Có một người bạn viết truyện dài
Chiếc khăn rằn
Cách đây năm
hôm, công ty có tổ chức một buổi ngoại khóa mừng sinh nhật 13 tuổi. Một điều vô
cùng có ích khi được nghe một diễn giả nói chuyện.
“Các bạn thử
nhìn bề ngoài tôi xem, có điều gì để nói lên tôi là một người Việt Nam?”
Diễn giả mặc
áo sơ mi, quần tây, giày tây, tất cổ ngắn. thắt lưng da. Nhưng đó đều là trang phục theo
phong cách Âu. Hẳn người Việt khi ra nước ngoài, ai cũng nghĩ anh ta là một người
Trung Quốc hay Nhật Bản nào đó. Người thì đoán là sự khác biệt là nước da vàng, cơ thể hơi gầy,
tóc hơi xoăn…Tất cả đều sai. Và đến khi không có ai đoán được là điều gì. Thì diễn giả nói:
“Các bạn có
thấy dù trời rất nóng nhưng khi vào đây tôi vẫn quàng theo thứ này không?”
Anh chỉ vào
chiếc khăn mình đang quàng quanh cổ. Đó là chiếc khăn rằn mà nhiều người vẫn thấy
trong hình ảnh của ông Đặng Lê Nguyên Vũ – chủ tịch tập đoàn Trung Nguyên.
Nhưng nếu bạn chịu khó tìm hiểu hơn thì đó chính là chiếc khăn rằn mà những người chiến sỹ quân giải phóng miền
Nam Việt Nam ngày xưa vẫn thường sử dụng. Chiếc khăn rằn hiện nay đã được cách điệu đi
nhiều.
“Quàng khăn
không phải là sự cố gắng tạo nên phong cách riêng. Mà nó là cách để chúng ta
luôn thấy được mình là người Việt, khi mà thời đại ngày nay, văn hóa Á Âu đang
lẫn lộn. Ra nước ngoài, khi quàng khăn, dù là khăn rằn hay khăn lụa, chỉ cần là
quàng hờ thôi, người ta có thể nhận ra ngay, bạn là người Việt Nam. Hơn nữa, nó mang lại cho tôi rất nhiều may mắn, cũng có thể một phần là vì ý nghĩa đơn giản ấy.”
Sắc màu
Hoa hồng bi
Hoa hồng bi
Quả thật, ngắm hoa thấy tâm trạng thật vui và
yêu đời. Cảm giác những sắc màu khiến cho cuộc sống của mình bớt đi sự tẻ nhạt.
“Đây là hoa hồng bi Đà Lạt đấy.”
“Sao anh search google có thấy bài báo nào nói
về hoa hồng bi Đà Lạt đâu nhỉ.”
“Chắc chắn, cô bán hàng bảo em thế mà.”
Nếu bán hàng nói thì hoa nào chẳng đặc biệt,
hoa Đà Lạt chuyển ra Hà Nội mà với mức giá như thế thì chắc là không có đâu.
Nhưng cứ coi là hoa hồng bi Đà Lạt đi, đâu có vấn đề gì. Quan trọng là căn
phòng có hoa và nó đã có thêm sắc màu sự sống chứ không chỉ là màu sắc của những
thứ đồ vật vô tri nữa.
Đã từng mình to tiếng với em gái, rồi sau đó cảm
thấy thật hối hận. Chà, đôi khi mình áp đặt suy nghĩ của bản thân để bắt người
khác phải theo ý mình. Nhưng nghĩ lại thì thấy quả thực mình không hiểu họ, như
vậy cách cư xử ấy không đúng chút nào. Bản thân mình đây cũng muốn được người
khác hiểu đấy thôi. Mình hiểu rằng em gái mình cần một người anh trai và cũng cần
một người bạn. Một lời quan tâm sẻ chia cũng bằng hàng vạn lần lời khuyên răn,
dạy dỗ. Rốt cuộc thì ngày xưa mình cũng ngang bướng, bồng bột đâu có khác gì em
gái mình đâu.
Đợt này nghiện bài “Qua cơn mê”, rồi lại tưởng
tượng cảnh về quê lập nghiệp. Ở Hà Nội thật tù túng quá rồi. Càng trưởng thành
hơn lại càng thấy mình muốn làm những việc hồi còn bé. Viết một câu chuyện nào
đó rồi khoe với mẹ, tự sáng tác vài chuyện viễn tưởng nhưng rồi giấu đi không
cho ai xem. Thật buồn cười là ngày xưa mình lại là cái thằng duy nhất trong lớp
ngày nào cũng muốn đọc phần tiếp theo truyện mà bạn cùng lớp sáng tác. Trong
khi những người khác cho là vớ vẩn thì mình lại coi đó là việc rất nghiêm túc.
Những ngày này, mình nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều về con đường phía trước. Những
ước mơ ngày mới ra trường thực tế giờ lại là những tham vọng thật xa vời. Mình
giờ chỉ muốn quay lại với những gì mà bản thân đã từng bắt đầu một cách vô tư hồn
nhiên nhất mà thôi.
