Người ấy


Người ấy

Em biết không? Anh đã thực sự yêu rồi đấy. Từ khi quen em, anh đã suy nghĩ rất nhiều để định nghĩa nó. Có lẽ đó là thứ tình yêu đơn phương, giằng xé. Những cảm xúc lặng lẽ, bôi rối và hối hận. Có lẽ nó sẽ không bao giờ được chấp nhận trong chúng ta. Vì thế mà từng ngày, từng giờ anh mong nó đừng xảy ra. Giá như anh đừng quen em có tốt hơn không? Nhưng là con người, chúng ta sao có thể kìm lại được những xúc cảm đó. Anh tự nhủ rằng sẽ không bao giờ đến nhà em nữa, tự nhủ sẽ chia tay em để có thể thanh thản trong lòng. Nhưng anh không thể…

Người anh yêu luôn mỉm cười với anh. Anh cảm giác như người ấy có thể làm bạn được với tất cả mọi người vậy. Những nụ cười thật trìu mến, hiền dịu hơi chút rụt rè. Những ngày đầu, khi nhìn thấy nụ cười ấy, trong anh có cảm giác ngạc nhiên và kỳ lạ. Và rồi, nó bắt đàu ám ảnh anh. Và ngay từ đầu, khi chỉ là người xa lạ, anh đã ảo tưởng rằng người ấy chỉ dành nó cho bản thân mình. Đối mặt với người ấy, anh cảm giác như mình đã được lập trình sẵn để nói ra những điều suy nghĩ trong lòng vậy. Những lời khen, lời bông đùa cứ thể chảy ra và rồi đôi lúc nó khiến người ấy cười thật tự nhiên. Những lúc đó, người ấy khiến anh thật hạnh phúc và yêu đời. Nhưng em biết không, không phải tất cả những nụ cười ấy đều là những nụ cười vui vẻ. Đôi lúc anh chợt nhận ra, nó có cái gì đó đứt gãy, vỡ vụn, đôi lúc phảng phất nỗi buồn. Có lẽ cuộc sống của người đó vẫn ẩn chứa những tâm sự, nỗi cô đơn và sự rối bời. Và rồi thời gian dần trôi, anh tin là mình đã hiểu được một điều gì đó về người ấy.

Dường như anh và người ấy có một mối cảm thông sâu sắc. Có lẽ anh là một người đặc biệt để người ấy có thể tâm sự. Và ngược lại trong cuộc sống, chưa có ai thực sự lắng nghe anh đến như vậy. Anh có cảm giác rằng, người ấy hiểu anh, cảm tưởng như người ấy có thể soi rọi được cả những suy nghĩ ở tầng sâu nhất trong anh. Và anh, cuộc sống và cảm xúc của người ấy giống như một thế giới luôn được đóng kín và người ấy đã quá quen với việc đóng kín nó. Anh tự hỏi, liệu đã từng có ai muốn khai phá nó chưa nhỉ. Những câu chuyện cứ thế được kể ra như không bao giờ kết thúc hoặc là anh không bao giờ muốn nó kết thúc. Hầu hết là em bỗng xuất hiện, rồi chợt anh cảm thấy lúng túng. Không, anh không làm gì khuất tất cả. Chỉ là những cuộc trò chuyện. Những cảm giác ngu ngốc này khiến anh cảm thấy không nên và thật có lỗi với em. Đi bên em, đôi lúc anh vẫn ngoái lại. Em biết không, những lúc đó, anh không muốn rời đi nửa bước. Anh muốn ở lại đó, giải thích với người đó rằng, anh với em chỉ là bạn và anh sẵn sàng ở ở bên người ấy mãi mãi. Thứ lỗi cho anh nhé. Nhưng anh vẫn phải thật lòng với chính mình.

Đôi khi anh lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào mắt người ấy. Nhìn vào đó, anh như thấy một tâm hồn hay một hòn đào nhỏ giữa biển khơi. Đôi lúc sao nó trơ trọi và đơn độc. Nhưng đôi lúc nó thật tự do và mộng mơ. Có lẽ cũng như em, người ấy đã từng mộng mơ rất nhiều, Một cuộc sống tươi đẹp, những con thuyền căng buồm trong gió, biển xanh vời vợi, có hàng dừa cao vút và tiếng sóng rầm rì. Nhưng rồi có lẽ cuộc đời đã không bao giờ được như ý. Thời gian vụt qua với những lo toan, sự cô đơn và những giọt nước mắt. Những tự do và mơ mộng tan biến như bọt biển. Họ phải đánh đổi, hy sinh tất cả cho tình yêu và niềm hạnh phúc của những người họ yêu thương. Nhưng rồi, có công bằng không khi đổi lại cho họ chỉ là sự lạnh lùng và ích kỷ. Những ước mơ vẫn âm ỉ và ẩn dấu sau những khoảng lặng cho nỗi buồn xâm chiếm. Có lẽ, khi anh, em và tất cả mọi người trên thế giới này không xuất hiện ở đó, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của người ấy. Chúng ta luôn đòi hỏi nhận được sự quan tâm, nhưng ta lại vô tâm với những người yêu thương ta nhất. Nhưng anh tin, với người ấy, đó không phải là nỗi đau khổ. Em biết không, có một điều lớn lao mà anh đã nhận ra. Đôi khi chúng ta quá vui sướng mà quên mất rằng, ở một nơi nào đó phía sau mình có một người đang lặng lẽ dõi theo chúng ta với nụ cười và ánh mắt vui sướng hơn gấp vạn lần. Họ sống thông qua cuộc sống của người họ yêu.



