Trong màn đêm

Trong màn đêm.



Màn đêm buông xuống, hãy nhắm mắt lại và hồi tưởng những điều đã qua. Những tiếc nuối và day dứt từ lâu đã theo cùng bạn trước những giấc ngủ dài. Biết làm sao đây, nó đã là một phần của màn đêm, khi ngọn đèn cuối cùng phụt tắt. Giấc mơ đến với bạn nhẹ nhàng như thể nó đã được chuẩn bị kỹ càng trong từng liên kết noron thần kinh. Và rồi nó vận hành trơn tru như thể những mảnh ghép của hồi tưởng đã được chắp nối hoàn chỉnh.

Bạn có biết ngoài kia, cơn mưa đã ngừng hạt, bầu trời được trả lại sự quang đãng cho bong đêm. Nơi đó mặt trăng tròn vành vạnh trở thành nguồn sáng duy nhất của đêm tối. Nhưng ánh trăng không cô độc. Nó vẫn trông xuống trái đất, nơi con phố ẩm ướt bỗng trở nên dài vô tận trong sự tĩnh lặng. Sự ẩm ướt khiến ánh sáng phản chiếu bỗng trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Và rồi bóng một gã đàn ông trải dài trên con đường cùng những bước chân lặng lẽ xuất hiện. Gã đàn ông, bạn không thể nhìn thấy mặt, bạn không biết là ai. Trong sự lồi lõm, nhập nhòe của những hình ảnh, mặt trăng bỗng trở nên to lớn dị thường. Hình ảnh cái bóng đen nổi rõ trên nền của mặt trăng và phải mất một lúc để bạn có thể nhận ra được là gã đang bước đi và quay lưng lại với tất cả, trong đó có bạn, khán giả duy nhất trong cuốn phim này.



Nhìn những bước đi chậm rãi, cái dáng hình ấy nó cho bạn một cảm giác thân thuộc. Có phải là bạn đó chăng? Bạn đang cảm thấy đôi chân đang tiếp xúc với một mặt phẳng, từng bước từng bước một. Một mặt phẳng cứng nhắc, khô khan. Tay đút trong túi áo khoác, ánh mắt suy tư. Bạn đang suy nghĩ điều gì? Bạn chợt nhận ra, chẳng có suy nghĩ nào chủ đạo lúc này. Chỉ có cái gì đó, một sự tổng hợp của những điều cần suy nghĩ, nó đang đè nặng trong đầu óc. Sức nặng khiến cho việc dùng chút sức lực để đưa hai con mắt lên, để nhìn thẳng hay ngó xung quanh, để biết bạn đang ở đâu, cái gì đang bủa vây lấy bạn cũng trở nên khó khăn. Trên con đường ẩm ướt và lạnh lẽo chỉ phản chiếu một Mặt trăng to lớn méo mó, những ngôi sao nhập nhòe. Những hình ảnh của sự vỡ vụn, dập nát. Và rồi khi đưa mắt nhìn lên, trong đôi mắt bạn đấy, chỉ hiển hiện lên hình ảnh hai con đường đen tối và hun hút. Đây liệu có còn là điều bạn đang hình dung trong giấc ngủ? Bạn tự hỏi tại sao mình lại đang ở đây, trong cái sự cô đơn tột cùng này? Phải chăng, chiếc giường không còn khiến bạn cảm thấy sự nhẹ nhàng, thoải mái? Phải chăng căn nhà không còn khiến bạn ấm áp, thanh bình? Không còn cái gì níu kéo bạn, trong một cơn mất ngủ kéo dài, bạn thấy mình đang ở đây, lang thang, bất định ở một con phố dài trong bóng đêm, nơi mà dường như cả thế giới đã ngủ say?

Không một cơn gió, không một hạt mưa, không một âm thanh nào cả ngoài tiếng chân bạn đang chạm vào bề mặt con phố. Sự vô tận heo hút, sự tĩnh lặng tuyệt đối, sự hung vĩ lạ thường của mặt trăng, sự lộn xộn của những ngôi sao, chúng khiến bạn cảm thấy cô độc như chưa bao giờ thấy. Nhưng bạn lại không hề cảm thấy buồn. Sự cô độc đang khiến cho bạn thêm sức mạnh. Bạn vẫn bước đi, chịu đựng nỗi đè nặng kỳ lạ không định hình . trọng một sự mạnh mẽ kiên cường. Trên con đường này cả vũ trụ đang phản chiếu dưới chân bạn. Sự sống duy nhất, trung tâm của cả thế giới hiện tại chính là bạn. Những bước đi giờ đây ngày càng trở nên mạnh mẽ, đi và đi, dường như bạn đang tra tấn không chỉ cái con đường này mà cả vũ trụ, cả những cái mênh mông, bí ẩn bằng đôi chân mình. Đừng phủ nhận, rõ rang bạn đang tức giận. Cái hỗn loạn trong đầu óc khiến bạn không thể giữ mình lạnh lùng như thường ngày được.

