Thế giới của sách
Nơi ấy
Nơi ấy
Thành phố nhỏ đi lên từ thị xã nhỏ, vốn bao năm không có gì nổi bật. Tòa nhà chín tầng đã từng là tòa nhà cao nhất nơi đây. Trên tầng 9 là nhà hàng Sông Thương cafe - cùng tên với tòa nhà này.
Thành phố mà tôi từng sống, từng trở về theo đúng nghĩa của
nó giống như một giai điệu nhẹ nhàng mà tôi đã từng nghe hàng đêm qua chiếc
radio nhỏ. Đó là những bài hát nhạc nhẹ lúc 11h đêm, chúng được phát ngẫu nhiên
trong vòng 30 phút và tôi luôn cố gắng nghe cho hết bằng được. Cho dù là sẽ ngủ
muộn và phải trả giá bằng những cái ngáp dài trong tiết học buổi sáng. Thành phố
đơn sơ ấy đi vào cả trong những giấc mơ và những giai điệu nhẹ nhàng nuôi sống
những hy vọng về cuộc sống ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Giờ đây tưởng như
tôi đã quên hết tất cả.
Đúng là để ngắm nhìn về thành phố, không nơi nào đẹp bằng
quán cafe trên tầng 9 ấy. Bạn có thể nhìn thấy con đường đại lộ rộng rãi với
hai làn xe đi lại dưới ánh đèn cao áp. Trong một màu
vàng cam, buổi tối những ngôi nhà san sát như đang ngủ yên. Con đường cũng
không ồn ào tấp nập như hình ảnh ở một thành phố lớn. Và để cảm nhận cuộc sống bình lặng ấy,
một cách trọn vẹn nhất, hãy đạp xe dạo trên những con phố nhỏ yên tĩnh thoảng
hương hoa sữa của mùa thu. Và để nhớ về thành phố ấy hãy lắng nghe những giai
điệu đã gắn liền với một thời tuổi trẻ.
Cho dù cuộc sống ngày ấy đã từng không êm đềm, nhưng tại đây
những giây phút đẹp đẽ một thời vẫn lắng đọng. Những ngày ấy mỗi nơi ta đi qua,
những nơi ta cảm nhận, chúng chậm rãi đi theo những vòng quay nhẹ nhàng, mỏng
manh. Tiếng saxophon trầm bổng vang lên trong màn đêm, tạo nên một khoảng thời gian với những
nghĩ suy ngây thơ đẹp đẽ. “Vì em chính là em, bức thư tình thứ
hai, trưa vắng, hương ngọc lan, quán café mùa hè…” – những bài hát vẫn còn đi
theo ta đến bây giờ. Ngày ấy ta đã mơ gì nhỉ? Ta đã cố gắng như thế nào? Ta đã nhắn nhủ
gì cho tương lai? Tất cả những con đường, hàng cây, những chuyến xe khách trở về...
sẽ gợi nhắc lại cho tất cả, khiến ta tỉnh dậy sau cơn mê dài.
Quán Sông Thương coffee xịn nhất thành phố ngày nào đã giải
thể. Không có cách nào để tìm đến chỗ ngồi ấy, thức uống ấy, thứ không khí ấm
áp ấy để nhìn ngắm lại thành phố trong buổi tối mùa thu dịu
nhẹ. Rất nhiều quán cafe
đẹp đẽ hơn đã mọc lên nhưng không thể đem lại cho vị khách cảm giác hoài niệm
cũ. Thành phố cũng thay da đổi thịt, có nhiều nơi hơn để cư dân giải
trí thư giãn. Những quảng trường, công viên, siêu thị, khách sạn đã mọc lên
đánh dấu những bước phát triển mởi. Nhiều người đã về đây đầu tư và khiến
cho thành phố không còn “nhàm chán” nữa. Đổi lại sẽ không còn nhiều những khung cảnh như xưa để những kẻ
hoài niệm có thể một lần nữa được sống lại những kỷ niệm cũ. Bè
bạn ngày xưa cũng mỗi người một nơi, một mối lo toan riêng rồi.