Xin lỗi em, có lẽ là anh đã yêu người đó mất rồi, chỉ muốn hàng ngày, hàng giờ được ở bên người ấy. Nhưng anh tin rằng, đó là vì anh đã tự mình làm phức tạp những cảm giác. Anh đã tự coi đó là những dấu hiệu và gán cho chúng những định nghĩa của cảm xúc và rồi nhận ra nó không bao giờ là đúng.

Người ấy vẫn luôn mỉm cười với anh, với nụ cười mà anh vẫn cảm giác là dành riêng cho mình. Nhưng những tia nắng thân thiện ấy là dành tặng cho tất cả mọi người. Nó không phải của riêng anh. Có thể khi gặp một người luôn lắng nghe, anh có thể thể hiện tài nói chuyện và đặc biệt là có thể khiến phụ nữ mỉm cười. Vậy thì sao người ấy không thể cười nhỉ. Người ấy cũng là phụ nữ cơ mà. Và đôi khi, những sầu muộn trong một khoảng thời gian dài vẫn hiển hiện đâu đó trong những giây phút vui vẻ. Người ấy không phải ngoại lệ, ai cũng có những vấn đề của riêng mình. Nhưng anh tin rằng, người ấy chỉ cần em thôi vì em chính là người duy nhất có thể hiểu và xoa dịu nó.
Mỗi khi đi bên em, thỉnh thoảng anh vẫn ngoái lại. Anh nhìn thấy được sự yên tâm và gửi gắm trên khuôn mặt người ấy. Anh đã mỉm cười. Đúng, anh sẽ cố gắng không bao giờ làm em đau. Anh sẽ không bao giờ được nghĩ đến chuyện làm phụ lòng người ấy. Vì với người ấy, em chính là tất cả.

Trong những câu chuyện giữa anh và người ấy thì có lẽ chủ đề mà người ấy thích nhất chính là về em. Em biết không, không ai có thể tường tận về cuộc sống của em, những khó khăn, những nỗi buồn mà em đã trải qua như người ấy. Từ thủa thơ bé nhút nhát, khóc nhè đến tuổi thiếu niên bồng bột, ngang bướng và cả khi giờ đây là một cô gái bốc đồng. Anh có thể hình dung ra những thước phim tua chậm lại về cuộc đời em trong quá khứ và hiện tại vậy. Em biết không, em chính là niềm tự hào, niềm hạnh phúc nhưng cũng đầy lo lắng trong cuộc đời của người ấy đấy. Khi buồn, thay vì đóng cửa phòng im ỉm hay lặng lẽ khóc, hãy xà vào vòng tay người ấy, em sẽ thấy được niềm vui. Anh tin là vậy.

Nhiều khi sự quan tâm của người ấy khiến em khó chịu. Vậy em có hiểu người ấy yêu em như thế nào không? Hãy mặc những chiếc áo len mà người ấy đan cho em xem. Em sẽ thấy nó ấm áp hơn hết thảy những bộ quần áo gia công ngoài cửa hiệu. Thay vì càu nhàu, hãy dậy sớm xem, người ấy lo lắng như thế nào cho bữa sáng của em. Đừng vì vội mà ăn uống qua loa nhé. Có bao giờ em mở cốp xe và tự hỏi chiếc áo mưa ở đó từ bao giờ. Hiển nhiên rồi, người ấy không bao giờ muốn em ướt mưa cả…Đôi khi em chỉ nói rằng mình không còn là trẻ con nữa thì người ấy sẽ không tin em đâu.

Hãy nhìn vào mắt người ấy, em sẽ thấy cả một vũ trụ bao la với cả niềm vui và buồn phiền. Đó là nơi mà chỉ có em là trung tâm mà thôi. Em sẽ biết rằng những gì em hiều về người ấy  thật quá nhỏ bé. Và khi cười, em hãy đừng híp mắt lại. Em sẽ thấy người ấy cũng cười và ánh mắt thật tươi vui. Anh tin là khi đó, người ấy thật sự hạnh phúc.




Vì, chắc em đã biết, người ấy chính là mẹ em.


2 nhận xét:

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...