Thành phố buồn

 

Thành phố buồn

Có một thời mà đối với tôi, thời gian là thừa thãi. Ngày đó tôi chỉ phải lo cho mỗi bản thân mình, hàng tháng bố mẹ chu cấp tiền, chỉ cần lo học hành, ăn uống đầy đủ, ngủ nghê điều độ. Nhưng rốt cuộc chẳng việc gì tôi làm ra hồn. Cuộc sống cứ thế trôi đi trong sự lông bông, buồn chán.

Tôi nhớ cách đây cũng hơn chục năm, vào một buổi tối Noel, tôi đã nhắn tin rủ một cô bạn gái đi chơi. Trời khá lạnh, phải dũng cảm lắm tôi mới dám gửi tin nhắn đó đi và chờ đợi. Một lúc sau, có tin nhắn trả lời. Cô bạn ấy nói có việc bận. Cũng không nằm ngoài dự đoán, nhưng vì vẫn có chút hy vọng nên lúc đó tôi vẫn thấy buồn. Mới mấy hôm trước tôi còn nghe lỏm được cô bạn ấy ngồi nói chuyện với nhóm bạn mình về việc không có anh nào để cùng đi chơi vào đêm noel.


Tôi hôm đó, tôi vẫn dắt xe máy ra ngoài và phóng xe đi lang thang trên mấy con phố trong Hà Nội. Trời rất lạnh, và tôi bị tắc đường trên phố Đội Cấn khi đi hướng về phía đường Lê Hồng Phong. Tôi định sẽ cứ thế đi thẳng ra Điện Biên Phủ, rẽ vào Hàng Bông và ra hồ Hoàn Kiếm. Nhưng mới hơn 7h tối mà phố Đội Cấn đã tắc đường như vậy rồi. Vậy nên sau khi cố nhích từng chút một đến ngã tư, tôi rẽ trái vào phố Ngọc Hà và rẽ vào hiệu sách Tiền Phong. Hiệu sách cũng chật kín xe, mặc dù có khoảng sân rộng ở phía trước. Tôi lại thay đổi kế hoạch một lần nữa, đi ra phố Hoàng Hoa Thám, tìm một quán phở và thưởng thức một đĩa phở xào – món ăn yêu thích của tôi, nhưng chỉ dành cho những hôm ngẫu hứng, bởi ngày đó, không phải lúc nào cũng rủng rỉnh tiền để ăn quán xá như vậy. Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi vẫn chưa biết cảm giác đi chơi đêm noel như thế nào. Chỉ biết cái lạnh của mùa đông, cùng những cửa hàng bán đồ phụ kiện, những ông già noel với túi quà sau lưng phóng xe máy đi trên phố, những cặp đôi ôm nhau ấm áp… tất cả tạo nên một không khí noel trong Hà Nội. Còn thời gian thì chẳng quan tâm đến điều gì cả. Nó cứ thế mà trôi thôi. Và tôi khi trở về nhà thì thay quần áo và mở bài “Thành phố buồn” của Đàm Vĩnh Hưng ra nghe. Sau đó tôi chui vào chăn và để đầu óc lang thang gặm nhấm một nỗi buồn vô hình mà đến bản thân mình chẳng thể gọi tên nổi.

Thành phố nào, nhớ không em

Nơi chúng mình tìm phút êm đềm

Thành phố nào vừa đi đã mỏi

Đường quanh co quyện gốc thông già…

Tôi cũng từng làm thơ, viết ra giấy với tất cả nỗi lòng chân thật và trong sáng nhất của mình. Nhưng rồi khi đọc lại, tôi lại xé chúng đi. Tôi sợ phải đối mặt lại, tôi sợ ai đó sẽ đọc được và nhận ra tâm can mình. Nhưng bồng bột và nông nổi, có lẽ chỉ có tuổi trẻ mới có thể, nhưng chính vì thế mà chúng tạo nên ý nghĩa. Khi mà giờ đây, tôi phải sống với sự bó buộc nhiều hơn, tôi cảm thấy mọi thứ trong bản thân mình đang mất dần ý nghĩa. Thật đáng buồn, nhưng phải chấp nhận là như vậy, tôi không còn là gã sinh viên của ngày ấy nữa, khi chỉ có mỗi bản thân để lo cũng không xong. Tôi đã không còn làm thơ với những xúc cảm dạt dào của tuổi trẻ, của tình yêu đơn phương mãnh liệt. Tất cả bay biến hết đi rồi.


