Quên...

Quên…



…Anh mim cười đọc lại tin nhắn giữa anh và cô, và rồi trước mỗi giấc ngủ lại nhớ lại những cuộc nói chuyện khi hai người bước bên nhau. Những khoảnh khắc hạnh phúc đơn giản mà anh sắp ngăn nắp từng chút một, cố gắng cất giấu vào đâu đó thật sâu, nhưng cũng theo thứ tự để dễ dàng tìm thấy bất cứ lúc nào rảnh rỗi. Nhưng rồi giờ đây, trong anh lại tràn lên một nỗi lo lắng rằng, liệu khi hai người bị cuốn vào thế giới bề bộn ngoài kia, khi anh vẫn là chính anh, liệu anh có thể giúp cô bớt đi sự lạc lõng, nhạt nhòa. Anh tưởng tượng đến khi hai người ở trong một nơi huyên náo, một cuộc vui với những cái cụng ly, những lời trêu đùa vui vẻ, nơi anh chỉ biết lặng im nhìn ngắm những khuôn mặt, dõi theo những câu chuyện, thì cô sẽ ra sao. Liệu lúc đó anh sẽ làm gì để giúp cô vượt qua được cảm giác nào đó, một cảm giác của một người đứng trong một nơi mà họ không thuộc về. Vì khi ở trong thế giới ấy, chính anh cũng có cảm giác đó, anh luôn chọn sự im lặng, và tìm mọi cách thoái lui để được bước đến nơi yên tĩnh, chỉ có riêng mình. Anh cố gắng tưởng tượng ra những hoàn cảnh như vậy, anh sẽ cần phải làm gì để giúp cô có lại được sự thoải mái vô tư như khi chỉ có hai người bên nhau. Hay anh sẽ trốn chạy và để cô lại với hai lựa chọn hoặc là ở lại đó hay trốn chạy cùng anh. Đặt một cô gái vào những lựa chọn cũng giống như khiến cô ấy phải rơi vào một hoàn cảnh khó khăn và bối rối, như thế thì quá ích kỷ…

Cánh cửa sổ mở rộng trong cơn mưa phùn dai dẳng. Đây đó là những tiếng lùng bùng của những hạt mưa tích tụ khi rơi xuống những mái hiên. Bầu trời âm u như vẫn chưa thoát ra khỏi một nỗi niềm nào đó đè nặng. Chỉ khi những đám mây được trút bỏ đi, thì ánh sáng mới lại đến, con người ai cũng cần phải như vậy. Một ngày mưa gió lạnh giá, việc thoát ra khỏi chăn, bước đến cửa sổ vươn vai và ngáp dài cũng đòi hỏi ở anh nhiều cố gắng. Chỉ một chút lười biếng thôi, có lẽ anh đã đánh mất cả một buổi sáng vô ích. Rồi như chợt nhớ ra một điều gì đó, anh cầm lấy chiếc điện thoại, đúng rồi, anh sẽ gọi cho cô, hỏi cô đang làm gì, liệu có còn đang co ro trong chăn ấm, hay cô đang đọc quyến sách gì, liệu có đang mơ màng bên cửa sổ không…Nhưng anh không tài nào tìm được số điện thoại của cô. Trong danh bạ hàng trăm con số, với những cái tên quen thuộc và xa lạ, anh không tài nào tìm được một dãy số mà mình đang cần gọi. Anh cố gắng chọn lọc ra những cái tên, nhưng lại chẳng thế nhớ được chính xác tên cô là gì . Anh vội ngồi vào bàn làm việc, mở lên tất cả những trang mạng xã hội, cố gắng tìm lấy một dấu vết nào đó của cô, nhưng không có gì cả, ngoài những đoạn chat giao dịch hay cuộc nói chuyện với bạn bè. Điều kỳ lạ chết tiệt gì đang diễn ra vậy, anh bỗng cảm thấy một nỗi hoang mang cực độ rằng bằng cách nào đó, cô đang xa rời anh.



