Một buổi chiều mùa covid 2

Tại sao cứ đến buổi chiều là mình lại bắt đầu thấy buồn thế nhỉ? Đầu óc tự nhiên lại nghĩ ngợi về hiện tại và tương lai. Cảm giác về những thứ mà mình mong muốn sao cứ tự nhiên xa vời quá. Có quá nhiều ranh giới, có quá nhiều giới hạn hiển hiện ra trong tâm trí. Mà chỉ vừa mới tối qua thôi niềm tin vẫn còn dạt dào, tưởng tượng về tương lai vẫn đầy lạc quan. 

Có phải những điều ta đang làm là vô ích không nhỉ? Sao ta chưa thấy một kết quả nào khả quan đến với mình cả. Nhiều người nổi tiếng đã có những câu nói là hãy cứ làm đi, làm theo trái tim mình rồi tất cả những điều tích cực sẽ đến. Mình luôn tin tưởng vào điều đó. Nhưng khi gặp bế tắc thì lại bât đầu có những suy nghĩ chán nản. Có lẽ tâm trí của mình chưa vững. Mình vẫn chưa thực sự "bơ" đi tất cả.

Thời gian này hay cáu kỉnh. Cáu kỉnh với chính mình và với cả những người xung quanh. Suy đi tính lại phải chăng mình đã quá khắt khe với bản thân? Để rồi vì không cảm thấy tự hào, yêu thương bản thân nên cảm giác đó lại lây sang cả những người xung quanh? Sự so sánh cũng là một cách tiêu cực. Nhiều người cho đó là động lực phấn đấu, còn mình thì đó là một áp lực xấu thì đúng hơn. Không thể vì nhìn thấy thành công của người khác mà tự dìm chính mình đi được. Chắc chắn, điều tiêu cực đó sẽ khiến ta trở nên vội vàng mà đánh mất đi nhiều giá trị. Và rồi chắc chắn một lúc nào đó ta sẽ thấy mình lạc lối. 

Vùng quê yên bình vẫn là thế giới của những người lớn tuổi. Thanh niên hầu như ra hết thành phố đề làm ăn. Những chiếc oto về đây ngày một nhiều hơn, nhiều ngôi nhà lớn mọc lên. Hàng hóa đã ngập tràn. Ruộng đồng thu hẹp lại. Trong các câu chuyện không còn dành nhiều chỗ cho chuyện đồng áng, chuyện làng chuyện xóm, chia sẻ khó khăn nữa. Mà trong đó câu chuyện về vật chất, về công việc, mua nhà cửa, về sự thành đạt của con cháu được đem ra để làm câu chuyện. Xã hội vật chất sẽ còn ảnh hưởng rất nhiều nữa. Hình ảnh những ngưởi dân quê mộc mạc chất phác sẽ ngày một ít đi. Điều để người dân ở nơi từng một thời mà cả làng gắn liền với đồng ruộng tự hào là tiền của, địa vị... Và cả chính mình giờ đây nữa, thật khó để thoát khỏi cái vòng quay ấy. Luôn là khẩu hiệu hãy nỗ lực, hãy luôn nỗ lực ở quanh đây. Nhưng rốt cuộc là vì điều gì? Sự yên bình trong tâm hồn hay vì tiền bạc, địa vị? Nếu đi theo một hướng tức là ta sẽ phải quay lưng với hướng còn lại. 


Những cơn gió mát buổi tối không còn nữa. Thay vào đó là cơn gió nóng nực oi bức. Mở cửa sổ thì nóng mà đóng cửa thì lại thấy bí bách. Màu xanh của đồng ruộng lúc này không có tác dụng fresh tâm trí là mấy. Muốn gặp ai đó nói chuyện, nhưng chẳng mình lại chẳng có câu chuyện hấp dẫn nào. Sống về nội tâm thật phức tạp. Mình bỗng ghét từ "nỗ lực" hay "cố gắng quyết tâm" quá. Chẳng nhẽ những ngày tháng cứ phải trôi qua trong sự nỗ lực, cố gắng vất vả như vậy sao. Thực sự câu hỏi rằng ta đam mê gì, yêu ghét gì vẫn còn ở đây. Trong buổi chiều buồn chán mùa covid này.

2 nhận xét:

  1. Cứ thả hồn trôi theo chiều của cảm xúc thì luôn thấy buồn man mác, đôi khi là cô đơn nhưng cớ người còn khao khát có được những chiều thư thái và lãng mạn như thế. Thật hay cho những tâm hồn khoáng đạt và thanh thản. Chúc bạn luôn thấy cuộc sống nhiều ý nghĩa!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tâm hồn khoáng đạt và thanh thản chính là điều mà e đang cố gắng đạt tới
      Cảm ơn anh nhé

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...