Tuổi trẻ luôn tồn tại trong đó thứ tình cảm trong sáng. Ngày ấy, khi lần đầu tiên chỉ có tôi và cô bạn gái ấy (người mà tôi rủ đi chơi buổi tối noel). Tôi cầm ô, chạy đến che cho cô bạn ấy khi cô đang đi tới cổng ký túc xá. Trời mưa lâm thâm, chúng tôi xắn quần và lội qua những vũng nước và đi tới hành lanh khu ký túc xá sinh viên. Tôi nói rằng đó là thứ tình cảm trong sáng là bởi khi đó, tôi tin vào định mệnh, nhưng những bộ phim và những câu chuyện mà mình đã đọc, sẽ gắn kết tôi và cô ấy. Chúng tôi sẽ cùng nhau bước qua quãng thời gian sinh viên, sẽ là vợ chồng và hướng tới cuộc sống hạnh phúc, như gì nhỉ, phim “Hoa cỏ may”, “phía trước là bầu trời”, “xin hãy tin em”… Thật buồn cười là tôi đã nhìn cuộc sống tương lai qua những bộ phim như vậy. Đó chẳng phải là rất trong sáng không tì vết hay sao.

Một sáng nào, nhớ không em

Ngày chủ nhật ngày của đôi mình

Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa

Người lưa thưa chìm dưới sương mù…

Nhưng ít nhất, tôi đã có một “nàng thơ” ở trong tim mình. Nàng thơ mang hình hài của cô gái ngoài kia nhưng tính cách thì lại khác biệt. Tôi viết tất cả mọi thứ xung quanh nàng thơ ấy. Thật kỳ lạ, nó khiến tôi có được triết lý của riêng mình: làm mọi thứ mình muốn để không phải hối tiếc. Tôi đã làm, với tất cả sự nhiệt tình và bồng bột của mình. Giống như để cưa đổ cô bạn gái kia, tôi đã làm mọi cách mà mình có thể từ việc luôn nhận lấy phần thuyết trình về mình trong những buổi thảo luận, luôn đứng lên đưa ra quan điểm phản biện, chơi đàn, hát hò…cố gắng làm mình nổi bật nhất có thể. Dù kết quả là thất bại, tôi vẫn luôn muốn được ở bên để che chở và giúp đỡ cô bạn ấy mà không đòi hỏi đền đáp. Những cảm xúc của ngày xưa cùng sự vô tư ấy đến hiện tại tôi chẳng còn giữ. Hiện tại của tôi là sự khô khan, ích kỷ và tính toán. Thậm chí tôi chẳng còn triết lý nào cho cuộc đời mình cả.

Và vẫn khoảng thời gian ấy, những ngày cuối tuần, tôi dậy muộn và nằm co ro trong chăn. Ánh nắng mùa đông chiếu qua cửa sổ không khiến cho nhiệt độ bớt lạnh đi là bao. Tôi nghe bài thành phố buồn để thấy Hà Nội chẳng muốn níu giữ mình điều gì cả. Tương lai giống như những ngày đầy mây, u ám và mù mịt. Đành thả mình buông xuôi cùng thời gian vốn đang thừa thãi khi những ngày thi chưa tới.

