Kiên nhẫn

Nhìn những người bạn tươi cười hớn hở với những thành công, lại thấy chạnh lòng với bản thân mình. Điều gì đang xảy ra với mình vậy? khi mà mọi người đang bận rộn với công việc của mình thì ta lại đang đờ đẫn lướt facebook trong sự trống rỗng.

Ai đó sẽ nói là họ gặp may mắn, nhưng may mắn chỉ đi cùng với sự cố gắng. Khi ta chưa cố gắng thì đừng đòi hỏi những vận may. Rõ ràng mình chưa thực sự cố gắng.

Ở trên cao thì gió to nhưng lại được chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp, bản thân mình đã dám nghĩ đến một ngày được ở trên cao chưa? Thật tiếc, bản thân chưa bao giờ nghĩ mình ở trên cao, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm chủ và đứng trên mọi người, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là một doanh nhân hay một vị CEO thành đạt. Đó là sự thật, ta không hứng thú với những điều đó. Liệu điều này có thật kém không?


Định kiến xã hội khiến cho con người dễ trở nên căng thẳng vì địa vị của mình. Và rồi ta cũng dần như vậy. Dù đã từng cố gắng nhưng rồi lại nhanh chóng chán nản, không phải vì thất bại mà là vì, dường như nó không phải là ta, sự cố gắng ấy có gì đó không đúng. Mình muốn sống trong tập thể, có những người anh em luôn vui vẻ, mỗi người có một tài năng riêng và hướng đến mục tiêu chung, như một đội bóng.

Mình đã lựa chọn, ít nhất cũng là pha lựa chọn không ai có thể tưởng tượng được: làm việc tại một công ty sách - một sự rẽ ngang bất ngờ. Chỉ đơn giản là vì một điều duy nhất: tình yêu sách, yêu thế giới tuyệt vời ấy và muốn lan lỏa những giá trị của sách đến cộng đồng. Bởi một xã hội mà tri thức được nâng tầm, mọi mặt khác sẽ được nâng lên. Hơn hết, tôi muốn trở thành người có ích theo một cách khác. Nó thật lớn lao nhưng dường như xã hội chưa đạt đến mức đó. Mọi người cần dành thời gian kiếm tiền, giải trí và chăm sóc gia đình hơn là đọc sách. Nhưng tình yêu, lòng đam mê thôi thì chưa đủ.

Hơn 2 năm trôi qua, tôi lại thấy mình càng trở nên cô đơn hơn và "nghèo hơn". Không còn những cuộc đi chơi xa của hai vợ chồng, không còn những buổi tối ăn uống ở nhà hàng nào đó..., thay vào đó là sự tiết kiệm tốt nhất có thể vì tương lai khi có những đứa con. Khi sự tự tin đi xuống, không thể đổ cho hoàn cảnh, ta chỉ có thể tự trách mình và tìm cách thay đổi. Facebook cũng mang đến thông điệp tích cực: hãy kiên nhẫn, điều đúng đắn sẽ đến vào đúng thời điểm. Ít nhất thì câu châm ngôn đó đang cứu rỗi mình ngay lúc này.


Mình chuẩn bị làm bố và cũng phải suy nghĩ nhiều đến tiền bạc để lo cho gia đình mình. Không thể nghĩ cho bản thân mình, vì thế nên không thể có thêm một lựa chọn mạo hiểm nào khác. Nhưng hãy luôn nhìn vào mặt tích cực của hoàn cảnh, như đã đọc cũng trên fb, những ngày tháng qua, ta biết mình phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. 

Vẫn có một điều luôn đeo đẳng trong tim lâu nay, nó mang đến niềm hạnh phúc và cả sự tuyệt vọng. Vậy chỉ có cách là tiếp tục làm việc và kiên nhẫn thêm chút nữa thôi. 

Những ngày đầu tiên

 

Những ngày đầu tiên.

Dịch giã thế này gặp nhau thì đúng là không ổn. Thế là một vài bạn học khác lớp với mình hồi đại học tự nhiên up ảnh họp nhau từ trước dịch để ôn lại kỷ niệm cũ. Thế là thành một cái trend nho nhỏ. Thấy các bạn vào comment cũng thấy vui vẻ dù không gặp được nhau mà trò chuyện trêu đùa. Lớp mình thì chẳng thấy ai up gì cả. Bản thân cũng không phải là người giỏi hô hào, sôi nổi nên cũng chỉ lục lại những cái ảnh mà mình chụp hoặc có tag tên để tự ôn lại một mình thôi. Thực ra thấy cảm xúc về ngày xưa ùa về cũng dạt dào ra phết.

Trong mấy cái ảnh thì mình xem nhiều nhất là ảnh của D - cô bạn gái hình như hơn mình một hay hai tuổi gì đó. Kỳ lạ thay, đó lại là cô gái mình thích đầu tiên từ ngay năm đầu tiên của cuộc đời sinh viên. Mà là lại cô bạn đầu tiên mình mạnh dạn chủ động nhắn tin nói chuyện hỏi thăm mới hay chứ. Hình như hồi đó cũng là vì D có vẻ kha hiền, lại dễ gần nên mình mới dám, chứ ngược lại chắc còn lâu. Mới năm thứ nhất mà có một môn học mình đăng ký muộn hơn so với lớp, nên đành phải đăng ký học tín chỉ với lớp khác. Thế là ngay từ ngày học chung đầu tiên, mình đã cùng nhóm thảo luận với bạn ấy. Chẳng là ngày xưa mỗi môn học, giáo viên thường tách lớp ra các nhóm thảo luận khác nhau, sau đó giao cho mỗi nhóm một đề tài để các nhóm thảo luận dần. Cuối môn học, trước đợt thi là thời gian dành cho các nhóm lên thuyết trình về đề tài mà mình được giao. Đó là một cách giảng dạy khác, mà mình lại đặc biệt thích, hơn cả là được đứng ra làm tổ trưởng, thu quỹ nhóm để in tài liệu và đứng lên thuyết trình trước cả lớp. Cuối cùng là tổ chức cuộc liên hoan nho nhỏ (nhưng càng làm tổ trưởng một vài lần, mình càng thấy bản thân không có khả năng làm lãnh đạo).



