Một đêm không sao.
Tôi luôn mơ vào một ngày nào đó, Tôi sẽ ngồi nơi góc
bàn quen thuộc, bên cánh cửa sổ mở toang. Ngoài kia là bầu trời đêm gió mát,
màn đêm đen lấm chấm những ngôi sao, lơ lửng mặt trăng hình lưỡi liềm. Gió sẽ rất
mát, thoảng thoảng mùi hương của cánh đồng phía xa. Tôi sẽ viết một cái gì đó,
một sự bình yên, một sự quen thuộc, gắn bó không bao giờ đánh mất được. Và tôi
vấn như thế, từ khi bé tý đến lúc lớn, vẫn chiếc ghế và cái bàn cũ, vẫn dáng ngồi
cũ, đắm chìm trong sự yên bình, thảnh thơi mà chỉ có bầu trời đêm mới mang lại
được.
Thực sự thì suốt cả một ngày và ngày nào cũng như ngày
nào, đầu óc tôi cũng chỉ suy nghĩ về chính mình, về cuộc sống hiện tại, quá khứ
và tương lai. Tôi cố suy nghĩ về một nơi mà tôi có thể đứng vững được, ổn định
được tất cả và tiếp tục đi lên phía trước. Một cái gì đó như một nền tảng, một
niềm tin mà không còn điều gì có thể làm lung lay được. Nhưng tôi vẫn chưa thể
được ra được câu trả lời cho chính mình.
Có những lúc cảm giác như sẽ chẳng có cơ hội nào đến với
mình nữa cả. Tự dặn mình sống là không được chờ đợi, phải chủ động trong mọi thứ,
phải nuôi một hy vọng rằng rồi một ngày sẽ có một điều gì đó như mong đợi sẽ đến.
Nhưng sao giờ đây thấy bế tắc quá, muốn buông xuôi, muốn ngủ thật nhiều, muốn
chìm vào những mơ mộng cho quên đi ngày tháng.
Từng ngày trôi qua, tất cả từ trong suy nghĩ đến những
điều diễn ra trong tầm mắt, lúc nào cũng thật mơ hồ, khó định nghĩa. Mọi điều
diễn ra nhưng lại không thể sắp xếp tất cả lại được theo một trật tự logic. Vì
ta mải miết đi tìm lý do rồi lại lưỡng lự trước những bước đi nên rồi nhiều điều
quan trọng lại trôi qua. Và rồi còn thời gian nữa, ta còn cần bao nhiêu thời
gian nữa để tìm cho ra một câu trả lời và vực dậy một niềm tin? Và rồi nhận ra,
mình đã đánh mất quá nhiều, chỉ vì những ảo tưởng. Chỉ là một con người bình
thường, sao có thể đi hết con đường nọ rồi đến con đường kia với mong muốn
thành công chỉ bằng đôi chân của mình, thậm chí khi còn không xác định nổi cho
mình một con đường chính? Lòng vòng, lộn xộn, để rồi đêm nay và không còn biết
bao nhiêu đêm nữa, tự trách móc chính mình.
Tôi nghĩ đến một thành phố lạ, nơi tôi đặt chân đến
sau khi chạy trốn khỏi tất cả. Sự buồn bã, chán ghét nơi mình đang sống đã khiến
tôi cất bước. Trong thành phố ấy, tôi gia nhập đội ngũ nhóm những người viết và
tiếp tục viết lên những ảo tưởng, và có những nhà tài trợ trả tiền cho tôi. Có
những nơi, ảo tưởng và mơ mộng lại chính là nhu cầu và cuối cùng đó lại là những
nơi tôi dễ sống. Cuộc sống, tình yêu, thể chế chính trị, kinh tế, xã hội và
ngay đến cả việc viết một bài quảng cáo đồ uống, tôi cùng với những người đồng
nghiệp cũng có thể tạo nên một sắc thái mộng mị, tưởng tượng bay bổng kho tả cho
người đọc. Tương lai bỗng thật là dễ dàng, tất nhiên là dựa vào tài năng của
con người trong việc tạo ra viễn cảnh tươi sáng bằng ngôn ngữ. Nhưng với từng
cá nhân thì điều gì đó ở cái nhóm của tôi lại khiến họ lại cứ mải mê theo đuổi
những điều dường như là không thể để rồi bỏ quên mất cuộc sống thực tại, với những
điều đang thực sự diễn ra. Họ mỉm cười trong những giấc mơ, lắng nghe những
giai điệu ngọt ngào, họ đắm chìm trong những thước phim đẹp như mộng và những
câu chữ đầy văn hoa, đối với họ mọi kết cục đều rồi sẽ có hậu như ý muốn. Cả
ngày họ sống trong cái thế giới của riêng mình, họ đi trên đường phố với những
bước chân của sự thong dong, nhẹ nhàng, đầu luôn nhìn thẳng và mỉm cười, khoan
khoái với xung quanh, với bất kỳ ai. Một sự tốt đẹp hơn thấy rõ của sự sống
trong Thành phố. Tôi tự hào là một trong những người đóng góp vào những thay đổi
chung.
