10 năm


Ngày hội countdown bên bờ Hồ  Hà Nội đi đâu cũng chỉ thấy người và người. Chật kín và chen chúc. Nhà hàng KFC phía sau sân khấu cũng đang có hai hàng người xếp hàng ra đến tận ngoài đường. Chủ yếu toàn thanh niên trẻ đến ăn thứ đồ ăn nhanh này. Sau khoảng 15 phút thì tôi cũng đặt được món xong, cầm phiếu rồi lại tiếp tục xếp hàng đợi lấy món.

“Vinh ơi, có thấy cái chổi đâu không? Có khách nào làm đổ đồ ở cầu thang này.”
“Vinh ơi, báo quầy thanh toán là hết trà đào giúp chị.”
“Vinh ơi lấy hộ túi rác trên tầng 3 xuống nhé”
Cậu nhân viên dáng người to béo quệt vội mồ hôi chạy xuống tầng một báo hết đồ uống rồi lại chạy thẳng vào khu vực nhân viên trên tầng hai. Sau cậu xuất hiện trở ra với cây chổi nhựa trong tay, quệt mồ hôi lần nữa leo lên cầu thang để quét dọn chỗ thức ăn mà một vị khách nào đó vừa làm đổ.
“cho em xin lỗi anh chị một chút”
Cầu thang nhỏ hẹp, rộng cho một người, nhưng lại chật cho hai người. Cậu xin lỗi những vị khách đang chờ ở dưới trong lúc mình quét dọn. chỉ trong 1,2 phút tích tắc, cậu đã hốt xong và tất tả chạy xuống để vào ngăn thùng rác. Thùng rác đã đầy hứ hự, nhưng cậu nhân viên mẫn cán vẫn chưa có thời gian để mang đi và thay túi mới. quệt mồ hôi lần ba, cậu tất tả chạy đi thu đồ ở các bàn ăn để khách mới vào lấy bàn. Cách xử lý công việc không hề cho thấy cậu bị lúng túng, Vinh đã quen với công việc, đã quen với tình cảnh này khá nhiều rồi. Không chỉ Vinh mà cả những bạn trẻ khác nữa: từ người lên đơn, người đưa đồ, nhân viên phục vụ… tất cả đều rất bình tĩnh, chuyên nghiệp và không quên nở nụ cười chân thành với các khách hàng.




Vinh và các bạn trẻ ở nhà hàng đó gợi nhớ đến tôi ngày còn đi làm phục vụ bàn ở Quán Ăn Ngon – 34 Phan Đình Phùng. Nhà hàng có rất nhiều thực khách nước ngoài, do đó tôi có cơ hội thực hành tiếng Anh rất tốt. Cũng tất tả chạy khắp nơi, làm đủ mọi việc những ngày đông khách. Có những lúc vỡ trận, đầu óc cứ đờ ra, do cùng một lúc phải xử lý nhiều việc. Đơn hàng ra dài đến cả chục mét, đến đầu bếp cũng đành bó tay. Quản lý nhà hàng phải ra tận nơi xin lỗi thực khách. Công việc dự định là chỉ làm thêm vài ba tháng, vậy mà tôi cũng làm được đến tận 6 tháng rồi xin nghỉ. Lý do xin nghỉ không phải là tôi chán nghề, thậm chí tôi nhận được rất nhiều tiền tip. Lý do là vì tôi đeo kính, đeo kính thì không làm được phục vụ bàn. Thực tế nhà hàng cũng đã tuyển được nhân viên phục vụ bàn khác, có vẻ “ngoan ngoãn” hơn. Và tôi bị đẩy ra làm”Bớt” – Tức là chân đưa đồ ăn cho khách. Chỉ mỗi việc nhận phiếu ghi số bàn từ bếp rồi đưa đồ ăn đến đúng bàn đó. Không quản lý nào nói chuyện với tôi, tôi chỉ biết đến một ngày tôi nhận được nhiệm vụ đó làm thay một nhân viên xin nghỉ. Xong tôi đã làm luôn công việc đó. Tôi biết, đó là ý của quản lý nhà hàng, có lẽ họ muốn tôi chán và đẩy tôi đi. Tôi quá nhiệt tình chăng, tôi chăm chỉ quá chăng, hay tôi nói tiếng Anh, tôi cũng không biết được. Có buồn, chia tay các khoản tiền Tip, tôi làm công việc tay chân thuần túy. Nhưng sự thôi thúc mạnh mẽ về lòng biết ơn nào đó khiến tôi không hề ghét bỏ công việc. Tôi vẫn tươi cười với khách hàng, giúp đỡ mọi người, làm đúng bổn phận của một nhân viên chuyên nghiệp. Nhưng tôi cũng hiểu được cảm giác của việc bị cho “ra rìa”.