Đôi tay đã không còn có thể nằm yên ở trong túi áo nữa. Bạn nắm chặt lại, vung về mọi nơi, tung những cú đấm trời giáng vào không khí. Tất nhiên chẳng có thứ gì biến dạng xung quanh bạn cả. Bạn hét lên thật to ở âm vực cao nhất ở vùng rung nơi cổ họng, bạn gào thét trong một cơn ức chế mơ hồ. Đầu óc bạn nóng bừng bừng, những mạch máu cuộn chảy ầm ầm trong cơ thể. Đầu óc bỗng quay quay loạn xạ. Cả vũ trụ như đang đổ ập vào bạn. Bạn không còn làm chủ được mình nữa rồi, không còn đủ tỉnh táo để còn nhận thức xung quanh nữa. Có lẽ đó là sự cực đoạn bấy lâu âm ỉ trong bạn giờ trở nên bùng phát. Thật may, nơi đây có mỗi mình bạn, không có ai bị thương, không có cái gì bị hủy hoại. Chỉ thấy bạn như muốn nổ tung. Dù sao, sự hỗn loạn, con ức chế bộc phát chỉ diễn ra trong vòng 1, 2 phút. Vì tự thân nó thôi, đã lấy đi của bạn không ít sức lực. Bạn thở hổn hển, nước mắt, nước mũi tuôn trào. Không còn đứng vững được nữa, bạn thấy đầu gối mình đau nhói khi đột ngột đập xuống một bề mặt khô cứng.

Bạn như thế một lúc, sự tỉnh táo quay trở lại. Sức nặng mà bạn đang mang bỗng giảm đi một nửa. Người nhẹ bẫng, bạn tự thấy một cơn hưng phấn lạ lùng. Quãng nghỉ ngắn, nhưng nguồn năng lượng bỗng trở lại với bạn một cách mạnh mẽ lạ thường. Bạn đứng dậy, nhìn thẳng về phía trước. Vẫn màn đêm mờ ảo dày đặc. Bạn chạy, chạy thật nhanh. Vừa chạy, vừa hú vang như một gã thợ săn và chiến lợi phẩm. Không, bạn không điên, bạn cực kỳ tỉnh táo. Chỉ là trong sự tự do này, cơ thể bạn, đôi chân bạn bỗng trở nên ngứa ngáy và năng lượng đang trở nên thừa thãi.

Và rồi đây, con phố dài dẫn bạn đến một ngã tư. Không hẹn trước, nhưng dường như tất cả con đường đều rẽ nhánh, cũng như trong đời, bạn luôn phải đối mặt với thật nhiều lối rẽ. Bạn suy tính, nhưng nhận ra rằng, mọi thứ quá mù mịt, chẳng có gì để suy tính cả. Thế là bạn rẽ phải, như cách mà mọi người vẫn làm. Nó sẽ đem lại cho bạn sự yên tâm hơn một lựa chọn mạo hiểm. Bạn đi chậm rãi, xem xét xung quanh. Mọi thứ thật quen thuộc, như một con đường, có lẽ không chỉ bạn mà ai đó đã đi nhiều lần. Rồi chợt nhìn thấy một ánh đèn đường vàng vọt nơi một góc phố. Một bóng người đang đứng đó. Bạn đến gần. Kẻ đó cười với bạn.


“Thế nào, mọi chuyện đều ổn chứ?” – hắn hỏi. Khi nghe cái giọng nói ấy, khi nhìn cái nụ cười ấy, một cảm giác đáng nôn mửa bỗng ấp đến trong bạn. Sự cay nồng của những ly rượu, những câu nói, những hành động thiếu kiểm soát, những than vãn, ghét bỏ thế giới, sự tráng lệ nguy nga sụp đổ… Tổng hợp chúng lại thành một cái gì đó đau nhói nơi thượng vị. Bạn nhăn nhó, kiềm chế sự căm ghét.

“Thôi nào, thử nghĩ lại xem, có vấn đề gì đâu chứ. Cứ thế mà tiếp tục thôi.” – hắn lại cười, nhưng là một nụ cười thiểu não, bất lực. “Chấp nhận mọi thứ.” – Hắn ngừng cười, khuôn mặt để lộ sự sầu muộn. “Cuộc đời là vậy, cần phải làm gì đó cho quên ngày tháng chứ.” Hắn thở dài thượt, cúi mặt nhìn xuống. Một kẻ chỉ biết tìm kiếm sự thương hại.