Bạn ấy hình như cũng không phải là thành viên nhiệt tình cho lắm nhưng lại ... xinh nhất lớp (trong mắt mình). Ít nhất thì cũng có lý do để có số điện thoại (thời đó còn dùng máy Nokia 8250 cùi bắp từ năm 2001 có màn hình xanh lè và có trò chơi giun huyền thoại). Vậy là bắt đầu có đối tượng để nhắn tin. Một thời gian thì biết D tham gia cuộc thi mẫu ảnh do trường tổ chức, mình đã bầu chọn cho bạn, rồi cũng bắt đầu thấy tự ti. Xong cũng mặc kệ, vẫn nhắn tin hỏi thăm (lúc đó dùng điện thoại, chưa có máy tính để chat trên yahoo). Không nhớ là mình tốn bao nhiêu tiền điện thoại, nhưng mà cũng không thấy xót xa gì.

Cho dù thời gian ngày đó không kéo dài quá lâu. Chỉ nhớ rằng mình đã biết làm gì khác với cái điện thoại ngoài việc nghe gọi, hay ngồi chơi giun, đó là “nhắn tin”. Mặc dù giờ mình không nhớ nổi là đã nhắn tin nói chuyện với D những gì nữa. Nhưng giá mà D biết, ngày đó đi xe buýt về nhà, nhìn dòng xe ngược xuôi, nhìn cửa hàng cửa hiệu tấp nập buổi tối, mình hay nghĩ đến bạn. Hình ảnh của bạn cũng hay đến cùng những suy nghĩ miên man về tương lai. Ngày đó, tất cả mọi thứ thật màu hồng, mình đi học mà vẫn vô tư như một tờ giấy trắng. Giá mà ngày ấy mình vui vẻ, hài hước hơn, hay mạnh bạo hơn thì chắc mình cũng sẽ không buồn đến thế và D hẳn sẽ thích làm bạn với mình hơn. Thời gian của những tin nhắn qua lại không kéo dài lâu. Những tin nhắn gửi đi bắt đầu rất lâu mới có hồi âm trở lại, cho đến khi mình không nhắn tin nữa. Thậm chí mình còn giận dỗi, xóa số điện thoại của bạn đi, cho khỏi nghĩ đến, vậy mà sau lại xin lại số. Thật trẻ con quá nhỉ. ^^. Ba năm học tiếp theo, chúng ta cũng vài vẫn vài lần cùng nhóm. Không còn nhắn tin, chỉ trao đổi với nhau mấy chuyện bài vở, mình cũng không còn hứng thú đứng lên nhận làm tổ trưởng. Hình ảnh của bạn trong đầu mình cũng không còn như lúc đầu, (mình nhận ra là bạn không được chăm chỉ học cho lắm, lại hay ngại nữa. ^^). Rốt cuộc mình và D vẫn là bạn học cùng khóa với nhau. Hơn nữa lúc đó, bạn cũng không còn là đối tượng cưa cẩm của mình nữa. ^^



Có vẻ D đang gặp khó khăn trong hôn nhân. Mình xin lỗi khi có tọc mạch đôi chút chuyện đời tư của bạn trên facebook. D không còn chụp ảnh với chồng, mình cũng đọc một số comment nên đoán già đoán non cuộc sống một mình nuôi con của D thôi. D vẫn thế, như hồi sinh viên (dù có già dặn hơn), nụ cười vẫn vậy, giờ thì có vẻ buồn và nhiều ưu tư hơn. Dù vậy, chẳng có gì là sai khi bạn đã dũng cảm lựa chọn con đường khác để tìm đến hạnh phúc. Thật hay khi luôn có những người bạn để tâm sự và ủng hộ những lựa chọn của chúng ta.

Một ngày, chợt nhìn thấy bức ảnh của D, minh có chút cảm xúc hoài niệm về những ngày còn là gã sinh viên ngô nghê, chân ướt chân ráo ra HN học. Mà chính sự ngô nghê lại khiến cho những ngày ấy thật đẹp. Chiếc điện thoại di động đầu tiên giờ cũng trôi dạt ở đâu, mình cũng không nhớ nổi. Ngày đó, bộ nhớ hay đầy nên mình hay phải xóa bớt tin nhắn, nhưng vẫn giữ lại những tin hay ho để đọc lại, rồi cười một mình (có vẻ hơi dị với một gã thanh niên). Giá mà giờ vẫn giữ chiếc điện thoại ấy để đọc lại được những tin nhắn thì hay biết mấy.  Đã 14 năm trôi qua, những kỷ niệm ấy có lẽ D cũng không để ý. Bạn vẫn xinh đẹp như ngày nào và thật tốt nếu bạn tìm thấy hạnh phúc mới cho cuộc đời mình. Mình thì cho dù đã lâu lắm rồi không gặp, mà cũng chẳng có lý do gì để gặp lại, nhưng từ trong tim, mình vẫn luôn mong D hạnh phúc.  

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...