Giờ đây ở một thành phố khác nhộn nhịp
hơn, ta lại đang lạc lối. Và rồi, trong buổi tối dịu êm này, những giai điệu vẫn còn đó, nghe lại
chúng là cách để ta trở về.
Lan man một chút
Chỉ buồn nốt hôm nay thôi
Một buổi sáng đầu tuần.
Everything has changed
Có những giai
điệu đưa tôi về với những cảm giác cũ. Những cảm giác ấy thật êm đềm. Nhưng đó
chỉ là cảm giác, bởi đây là ta đang nghĩ lại, ta đang nhìn lại những điều đã
qua. Chúng đã đi qua như vốn phải thế. Để rồi giờ đây ta nhìn lại chúng với một
tâm thế khác, bình thản hơn, sâu sắc hơn. Phải rồi, những ngày tháng đã qua đâu
có êm đềm đến vậy, chỉ có những điều đã từng xoa dịu chính ta, khiến ta vẫn
luôn nhớ mãi.
Phải chính
xác là tôi đã từng trốn tránh, đã từng trốn chạy chính bản thân mình. Bởi bản
thân ấy nó là một cái gì đó dường như không được chấp nhận, nó khác với những
điều mà những người xung quanh kỳ vọng. Tôi chối bỏ những tâm sự của mình, chối
bỏ những khả năng của mình để cố gắng đi theo cái mà người khác theo đuổi. Bởi
vậy tôi đã bỏ quên những điều quý giá mà giờ đây tìm lại thì đã quá muộn. Chỉ
còn một cách, tôi phải làm lại tất cả từ đầu.
Thật xấu hổ
khi tôi đã từng nhận mình là người hướng nội, biết lắng nghe. Phải, tôi không hề
biết lắng nghe. Tôi cố gắng lái câu chuyện đi theo những hướng cố gắng an ủi ai
đó hơn là thấu hiểu và đồng cảm. Bởi những ngày ấy, đến chính bản thân mình tôi
đâu có thấu hiểu và đồng cảm. Khi buồn, tôi chỉ biết tìm về một góc mà tự an ủi
bản thân mà thôi. Hoặc rồi để thời gian trôi đi với những việc làm vô bổ. Thật
sự, ngày ấy tôi không hề lắng nghe chính bản thân mình. Những điều nghe có vẻ
thật tiêu cực, nhưng thật sự chúng ẩn chứa những ý nghĩa riêng, khiến ta phải đối
mặt mới có thể nhận ra. Giọt nước mắt cũng mang trong nó những xúc cảm cần ta
thấu hiểu, bản nhạc cuộc sống có cả những nốt trầm.
Ngày ấy có một bài hát cũ vang lên bên hai ly café một mặt vui và một mặt rầu rĩ. Ly rầu rĩ dành cho tôi còn ly vui vẻ dành cho một ai đó. :). Nhưng không để khỏi phải nghĩ ngợi, tôi sẽ chọn cách tham lam là uống cả hai. Dù sao thì rầu rĩ một chút thì mới hiểu được niềm vui quý giá như thế nào phải không? Tội gì ta không tận hưởng cả hai nhỉ. J
“Anh biết những
bức tường cao của mình đã sơn màu xanh buồn bã
Anh phá bỏ
chúng và mở toang cánh cửa vì em
Anh chỉ muốn
biết rằng, em đã hiểu, giờ đây em đã cảm thấy ổn hơn
Bởi tất cả những
điều anh biết khi chúng ta nói lời chào nhau
Và nhìn vào
đôi mắt em giống như anh đang trở về ngôi nhà ấm áp
Tất cả những
điều anh biết là một cơn mưa nặng hạt và mọi thứ rồi sẽ tươi sáng thôi…”
-Everything has change-
Một buổi chiều mùa covid 2
cảm xúc ngày đầu tuần
Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...

-
Trong màn đêm. Màn đêm buông xuống, hãy nhắm mắt lại và hồi tưởng những điều đã qua. Những tiếc nuối và day dứt từ lâu đã theo cù...
-
Bức tranh cô gái bên cửa sổ Hà Nội, những ngày đông giá rét và ẩm ướt. Cái cách mà anh im lặng lục lại những ngăn tủ, những giá s...