“Phí hoài thời gian, quay lưng lại với tất cả vậy sao?” Bạn nghiến răng nói ra từng từ. Đúng, lôi thôi với hắn chỉ có mất thời giờ. Nhưng bạn không thể bỏ qua được, hắn quá giống bạn. Sự đáng ghét, kém cỏi của hắn được bao bọc bên ngoài bởi hình dáng của bạn. Ai cho phép hắn lấy hình ảnh của bạn như vậy chứ. Một sự giả mạo trắng trợn đáng hổ thẹn. Hắn đã tiêu tốn của bạn quá nhiều thời gian. Hắn đã đạp đổ niềm tin và hy vọng của bạn quá nhiều. Bàn tay nắm chặt, bạn dùng hết sức mạnh đấm thẳng vào quai hàm bên trái của hắn. Cảm giác nó vỡ làm đôi một cách nhanh chóng. Hắn lảo đảo nhưng không kêu lấy một tiếng.

“Đừng tự đánh mình như thế.”, hắn nói. “Những gì đã qua, thì đừng ngày ngày gặm nhấm nó nữa, mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu đâu.” Hắn đưa tay quệt chỗ máu rỉ ở khóe miệng, bên má hiện ra một vết xước lớn là kết quả của sự tấn công bất ngờ của bạn.

“Có lẽ, chúng ta sẽ còn gặp nhau. Tuy nhiên điều đó còn tùy thuộc vào việc anh bạn đi đâu.” Hắn không đáp trả mà quay lưng, lặng lẽ bỏ đi vào trong bóng tối.

Bây giờ chỉ còn một mình bạn đứng nơi đèn đường nơi góc phố. Ánh đèn nhập nhoạng mờ ảo. Bạn bỗng thấy khóe miệng rỉ máu, bên má trái sưng tấy, đau nhức. Đầu bạn quay cuồng. Bạn dựa vào cột đèn để lấy lại tỉnh táo. Tâm trí không có sự ngạc nhiên nào cả, bạn chấp nhận đau đớn như một điều hiển nhiên. Bạn đáng phải nhận như vậy.

Cơn đau rồi cũng dịu lại. Bạn lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Bạn những muốn tỉnh dậy làm sao. Nhưng hành trình còn chưa kết thúc. Bạn lại chịu đựng hình ảnh cái gã điên rồ nào đó cứ mải miết bước những bước vô định về phía trước. Tệ hại hơn, bạn cứ có cái cảm giác là gã ta chính là bạn. Thật khó chịu hết mức.

À kia rồi. Dấu hiệu của Xã hội đang ở phía trước bạn. Những dãy nhà cao tầng với ánh đèn đủ mọi màu sắc. Những chiếc xe hơi qua lại. Ở đây dường như không có một mức giới hạn tốc độ trong một thành phố đông đúc. Bạn chỉ cảm thấy những chiếc xe xẹt qua xẹt lại trước tầm mắt mình. Chúng nhanh đến mức hình ảnh còn lưu lại trong mắt bạn chỉ là cái vệt mờ ảo như một thoáng ảo ảnh đọng lại trong tầm mắt. Vỉa hè không có người qua lại. Lại một mình bạn độc bước. Có sao, bạn đút tay vào túi áo, hơi so vai lại trong màn đêm lạnh lẽo, ung dung ngắm nhìn tất cả.

Và kia, trước một nơi sáng nhất, một tòa nhà sang trọng nhất, bạn nhìn thấy một cô gái. Có lẽ cô gái ấy đang đợi mình chăng. Giấc mở chỉ thật ảo tưởng, nhưng bạn vẫn cứ giữ một niềm tin như thế. Bạn đến gần, mỉm cười đầy thân thiện theo cách mà bạn cho là có sức hấp dẫn nhất. Bạn nhận ra rằng, mình đã từng quen cô gái này, nhưng lại thấy thật lạ lẫm. Điều hiển nhiên, một người trong giấc mơ và một người ngoài thực thường không giống nhau. Cô gái cũng mỉm cười nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về một nơi khác, ngóng chờ một điều khác chứ không phải bạn. Sự hụt hẫng có đáng là gì, bạn đã quá quen với nó rồi.

“Anh vẫn ổn đấy chứ?” Cô hỏi khi nhận ra khuôn mặt của bạn không được cân đối cho lắm.

“Ừ. Anh ổn.” Bạn trả lời theo cách nhẹ nhàng nhất. Cô gái vẫn cứ nhìn má trái của bạn. “Chỉ là một tai nạn. Ngoài nó ra anh lúc nào cũng ổn. Em yên tâm. Em cũng ổn chứ?”

“Em ổn. Dường như chúng ta lúc nào cũng ổn ấy nhỉ. Mà có lẽ ai cũng thế. Ngoại trừ những lúc người ta nói mình không ổn. Nhưng hiếm khi chúng được nói ra.” Nàng bật cười nhẹ và nói, sau một thoáng ngập ngừng.