Anh mặc vội chiếc áo khoác, mở toang cánh cửa và bước ra ngoài. Mưa phùn, không khí ẩm ướt và lạnh, anh đội mũ liền lên đầu, chạy dọc theo những con ngõ nhỏ rồi ra đường chính. Anh trông theo những người qua đường, cố gắng tìm thấy một bóng dáng quen thuộc của cô. Anh cố nhớ lại những đường nét, sống mũi thon nhỏ gọn, đường kẻ chỉ giữa hai bờ môi khi thấp thoáng một nụ cười, đôi mắt luôn ánh lên thứ ánh sáng chất chứa những suy tư. Mái tóc vén hai bên và cô luôn để mái bằng, như thế trông cô luôn trẻ trung hơn. Trong thời tiết như thế này, con phố nhỏ thưa thớt và ai cũng đi qua anh hối hả. Tất cả họ ai cũng mang một chút những đường nét mà anh đang tìm kiếm, cứ như thể cô vẫn ở quanh đây nhưng lại xa xôi ở nơi nào khác. Con đường chính, xe cộ vẫn đi qua đi lại ồn ã.  Liệu có một lúc nào mà thế giới này ai cũng có cảm giác đang đánh mất một thứ gì đó giống anh, lúc đó liệu nó có dừng lại và dành một vài giây phút để tìm kiếm một ý nghĩa khác. Đã bao giờ anh dừng lại dù chỉ một giây phút để nhìn lại những gì mình đang có. Vòng quay cuộc sống cuốn lấy anh và rồi anh cũng chỉ biết nhìn về phía trước, tìm những điều mà anh đang khao khát có được nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Anh cảm thấy có những cơ hội khác mà mình đã để mất và không bao giờ có thể lấy lại. Có thể cô cũng đã từng đứng lại phía sau chờ đợi anh mà anh không hề hay biết.

Những con đường quen thuộc, nơi anh và cô hay rảo bước bên nhau, ở đó sản sinh ra những suy nghĩ, những ý tưởng. Đôi khi họ cười ngặt nghẽo vì chúng. Nhưng giờ đây những con đường đã mất đi màu sắc, chỉ là những lối đi lạnh lẽo và vô hồn. Anh đi đến quán cà phê quen thuộc, ở góc bàn cạnh ô cửa kính, hai người vẫn thường nhìn xuống đường phố tấp nập mà nói đủ thứ chuyện, nhưng giờ đây ở đó là những vị khách khác và họ nhìn ra thế giới bên ngoài với con mắt khác và nói với nhau những câu chuyện khác. Trong công viên, nơi hai người thường đi bên nhau quanh hồ, hay ngồi xuống tại một ghế đá nào đó để tận hưởng những cơn gió mát lạnh, giờ chỉ còn là những hàng cây và thảm cỏ xanh đẫm nước, nhưng chiếc ghế trơ trọi trông ra mặt hồ. Cơn mưa càng nặng hạt hơn, mà anh chỉ biết đứng sững lại đó lặng lẽ. Liệu còn có nơi đâu còn lưu lại dấu vết câu của  anh và cô và những câu chuyện tưởng như không bao giờ dừng lại giữa họ. Còn về cô thì sao, trong anh còn có lưu lại một chút câu chuyện nào của riêng cuộc đời cô? Xung quanh anh chỉ còn màn mưa trắng xóa, những hạt mưa li ti rơi xuống dày đặc vào mọi thứ, nhưng cũng vì thế mà những điều đó trở nên nhạt nhòa hơn, trong lúc này…



Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh tỉnh giấc. Anh cầm lấy chiếc điện thoại lên, và nhận ngay ra người gọi đến là cô như một phản xạ.
“Em đang ở đâu?” – Anh nói lớn, như thể mọi cảm xúc kìm nén từ lâu bật tung ra.
“Ơ… Em đang ở nhà thôi ạ…”
“Em ở yên đó đi, anh đến ngay bây giờ.” – anh nói đầy dứt khoát, trong lúc đứng dậy tìm chiếc áo khoác.
“Nhưng còn 30 phút nữa, em chỉ định gọi...”
Anh tắt phụt máy, anh nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, quần áo và bước ra cửa, như thể nếu chậm trễ chỉ một vài giây thôi anh sẽ để mất cô luôn vậy.

Bên ngoài vẫn là làn mưa mỏng, xe cộ đi lại tấp nập. Dù cuộc sống có hối hả, bận bịu đến đâu, anh vẫn nhớ đến cô với những đường nét riêng không ai có, cô có cái tên mà thỉnh thoảng trong mơ anh vẫn thầm nhắc đến, câu chuyện về cô mà anh là người duy nhất biết được. Cô vẫn tồn tại ở đó và đang chờ anh đến. Hình như đã có những giây phút nào đó anh đã chạy trốn và để cô lại với sự bối rối. Nhưng giờ anh không còn lo lắng về nó nữa, bởi cô cũng có cuộc sống của riêng mình, cô sẽ biết phải làm thế nào. Anh chỉ cần là anh và cô cần phải biết cô quan trọng với anh như thế nào, thế là đủ.


2 nhận xét:

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...