Và cơn mưa tới
Sau cuộc nhậu
Sau cuộc nhậu
Trong cuộc nhậu luôn có 3 loại người: người nói nhiều, người ngồi nghe và người hý hoáy với cái điện thoại (thỉnh
thoảng lại alo - người bận rộn). Còn mình không phải là người nói nhiều mà điện thoại
cũng chẳng có việc gì phải động đến (ít công ít việc) nên mình là người ngồi
nghe. Thực tế thì mình cũng thực sự không nghĩ ra được nổi điều gì hay ho để mà
nói cả. Những người nói nhiều dường như trong họ đã có máu hài hước, cho dù có
thể họ không nhận ra nhưng thực sự mỗi lời họ nói ra đều có sức hút. Có
khi không cần nói, chỉ cần biểu cảm thôi đã khiến người khác buồn cười rồi. Cuộc vui nếu thiếu họ thì sẽ không
còn là cuộc vui nữa. Và thường thì họ khá lạc quan và thành công. Còn mình thì
cũng chỉ biết ngồi nghe, cười và thỉnh thoảng thêm vào một vài câu vô nghĩa. Muốn
nói ra cái gì đó hay ho thì lại ngại mình nghiêm túc quá, kéo tụt cảm xúc của cả
hội nên lại thôi. Thực ra ngồi đây ăn nhậu được xem tấu hài thực tế cũng còn
hơn ngồi nhà xem hài Trấn Thành. Trong cuộc vui mình có mặt cũng được, không có
thì cũng không ảnh hưởng gì. Vì thế nếu có ai gọi mình đến bằng được thì cũng
chỉ cho đủ mâm mà thôi. Dù sao thì mình cũng không hợp với những cuộc vui. Với
một người có thiên hướng hướng nội thì không gian yên tĩnh vẫn được đề cao hơn
cả.
Đàn ông là phải
ăn to nói lớn. nói rõ ràng mạch lạc, nói có sức thuyết phục để cho người khác
phải nghe theo. Mình thì lúc nào cần nói to với nói to, còn thường thì giọng
cũng hơi nhỏ, hơn nữa giọng cũng hơi khàn nên muốn nói to lại phải húng hắng
vài tiếng. Đúng là mình nói không được mạch lạc, cái đó phải công nhận. Vì thường
khi nói, mình không biết cách sắp xếp các ý sao cho logic, tìm từ ngữ cũng lâu,
kiểu như hơi lộn xộn nên người nghe đôi khi cũng phải mất thời gian mới hiểu được
ý mình nói.
“Anh đang kể
chuyện cười đấy à?”
“Ừ, em không
thấy buồn cười à?”
“Em lại nghĩ
anh đang nói vấn đề gì rất nghiêm túc.”
Một câu chuyện
cười qua mình kể chắc nó lại trở thành vấn đề gì đó mất rồi. Tốt nhất là đi thẳng
vào vấn đề, nói càng ít càng tốt, mình chỉ muốn cuộc đối thoại diễn ra như vậy.
Sáng qua,
trong buổi Morning talk, có trò chơi nếu… thì… Một người nói nếu cái gì, người
bên cạnh trả lời thì như thế nào. Trò chơi khá hay, nhưng lại nhanh quá. Mình lại
để ý những người khác mà không chuẩn bị câu hỏi trước. Hậu quả khi đến lượt, chỉ
trong 5 giây ngắn ngủi, không thể nghĩ ra được cái câu “nếu” nào cả. Thực ra chỉ
cần đặt một câu ngớ ngẩn thôi cũng được. Đành ngậm ngủi lên chịu phạt. Hình phạt
là bạn hãy phát ra tiếng “A” có âm điệu, và to hết sức đến khi hết hơi thì
thôi. Dù sao hình phạt cũng có ích, mình không thấy ngại cho lắm.
Hôm nay nghĩ
về cuộc vui với mấy thằng bạn cấp 3, quả thật hiếm được khi nào tụ tập như thế
này. Dù cho mình là người ít nói, vốn từ xưa đã vậy, nhưng bạn bè vẫn tính cách
nghịch ngợm như xưa nên cuộc vui vẫn vui như thường. Nghĩ về những năm tháng đã
qua lại thấy bồi hồi. Không nói nhưng ai cũng muốn quay lại thời gian cũ. Bạn
bè đã có những thành công riêng, cũng có nhiều điều phải quan tâm cho gia đình,
còn bản thân vẫn đang đi chậm hơn. Thấy có hơi buồn một chút. Nhưng dù sao mình
cũng đã mạo hiểm để thay đổi, cho dù sự thay đổi hơi muộn. Những khó khăn hiện
tại là những cái mà mình đã sẵn sàng chấp nhận khi mới bước vào con đường này.
Giờ chúng thực sự đã đến, cảm thấy mình vẫn rất bình thản mà không hề hối hận. Khó
khăn đến để ta thực sự thay đổi tích cực hơn. Cuối cùng thì kệ nó chứ, ta làm tới
thôi.
Hoàng hôn trên Hồ Tây
Trận bóng cùng công ty cũ
Let it be
PDCA bản thân
Bằng lăng tím
cảm xúc ngày đầu tuần
Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...

-
Trong màn đêm. Màn đêm buông xuống, hãy nhắm mắt lại và hồi tưởng những điều đã qua. Những tiếc nuối và day dứt từ lâu đã theo cù...
-
Bức tranh cô gái bên cửa sổ Hà Nội, những ngày đông giá rét và ẩm ướt. Cái cách mà anh im lặng lục lại những ngăn tủ, những giá s...