Làm việc với những người nước ngoài có một cái lợi. Đó là chúng ta chỉ nói chuyện với họ về công việc, họ không quan tâm tới sự xu nịnh, bè phái. Họ không yêu ghét chúng ta theo cảm tính như những người bản địa với nhau. Với những ông chủ người nước ngoài, quan trọng là hiệu quả công việc. 5 năm làm việc tại một công ty Hàn Quốc, thực sự là một may mắn. Vất vả có, mệt mỏi có, căng thẳng rất nhiều, nhưng đó là một sự rẻn luyện vô cùng bổ ích. Tôi có thể nhận ra nhiều vấn đề về con người và về cách quản lý. Tôi biết một doanh nghiệp thực sự vận hành như thế nào, những nhân viên cần có những tố chất gì. Và rộng hơn, tôi hiểu hơn về cách mà hàng hóa lưu thông, choáng ngợp với công xưởng của thế giới – Trung Quốc. Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là một mắt xích của một quá trình lớn. Hóa ra những chi tiết nhỏ lại có giá trị rất lớn, vậy nên đừng qua loa đối với bất cứ một việc gì. Một chi tiết nhỏ có thể giúp tìm ra manh mối lớn, một chi tiết nhỏ cũng có thể làm hỏng cả một hệ thống. Vậy nên đừng coi thường những chi tiết nhỏ.
Có một vài điều khác biệt của thế hệ các bạn trẻ mới với thế hệ chúng tôi. Họ yêu công việc mình làm, làm việc gắn kết, có đội nhóm hiểu ý nhau. Dường như họ nghĩ đến mục tiêu xa hơn thay vì những điều vặt vãnh thường ngày. Chúng ta đôi khi vì quá quan tâm đến lợi ích cá nhân trước mắt, hay vì ghen ty đố kỵ nhau mà quên đi mục tiêu cao hơn mà mình đang hướng đến. Vì một tập thể khi mất đi sự đoàn kết thì sẽ dần suy yếu đi. Tôi cũng vậy, tôi chưa bằng họ và phải học tập họ rất nhiều. Trong 10 năm tới, họ cũng sẽ đến cột mốc 30 tuổi, và chính họ sẽ là động lực to lớn cho sự phát triển ở mọi lĩnh vực.




Chắc tôi nói quá dông dài về công việc. Một điều nhàm chán. Blog này không phải thế. Tôi tin nó có giá trị. 10 năm qua, tôi viết blog (thực tế là bắt đầu từ 2009, ngày tôi còn sử dụng Blog yahoo) và kết bạn với nhiều bạn bè. Nhưng thói quen đó, không phải diễn ra liên tục mà lưa thưa có những tạm dừng trong một thời gian khá dài. Có khi cả năm không có một bài nào. Tôi nhận thấy mình gõ blog đơn giản là than thở cuộc sống nhiều quá. Nó như một cách hành hạ người bạn nào vào đọc thì đúng hơn. Chính sự lạc quan, niềm vui của bất cứ ai, bất cứ nơi đâu mới là thứ thực sự có giá trị. Trong 10 năm qua, cuối cùng thì blog của tôi đi đến một điều duy nhất là “tạo ra giá trị”.
10 năm qua, tôi ra trường, biết bươn trải cuộc sống. Tôi có những người bạn tốt – những người đã giúp đỡ tôi cả về vật chất lẫn tình thần. Rồi tôi lấy vợ, một người vợ tuyệt vời. Hai chúng tôi bù đắp cho nhau rất nhiều. Tôi biết ơn bố mẹ và những người thân đã cho chúng tôi được ở trong một căn hộ đẹp thay vì phải đi thuê. Tôi biết ơn bố mẹ vợ đã có quãng thời gian vô cùng vất vả trong những ngày sửa nhà…
Và còn nhiều nhiều những con người, những khó khăn, những thành công, niềm vui, nỗi buồn… đã xuất hiện trong 10 năm qua, để tôi trở thành một con người lạc quan như ngày hôm nay. Ngẫm ra thì mình chưa làm được điều gì to lớn, tiền bạc cũng không tiết kiệm được nhiều. Nhưng thập kỷ tới sẽ hứa hẹn những thành công lớn. Bởi một điều, tôi đang có niềm tin mạnh mẽ. Đó là điều quan trọng nhất mà quá khứ 10 năm đã đặt vào tay tôi.
Tạm biệt 10 năm đã qua với bao kỷ niệm.
Xin chào Thập kỷ mới 2020 – 2029 với một niềm tin mới.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...