Nhưng một chiều hướng ngược lại ngấm ngầm, róc rách chảy
dưới chân chúng tôi lúc nào không hay. Đã là ảo tưởng thì rồi cũng đến lúc thất
vọng. Và rồi đến một mức độ tốt độ nào đó mà sự giải thoát chỉ đến khi phá hủy
đi một thứ gì đó. Một thành phố với những thế giới nhỏ với những khoảng cách vốn
dĩ đã sẵn có đang có xu hướng sát lại gần mà giờ lại càng xa hơn. Không có ai
muốn chấp nhận sự thất bại, và một khi nó xảy ra, họ bắt đầu trách móc gia
đình, đổ lỗi cho sự tóc mạch, phiền nhiễu của hàng xóm và rồi đến môi trường của
cả một cộng đồng. Những nụ cười khi trước giờ bỗng được cho là sự chế nhạo lộ
liễu. Sự thù địch lẫn nhau không được giải quyết, bỗng gom lại thành một sự thù
địch chung. Tất cả đang hướng đến Chính quyền. Và tôi, một kẻ chỉ biết ngồi viết
để kiếm sống đã góp phần vào việc chia rẽ cộng đồng này lúc nào không hay. Tôi
tự cho mình một bối cảnh mà tôi tự thấy chắc chắn sẽ xảy ra. Những quy tắc, luật
định của thành phố bắt đầu trở thành một giới hạn kìm kẹp. Bầu không khí đang
có sự căng lên như một cái dạ dày bị trướng. Đã đến lúc phải nới chiếc thắt
lưng da hoặc có khi phải tháo nốt chiếc cúc quần. Chính quyền bắt đầu nhận thấy
nhiều điều không ổn, sự đoàn kết của người dân không còn, các công việc sản xuất,
kinh doanh bắt đầu bê trễ, những kẻ nổi loạn ngày một nhiều hơn, những lợi ích
cá nhân bắt đầu có những bộ phần không ăn nhập và phá hoại đi lợi ích tập thể,
quy tắc giao thông bắt đầu đảo lộn, người dân đi bên trái đường, vân vân và vân
vân. Họ đọc được những điều hoang tưởng mà tôi viết. Họ thấy được khả năng làm
mụ mẫm người khác bằng câu chữ của tôi thật vô cùng lớn. Những bộ óc kém thay đổi
coi nhóm Những Người Viết chính là thủ phạm cho toàn bộ cái thảm họa nay. Tôi bắt
đầu bị truy nã, tôi bắt đầu chạy trốn và được tổ chức ngầm tài trợ che dấu. Cả
cái thành phố này đang bắt đầu hỗn loạn, một kế hoạch đảo chính đã được lên từ
bao lâu này giờ đã đến lúc thực hiện. Mọi tính toán của những ý chí đứng sau
tôi và tôi trở thành một trong những công cụ của Họ. Tôi đau khổ vì bị lợi dụng
và lại tìm mọi cách chạy trốn.
Những tưởng tượng thật là vớ vẩn, có lẽ nếu cứ như thế
thì tôi sẽ cứ phải từ bỏ và chạy trốn mãi thôi. Ấy vậy mà ý nghĩ ấy tôi đang định
đưa vào truyện ngắn đầu tay của mình. Nhưng rồi chợt thấy khó mà viết xong được.
Không biết đến bao giờ tôi mới có thể viết được một cái gì có giá trị về một sự
lạc quan tươi mới vào cuộc đời.
Dù sao thì giờ đây, tôi cũng đang ở trong căn phòng
quen thuộc nơi chiếc ghế cũ và chiếc bàn cũ. Ngoài kia, trên bầu trời đêm toàn
là mây đen bao phủ, tạo nên một màu nâu thì đúng hơn. Đâu có sao, vẫn là bầu trời
đêm, yên bình, tĩnh lặng. Và đó chính là khoảnh khắc mà tôi yêu thích nhất.
Tôi nhớ đến một câu nói của một người bạn cũ đã lâu
không gặp lại: “Tôi xin theo đời cơm áo, giã từ những mênh mang”. Có lẽ câu nói
đó hiện tại đang rất ý nghĩa đối với chính tôi.
Này, tối tung cả lên. Ko hiểu gì cả.
Trả lờiXóaChính xác là rất là ngớ ngẩn.^^
XóaTâm trạng hỗn tạp, đứt gãy, Dễ hiểu nhưng cũng rất khó hiểu. Anh đúng là hâm. :)
XóaThanks em.:)
XóaYou cannot do everything, but still you can do something; and because you cannot do everything, you will not refuse to do something that you can do. :)
Xóai think I did understand what you wrote. So valueable.;)
XóaMột chút caffe cho 2 người :)
XóaThanks.:D
XóaCó đôi khi ta muốn đi thật xa chỉ để tìm ra thế giới của riêng ta...
Trả lờiXóaP/S: Bình luận không liên quan lắm, chỉ là ghé qua, đọc bài viết và cảm thấy cần phải để lại cái gì đó để đánh dấu một sự tồn tại và để phát ra một tín hiệu ngỏ ý muốn liên kết một mối quan hệ tâm giao...
Bình luận rất liên quan. ĐÓ là điều mà đôi khi, một vài giây phút trong ngày ai cũng muốn.
XóaCảm ơn bạn rất nhiều.:)
Không sao tức là ... không sao :)
Trả lờiXóachính xác, theo cả hai nghĩa.:)
XóaBạn muốn có ... sao à, cả 2 nghĩa :)
XóaMình muốn có sao nhưng mà theo nghĩa tích cực.^^
XóaKhi đêm buồn thẫm buông xuống
Trả lờiXóaTrong bóng đêm của thế giới này
Khi anh hoàn toàn cô độc cùng những vì tinh tú trên cao
Em là tình yêu duy nhất của anh
Giọng nói em vọng lên trong giấc mơ anh
Tình yêu của anh lại mãnh liệt hơn bao giờ hết
ghé thăm bạn .ngày hạnh phúc nhé
Bài hat hay phải không?
XóaThanks bạn nhé.;)
“Tôi xin theo đời cơm áo, giã từ những mênh mang”
Trả lờiXóa