lạnh, hương hoa sữa thoang thoảng cuốn lấy cả hai trên những con phố nhỏ mà giờ họ vẫn còn nhắc lại. Những buổi ban đầu lúc nào cũng thật đẹp đẽ tinh khiết y như những sớm bình minh. Cũng vì thế mà Bách yêu cô, anh yêu những gì đã diễn ra, những con phố lặng im dưới ánh đèn đường, những góc quán nhỏ và những dịu êm mà Trang mang đến cho anh. Và tự lúc nào những buổi hẹn hò lại gắn với con đường, bởi anh đến đón cô, và rồi cả hai trở về trong nuối tiếc những buổi tối bên nhau, tất cả cũng đều gắn liền với con đường ấy.

“Tòa nhà kia đẹp thật.”

Anh chỉ cô xem tòa nhà đứng sừng sững bên mặt trăng tròn vành vạnh sáng một vùng trời của buổi đêm. Lác đác một vài ban công sáng đèn của những cư dân mới chuyển đến. Tòa nhà chưa hoàn thành nhưng rồi chắc cũng nhanh thôi nó sẽ được lấp đầy. Nhu cầu căn hộ chung cư giá rẻ trong thành phố chưa khi nào thôi hạ nhiệt. Đây không phải là tòa nhà cao cấp, có lẽ mức giá cũng bình thường ở những căn hộ tầng giữa và mức giá rẻ đối với những căn hộ tầm cao. Nó phù hợp với đa số người lao động. Khoảnh khuôn viên phía dưới vẫn đang được thi công, tấp nập những xe chở vật liệu và công nhân vẫn làm việc ngày đêm cho kịp tiến độ.

“Ở đó, gia đình chúng ta cùng ngắm trăng phá cỗ Trung thu thì thích biết mấy.” – Trang thốt lên thích thú, ôm chặt lấy Bách từ phía sau.

“Ừ, thật thích.” – Anh đi xe từ từ để ngắm nhìn được nhiều hơn tòa nhà ấy, trong anh tràn ngập những hy vọng. Nhưng chúng ta sẽ phải cố gắng nhiều lắm, anh thầm nghĩ. Tự nhiên anh thấy có gì vướng một bên mắt, một chiếc xe tải chở vật liệu đi qua, bụi tung lên cả một góc đường. Cả hai vội lấy áo khoác che kín mặt mình lại.  

Một năm sau họ cưới nhau trong một đám cưới giản dị.

Có lẽ hôn nhân sẽ khiến cho tất cả chúng ta hụt hẫng. Phải, ai cũng nói vậy, những giận hờn có lẽ không còn là gia vị của tình yêu nữa. Nó đã tạo nên những căng thẳng và những cuộc cãi vã. Nhưng hôn nhân lại mang lại cho chúng ta cái nhìn thực tế cuộc sống. Những cái gì đẹp, nó vốn chỉ có khi ta nhớ nhung và khao khát. Giờ đây tự ta phải xây dựng nên niềm hạnh phúc từ những nền tảng vững chắc hơn, chúng ta hiểu nhau hơn, vị tha hơn và gắn kết hơn.

Một lần nữa, họ lại đi trên con đường ấy. Tòa nhà đã hoàn thành xong xuôi, nhưng vẫn chưa thể lấp kín. Con đường buổi tối êm đềm và sạch sẽ hơn vì không còn những chiếc xe chở vật liệu ngày đêm quần thảo. Cho dù những vết tích cũ như một ổ gà vẫn còn đó mà chưa có ai sửa chữa. Như thường lệ, Bách lại đi xe chầm chậm để ngắm nhìn tòa nhà phía trước. Hôm nay là chuẩn bị đến rằm Trung thu, mặt trăng tròng vành vạnh sáng trưng cả một vùng trời bên tòa nhà nọ. Tòa nhà vẫn chưa được lấp kín, bởi ánh sáng từ ban công các gia đình vẫn chưa lấp hết đi những khoảng tối. Nhưng giấc mơ của họ vẫn cứ xa vời như thế. Nó khiến anh cảm thấy nhỏ bé.

“Thật may là chúng ta không ở đó.” – Trang cất tiếng.

“Ủa sao vậy?” – Anh ngạc nhiên hỏi, chẳng phải ước mơ của em hay sao, anh thầm nghĩ.

“Anh có thấy những tấm biển treo trên mỗi ban công của tòa nhà đó không.”

Ánh sáng từ những ban công tỏa ra mờ ảo không thể soi rõ những gì ghi trên những tấm biển, nhưng quả thật đó là những tấm biển hình chữ nhật. Hầu như tất cả chúng xếp vừa khít với những khoảng ban công khiêm tốn mà nếu nhìn vào buổi sáng nó sẽ tạo ra cho tòa nhà một màu sắc đặc trưng.

“Những tấm biển đó đều ghi phản đối chủ đầu tư nào đó. Thậm chí cách đây vài tháng họ còn treo băng rôn lật tẩy nhà đầu tư về các thiết bị vệ sinh nhà bếp được làm từ vật liệu rẻ tiền, nhanh hỏng hóc nhưng vẫn dán vào đó thương hiệu của những công ty lớn.”

“Hơn nữa, ban quản trị tòa nhà còn trưng dụng sân chơi làm nơi đỗ xe oto, với lý do tầng hầm quá chật. Nhưng thực ra là họ kinh doanh nơi đỗ xe ngoài.”

“Tòa nhà này, mấy ngày gần đây còn gây chú ý khi báo giới phanh phui ra là xây vượt quá chiều cao cho phép. Cơ quan điều tra đã kết luận chính xác và đang yêu cầu dỡ bỏ một số tầng.”

Thật kỳ lạ. Nếu vậy chúng ta làm việc hết sức mình, vay mượn lung tung để cố gắng có một căn hộ yên ấm nhưng rồi lại ôm vào mình những thứ bực mình vậy sao? – Bách thầm nghĩ. Kể ra cuộc sống hiện tại của anh và cô không đến nỗi khó khăn, dù cho với họ một ngôi nhà vẫn là niềm mơ ước. Nhưng hãy để ước mơ ấy được thực hiện khi mọi điều kiện đã chín muồi. Tình yêu của họ chẳng phải đã vượt qua những hỗn loạn để tiếp tục trên một nền tảng vững chắc sao? Cuộc sống vướng bận thêm những điều lo nghĩ về các khoản nợ, về sự hỏng hóc, về sự lừa dối sẽ càng khiến cho cả hai thêm căng thẳng.

‘Đó là một tòa nhà giả dối.” – cô khẽ nhún vai.

Trang lại ôm lấy Bách, khi một cơn gió se lạnh thổi qua. Anh cảm thấy mái tóc cô bay lên vuốt ve lên má mình. Không còn những cơn lốc bụi từ những chiếc xe chở vật liệu. Buổi tối thật êm đềm. Anh nhún vai cảm nhận thực tại bình yên trong vòng tay và cơ thể ấm áp của Trang

“Phải rồi, chúng ta thật may.” – Bách thầm nghĩ.

 

4 nhận xét:

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...