“Em đang mong ngóng ai à?” – Tôi hỏi nàng.

“Vâng. Em nghĩ đang mong ngóng một ai đó. Nhưng thực sự thì nó cứ mơ hồ và mong manh thế nào vậy. Em cũng không biết nữa. Chỉ có niềm tin thôi. Đối với em thế là đủ.” – Nàng trả lời một cách khó hiểu rồi lại cười nhẹ.

“Vậy tốt. Anh cũng vậy. Nhưng với anh sự mơ hồ thường đi kèm với không có niềm tin…”
Một thoáng im lặng. Những ánh nhìn không còn gặp nhau.

“Anh phải đi đây. Tạm biệt em.” Bạn cố giữ một nụ cười bình thường nhất phá vỡ sự im lặng. Cần phải kết thúc nhanh cuộc gặp gỡ này.

“Ngày hôm đó, em đã đợi anh…” Nàng ngập ngừng khi bạn toan quay lưng bước đi. “Nhưng chỉ là em thấy cái gì đó không đúng…”

“Còn anh, anh đợi em mọi ngày…” Bạn như muốn nói ra tất cả. Nhưng rồi ngừng lại. “Nhưng có lẽ nó đúng như mọi thứ đang diễn ra thì tốt hơn…”


Bạn vội bước đi. Mọi việc cần phải kết thúc, cho dù nó sẽ đeo đuổi theo bạn mãi. Liệu cô gái ấy có buồn, liệu có đang nhìn theo bạn với những giọt nước mắt buồn bã. Bạn quay lại. Nhưng tất cả đã biến mất. Cô gái đã biến mất, cả thành phố với những chiếc xe không có phanh cũng không còn. Sau lưng bạn, tất cả là bóng tối trống không. Bạn không thể trách cứ cô gái vì một điều mơ hồ nào đó. Bạn không thể biết được thực sự cô ấy như thế nào. Những điều bất hợp lý, chúng chỉ khiến bạn rối như tơ vò. Bạn sẽ không thể biết được mình sẽ kiên định như thế nào trong tương lai khi bạn bất chấp tất cả để quyết định nắm lấy chúng. Tất cả sẽ phai nhạt đi hoặc rồi thay đổi theo một cách khác. Và rồi chính bản thân bạn nữa. Một ngày nào đó, bạn cũng sẽ thay đổi. Bạn cũng sẽ không còn có thể chấp nhận những điều bất hợp lý mà bạn đang nắm giữ từ những phút giây mà cảm xúc kiểm soát tất cả. Tin vào lý trí, xác lập một điều có độ chắc chắn cao hơn, điều đó khiến sau này sẽ không phải nuối tiếc nhiều. Vì lý trí rất vững chãi, bạn không thể trách chúng. Trong khi cảm xúc quá yếu mềm và nó chỉ khiến bạn thêm suy sụp khi trách móc bản thân.

Lòng bạn đã nhẹ nhàng trở lại. Tâm trí bạn đã trở nên kiên định hơn. Bạn thấy mình thật mạnh mẽ như chưa từng. Những bước chân vẫn tiếp tục mải miết với những ngã rẽ phía trước. Nơi đây, cả vũ trụ in hình dưới chân bạn…

Bóng tối vẫn bao trùm khi bạn đi vào giấc ngủ sâu. Nhưng bạn vẫn tin rằng mình vẫn đang bước đi trên con đường rộng dài hun hút dù không nhận thức được. Và rồi, như kết thúc một chặng đường đen tối, tất cả bỗng trở nên sáng chói…Mắt bạn mở toang và nhìn thấy cái trần nhà quen thuộc. Bạn đã tỉnh dậy.

Và đây, thế giới thực, nơi hàng ngày cuộc sống của bạn vẫn diễn ra. Bạn dụi mắt, cố nhớ lại những điều còn lại của giấc mơ đêm qua. Tất cả còn lại trong trí nhớ chẳng còn ra cái hình thù gì nữa. Ánh nắng ngày mới, Trái Đất tiếp tục một vòng quay, những điều thực tại không còn chỗ cho sự mơ hồ. Bạn đang tràn đầy sức sống. Bạn lại xỏ giầy, chạy vào thực tại. Và rồi, khi màn đêm buông xuống. Cuộc sống thực tại không còn quấn lấy bạn nữa. Bạn lại chìm vào giấc ngủ. Và một lúc nào đó, trong màn đêm, bạn lại thấy một con đường dài vô tận sau cơn mưa. Cả bầu trời đêm lung linh phản chiếu phía dưới. Và hình dáng một gã đàn ông in hình trên mặt trăng tròn vành vạnh. Những bước chân cô đơn, lặng lẽ, quay lưng lại với tất cả…







cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...