Cho đến bây giờ, cũng đã một vài lần tôi gặp lại cô bạn ấy. Nhưng hiện tại đã không còn giống với những kỷ niệm cũ, bởi chúng vốn đã tươi đẹp trong suy nghĩ của tôi. Có một lần cách đây khoảng 5-6 năm, cô mời tôi đến dự sinh nhật, bởi tôi ở trọ cùng một người bạn trong nhóm bạn cả nam cả nữ của cô. Tôi đã vô cùng hồi hộp, và dành cả một tiếng đồng hồ để đến hiệu sách chọn quà tặng. Buổi sinh nhật được tổ chức trong một quán lẩu nào đó mà tôi không còn nhớ rõ trên phố Dịch Vọng Hậu. Khi ngồi vào bàn, tôi mới nhận ra mình lạc lõng như thế nào. Một buổi sinh nhật, nhưng hầu như tất cả chỉ nói về công việc, về thu nhập, bởi đa số họ đều làm ngân hàng. Tôi vừa ổn định công việc được một năm và chẳng có gì để nói cả. Đến lúc đó tôi mới thực sự nhận ra: cô ấy mời mình đến dự sinh nhật là bởi mình ở trọ cùng với một người bạn trong nhóm của cô ấy. Bởi không mời thì cũng không hay, nhưng khi đã đến đó rồi, tôi nghĩ rằng, nếu mình không được mời thì có khi còn hay hơn.

Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui…

Kỷ niệm hóa ra lại là của riêng chúng ta, nó giúp chúng ta hiểu rằng, những gì đã qua luôn mang đến ý nghĩa. Vì thế nếu ai đó hỏi tôi rằng có tiếc quá khứ không, tôi sẽ nói là có tiếc, vì tôi đã không dành nhiều tình yêu thương cho gia đình mình. Tôi đã có những sự giận dỗi trẻ con hay những câu nói khiến bố mẹ đau lòng. Tuổi trẻ bồng bột là vậy, nó có hai mặt. Còn hiện tại, tôi phải bù đắp lại những gì mà mình đã gây nên và sống trưởng thành

8 nhận xét:

  1. Nàng Thơ của HA giờ ở nơi đâu, hỡi nàng!
    Hi hi hi...
    HA viết thơ trở lại nhé!
    DVD chúc gia đình nhỏ của HA an lành!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng thơ giờ ko biết ở đâu. Còn nàng thơ ngày xưa giờ đã có gia đình với hai đứa con rồi ạ. 😂
      Cảm ơn chú, chúc chú mạnh khỏe an lành nha. 🙂

      Xóa
    2. Nàng Thơ vẫn mãi trong lòng
      Ở ngay bên cạnh... mỏi mong... từng ngày...
      Hi hi hi...

      Xóa
    3. Nếu vậy thì chắc chắn nàng sẽ giúp cuộc sống của chúng ta thi vị hơn nhiều.🙂

      Xóa
    4. Đúng vậy, HA à!
      Khi có con, cả chồng lẫn vợ đều tất bật vì cơm áo gạo tiền để nuôi dạy con, rất oải; nếu chồng không có nàng thơ (là vợ mình) và vợ không có chàng thơ (là chồng mình) thì tình hình gia đình nhỏ sẽ rất căng.
      Hi hi hi...

      Xóa
    5. Cháu cũng đang lo tương lai xem nuôi con như thế nào. 😅
      Giờ coi vợ là nàng thơ thì cũng hơi khó vì ở gần như hiểu hết nhau rồi.😙

      Xóa
    6. Chưa hiểu hết nhau bao nhiêu đâu!
      Hãy đợi đấy!
      Hi hi hi...

      Xóa
  2. Hồng Anh!

    jo đọc và thấy thời gian cũ của Hồng Anh quả là thừa thải, vì không biết giữ cho bản thân bận rộn. Chỉ học và nghĩ vẩn vơ hihi... (đọc đến đây chắc Hồng Anh đang rủa thầm: "Hừ, con nhỏ nhiều chuyện ghê!" 🤭🌹)

    Với jojo á thì lúc nào cũng để con nhỏ bận rộn, đi học nà, đi làm nà, đi đua thuyền nà ...cùng Mẹ đi khám phá thế giới chung quanh mình nà..
    Chàng thơ ư, cứ chờ nhá... tìm chi cho mệt... 😎

    Còn hiện tại, nàng thơ đang bên Hồng Anh đó, chỉ là Hồng Anh hông nhận thấy mà thôi. jo chúc Hồng Anh và gia đình luôn hạnh phúc ngập tràn, tình thơ lai láng nhé! 😁

    Trả lờiXóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...