Chỉ buồn nốt hôm nay thôi

Tôi tự hỏi liệu có ai đang đi đường chợt rẽ vào đâu đó mà cầm điện thoại ngồi gõ blog như mình không? Đi qua ngã tư đối diện công viên, chợt nhìn thấy một chiếc ghế đá còn trống là tôi tìm lối phóng xe vội lên chiếm lĩnh. Và rồi ngồi đó thả hồn với những giai điệu.

Có lẽ tôi viết thì hay mà nói thì không hay chút nào. Lại một lần nữa cáu giận, xử lý vấn đề tùm lum hết cả. Giờ mới thực sự đứng lại mà nghĩ về những gì đã xảy ra. Trong cơn nóng giận ta thật mù quàng. Thay vì phân tích vấn đề ta lại lười biếng để mặc cho những lời nói đi theo cảm xúc. Và rồi mọi thứ lại càng lộn xộn hơn. Ta mong có sự cảm thông, nhưng những suy nghĩ trong đầu của mình thì sao có thể mong cảm thông được. Chỉ có những gì ta đã nói ra, những gì đã làm mới là những thứ được người ngoài cảm nhận mà thôi. Vậy đừng mong giải thích rằng tôi nói vậy nhưng trong lòng không nghĩ vậy chút nào.

Tòa nhà bên cạnh có mái hiên hình vòm theo kiến trúc Pháp cũ. Bóng cây cao bên vỉa hè rung rinh theo gió in bóng lên bức tường sơn vàng. Mỗi văn phòng đều có kiểu cửa sổ đứng bốn cánh cũ màu xanh cũ. Tầm 8 giờ tối, cánh cửa cuối cùng cũng tắt đèn và được đóng kín. Ánh sáng công sở biến mất để lại một khoảng không phía dưới trong im lìm sáng tối, ngăn cách với con đường phía ngoài ồn ào qua hàng rào cao. Phía trước mặt tôi là thảm cỏ dày vẫn còn hơi ẩm ướt sau cơn mưa. Lác đác vài chiếc lá khô đã ngả màu sang nâu. Một lối nhỏ lát gạch lục giác dành cho người đi bộ. Lối nhỏ ngăn cách với con kênh nhỏ bởi một thảm cỏ nữa. Buổi tối có phần oi bức, lác đác một vài người đeo khẩu trang đi bộ. Đây đó dưới những tán cây mờ tỏ, một vài đôi đang hẹn hò tâm sự. Chỉ ngay kia thôi là con phố với xe cộ đi lại mà ở đây yên tĩnh đến lạ.

Một người lao công đẩy chiếc xe rác đi đến một người phụ nữ đang ngồi lại đếm từng chiếc chai nhựa thu lượm được. Người lao công đưa cho cô túi đựng những chiếc chai nhựa khác rồi đi luôn.

"Em cảm ơn nhé."

Không biết họ có quen biết nhau không. Hôm qua tôi chở một thùng sách thì trời mưa to như sắp sập đến nơi. Đường phố tràn ngập những dòng nước chảy tràn ra mép vỉa hè. Vội tấp ngay vào một chung cư cũ gần đó chú.  Áo mưa bị thấm khiến thùng sách bị ướt mất mặt ngoài. Tôi phải bóc ngay lớp bên ngoài để tránh thấm vào lớp carton bên trong. Bới sách chỉ cần thấm chút nước là giấy in sẽ phồng hết lên ngay. Anh bảo vệ kiếm ngay cho thùng carton khác để đóng lại, còn mời mình ăn nhãn cho vui. Dù trong vẫn bề bộn nhiều vấn đề cuộc sống nhưng trong cơn mưa nặng hạt, giây phút đơn giản ấy thấy thật vui

"Bốp ơi". Tiếng gọi vang lên đâu đó. Một chú chó chạy qua thoăn thoắt theo chủ. Tiếng chuông nhỏ leng keng leng keng. Bọn chó hình như không bao giờ biết buồn thì phải. Lúc nào cũng lè cái lưỡi dài  chạy hết chỗ nọ chỗ kia. Thầm nghĩ được vô tư như vậy thật tốt. Chỉ cần đủ ăn còn lại thì chơi chỗ nọ chỗ kia mà không phải lo toan gì, chẳng cần quan tâm đến ngưòi khác nghĩ gì về mình. Cuộc sống hiện tại tôi không chọn, nhưng tổng hợp những chọn lựa đã dẫn tôi đến hoàn cảnh hiện tại này. Mong nỗi buồn sẽ nhanh chóng qua đi.



2 nhận xét:

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...