Một buổi sáng đầu tuần.

Trời vẫn còn u ám, mình lại mong trời sẽ lại mưa như chiều tối qua. Mưa có cái gì đó thật kỳ lạ, dù ở văn phòng, hay ở nhà hay thậm chí ghé dưới mái hiên nào đó trú mưa cũng vậy, mình lại thấy cảm giác thật ấm áp tĩnh lặng. Nếu trời cứ khô ráo thì guồng quay lại khiến ta quay mãi đi mất. Nhưng trời mưa buộc ta phải dừng lại và suy ngẫm lại về mình về cuộc sống nhiều hơn.

Sáng nay thật dại dột khi vừa mở điện thoại là lướt qua fb. Chà, thật quá nhiều nụ cười và niềm vui, nhưng là của những người khác. Khi ta nhìn vào những stt của bè bạn, ta cảm giác như họ đang có tất cả những gì mà mình đang mơ ước. Một ngôi nhà ấm cúng, tiếng cười của trẻ thơ, những người bạn vui vẻ, những chuyến đi chơi, bữa ăn trong một nhà hàng đẹp nào đó... cuộc sống ấy thật tuyệt vời. Và rồi ngẫm lại mình hiện tại lại thấy buồn. Hẳn là vì ta chưa cố gắng hết sức mình và cũng hẳn là vì mình khác họ,  ở rất nhiều thứ.

Cuộc sống đã có nhiều điều lạc quan hơn. Nhưng thực sự nó vẫn chưa thực sự ổn. Bởi lẽ, mình chưa đem đến hạnh phúc cho mọi người. Mình đã cố gắng, nhưng chưa đủ và thỉnh thoảng mình không cố gắng nữa, buông xuôi muốn đến đâu thì đến. Nhớ về những ngày độc thân, cảm giác thật khác, tự do tự tại làm mọi điều mình thích. Lập gia đình nhiều điều mới mẻ, nhiều trách nhiệm, sự tự do trước kia mất đi. Niềm vui lớn vẫn chưa đến, thời gian dần trôi, cuộc sống lại càng thêm nặng nề. Giá như có một đứa trẻ thì thật vui biết mấy.

Hôm qua hai vợ chồng đi xem một vài con thú cưng về nuôi cho đỡ buồn. Nuôi mèo sạch nhưng nhìn mấy con mèo lông xám trông ủ rũ quá. Mà mèo lại ko thích tắm nên thôi. Nhìn mấy con chó chân ngắn thấy người vui như bắt được vàng, quẫy đuôi ngúng nguẩy cái mông, mắt liếc bên nọ bên kia, thấy thèm nuôi chó. Nhưng nuôi chó khoản cho nó đi chơi, đi vệ sinh thì thật phiền phức, vợ lại bảo thôi, anh nghiên cứu cái bể cá cho dễ, nhìn mấy con cá ngu ngu bơi em cũng thấy thích. Thực sự thấy thương vợ, quả thật em phải hy sinh quá nhiều.

Đợt này ít lướt mạng xã hội cũng là vì vậy. Hẳn ít gã đàn ông nào lại đi viết nhật ký. Ngày nghỉ cuối tuần chỉ thích tự kỷ ở nhà mà đọc mấy truyện trinh thám rồi lại ngồi máy tính gõ linh tinh. 
Bây giờ giờ làm việc mà còn ngẩng đầu nhìn trời nhìn mây mà làm việc cá nhân.

"Sao chẳng có bạn bè nào rủ anh đi chơi đâu vậy?"
"Đang dịch covid mà"
"Kể cả lúc chưa có dịch anh cũng thế"
"Anh ở nhà với em mà."

Uh. Anh vốn thế, chẳng giao du với ai, chẳng có mối làm ăn nào sáng sủa. Có em anh mới có lý do để ra ngoài ngày cuối tuần. Xã hội cần anh hay không anh không biết, nhưng anh vẫn đang loay hoay để hòa nhập vào nó.

Đầu giờ làm việc, cũng là ngày đầu tuần mà chỉ muốn ngồi góc nào đó nhâm nhi cốc cafe và ngắm dòng người qua lại mà thôi. Ai cũng như mình chắc nghèo đói hết cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...