Lan man một chút

Một khu mới đã mọc lên hàng gần hai mươi tòa chung cư và trung tâm thương mại. Ấy vậy mà đất trống hai bên đường vẫn rộng thênh thang. Một lô đất rộng dọc bên đường được quây lại bởi tôn và một tòa nhà điều hành được dựng lên theo đúng kiểu của Đông Á. Là những người Hàn Quốc, họ luôn tìm thấy những điểu béo bở ở các các nước nghèo khó hơn. Có lẽ sẽ là một khu đô thị city riêng khác theo chuẩn phong cách Hàn quốc và sẽ càng có nhiều người Hàn nữa sang đây. Phía bên còn lại là các khoảng đất trống khác xanh rì thỉnh thoảng điểm vài vệt màu trắng của cỏ lau. Những con đường nhánh đã được làm ra với những chốt chặn và barie bảo vệ. Chủ đầu tư đã ngăn cách con đường với khu đất của mình bằng việc mang về đây những cây cao đủ loại: cây phượng, cây hoa sữa, thậm chí cả nhãn...Nơi đây hứa hẹn sẽ rất sầm uất và hiện đại bởi con đường hai chiều tám làn rộng rãi. Xe cộ đi lại ít hơn so với những con đường lớn khác ở Hà Nội nhưng cũng chẳng bao giờ ngớt xe. Tầm gần 6 rưỡi tối một số đèn cao áp đã bật sáng. Trời cũng nhanh tối hơn, không khí bớt oi ả, đúng với thời tiết của mùa thu.


Vỉa hè nơi các khu đất trống xanh rờn, chìm dưới tán những cây cao và ánh đèn cam cao áp chính là nơi lý tưởng để cư dân tập thể dục và các cặp đôi hẹn hò tâm sự. Ban ngày nơi đây chính là nơi sống ảo bởi những mảng cỏ lau trắng tự nhiên như trong những bộ phim lãng mạn Hàn Quốc hay các tiểu thuyết ngôn tình. Phía xa sau những hàng cây tối om nhấp nhô những cẩu tháp ở một công trình khác. Bầu trời chiều tối vần vũ những đám mây xanh đục. Các tòa nhà bắt đầu đua tranh sự rực rỡ bởi dải đèn led chạy đủ hình vạn dạng thông điệp và sắc màu. 

Những con người lắm tiền nhiều của sẽ thay đổi cả thế giới này, liệu bạn có dám đi ngược lại. Đừng dại dột, đi ngược lại thế giới xô bồ này chỉ mang ý nghĩa là trở về với thời kỳ khốn khó thủ cựu mà thôi. Dượng Tony nào đó đã từng đề cập những anh chàng thị dân chỉ biết ngồi cafe chém gió hay các bậc lão niên rảnh rỗi bới móc những vấn đề xã hội. Dù có thể nào những lời nói cũng chỉ là lời nói mà thôi. Đàn ông là phải cờ lê mỏ lết sửa chữa các thứ, lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi lăn lộn chỗ nọ chỗ kia. Và rồi Dượng Tony cũng không quên cài vào đó một bức ảnh cái máy khoan kèm theo nhãn hiệu thông tin địa chỉ mua hàng. Kiếm chút đỉnh tiền PR đâu có sao, mất công ta tạo ra toàn những lời vàng ý ngọc để đám thanh niên vỗ tay răm rắp cơ mà. Đúng là con người nếu không có tài hùng biện thì chắc chắn phải có khả năng viết hùng hồn. Nhưng giải pháp ở đâu và ai sẽ làm? Xã hội vẫn đi theo sự chỉ huy của những gã khổng lồ. Và chính họ đưa ra giải pháp và giải quyết. Xiên xẹo, đẹp đẽ thế nào cũng là do họ cả. Tôi cũng là kẻ thị dân cầm cái máy khoan bê tông còn không vững. Ngoài việc viết linh tinh thì cũng không có khả năng nào khác. Mà cũng đúng, nói xong mà cứ lo nơm nớp thực hiện. Hẳn mình không thuộc lớp đàn ông ăn to nói lớn. Cứ bình bình vậy thôi có khi lại hay. Tony buổi sáng mình mới đọc vài bài từ hồi mới ra trường. Ngoài cổ vũ, tạo động lực cho lớp trẻ ra thì cũng không có ý nghĩa gì nhiều.  

Lan man linh tinh cũng hơn 7h tối. Quay lại với cái đi ngược thế giới. Ngoài việc đi ngược để chống đối kéo tụt phát triển thì nó chẳng mang ý nghĩa về cá tính nào. Đúng hơn hết là rẽ sang một con đường riêng mới chính là cá tính. Tôi vẫn đi chỉ là không đi con đường của họ mà thôi. Thay đổi thế giới đã có những người khổng lồ lo, tôi phận người nhỏ bé sao có thể gánh vác. Rồi cuối cùng như ai đã nói, càng có tuổi, càng trải nghiệm nhiều, con người ta bắt đầu quay lại điểm xuất phát, đó là thay đổi chính mình. Rốt cuộc là làm sao để được hạnh phúc. Nhưng nếu không một lần chạm đến đỉnh cao thì có phải là phí hoài không? Tất cả tùy lựa chọn và cái giá mà ta sẵn sàng trả. Cái giá mà ta sẵn sàng trả nghe thật chẳng dễ chịu chút nào. 

Bạn chỉ cần trả một cái giá khoảng vài trăm ngàn để mua được niềm tin bằng việc đọc vài ba cuốn selfhelp. Nhưng để biến niềm tin thành sự thật thì cái giá phải trả lớn lao thế nào là do bạn tự lựa chọn mà thôi. Đam mê sẽ khiến bạn phóng khoáng hơn về khoản này. Dĩ nhiên là vậy. 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cành lau gầy gộc đung đưa như con sóng nhỏ.  Tiếng các loại côn trùng ếch nhái đã vang lên như một âm thanh đáp trả của tự nhiên cho những tiếng động cơ ở trên đường. Cho đến khi xe lu xe ủi đến đây san phẳng, thì khu đất này chính là thế giới tự nhiên tuyệt diệu nhưng cũng đầy khắc nghiệt. Tận hưởng cơn gió, lắng nghe tiếng vĩ cầm cao vút của mấy chú dế háu đá, và ngắm nhìn một khoảng trời tối đen với những đám mây tà tà trôi và một vài ngôi sao lấp lánh, thật thú vị. 

Gần 8h tối, nhìn lại chiếc điện thoại đang bật sáng, tặc lưỡi, rốt cuộc thì đến giờ này tôi vẫn chưa làm nên điều gì cả. :(. Giờ tôi lại cần đọc sách của dượng Tony rồi.

3 nhận xét:

  1. Đọc xong bài này thấy nó giống nơi mà c đã từng ở, dòng sông xanh, cánh đồng cỏ xanh rì...
    Nơi đó đã từng có câu chuyện rất đẹp.
    Chúc em tìm thấy nấc thang của riêng mình ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. màu xanh tự nhiên, dù chỉ là ở một khu đất dự án cũng có khả năng xoa dịu nào đó.
      Em cảm ơn chị nhiều. :)

      Xóa
    2. C đã sống ở 1 nơi như vậy, những tòa nhà cao tầng vẫn đang ngày đêm chờ hoàn thành, bên đây ngta vẫn sống, vẫn đi bộ trong khuôn viên nhiều quán xá và cây xanh, bên nọ là dòng sông xanh mướt cùng với đám cỏ. Những ngày mưa đứng trên tầng cao nhìn xa xa đâu đâu cũng là sương mù, 1 màn trắng xóa. Rất lạ ^^

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...