Quên...

Quên…



…Anh mim cười đọc lại tin nhắn giữa anh và cô, và rồi trước mỗi giấc ngủ lại nhớ lại những cuộc nói chuyện khi hai người bước bên nhau. Những khoảnh khắc hạnh phúc đơn giản mà anh sắp ngăn nắp từng chút một, cố gắng cất giấu vào đâu đó thật sâu, nhưng cũng theo thứ tự để dễ dàng tìm thấy bất cứ lúc nào rảnh rỗi. Nhưng rồi giờ đây, trong anh lại tràn lên một nỗi lo lắng rằng, liệu khi hai người bị cuốn vào thế giới bề bộn ngoài kia, khi anh vẫn là chính anh, liệu anh có thể giúp cô bớt đi sự lạc lõng, nhạt nhòa. Anh tưởng tượng đến khi hai người ở trong một nơi huyên náo, một cuộc vui với những cái cụng ly, những lời trêu đùa vui vẻ, nơi anh chỉ biết lặng im nhìn ngắm những khuôn mặt, dõi theo những câu chuyện, thì cô sẽ ra sao. Liệu lúc đó anh sẽ làm gì để giúp cô vượt qua được cảm giác nào đó, một cảm giác của một người đứng trong một nơi mà họ không thuộc về. Vì khi ở trong thế giới ấy, chính anh cũng có cảm giác đó, anh luôn chọn sự im lặng, và tìm mọi cách thoái lui để được bước đến nơi yên tĩnh, chỉ có riêng mình. Anh cố gắng tưởng tượng ra những hoàn cảnh như vậy, anh sẽ cần phải làm gì để giúp cô có lại được sự thoải mái vô tư như khi chỉ có hai người bên nhau. Hay anh sẽ trốn chạy và để cô lại với hai lựa chọn hoặc là ở lại đó hay trốn chạy cùng anh. Đặt một cô gái vào những lựa chọn cũng giống như khiến cô ấy phải rơi vào một hoàn cảnh khó khăn và bối rối, như thế thì quá ích kỷ…

Cánh cửa sổ mở rộng trong cơn mưa phùn dai dẳng. Đây đó là những tiếng lùng bùng của những hạt mưa tích tụ khi rơi xuống những mái hiên. Bầu trời âm u như vẫn chưa thoát ra khỏi một nỗi niềm nào đó đè nặng. Chỉ khi những đám mây được trút bỏ đi, thì ánh sáng mới lại đến, con người ai cũng cần phải như vậy. Một ngày mưa gió lạnh giá, việc thoát ra khỏi chăn, bước đến cửa sổ vươn vai và ngáp dài cũng đòi hỏi ở anh nhiều cố gắng. Chỉ một chút lười biếng thôi, có lẽ anh đã đánh mất cả một buổi sáng vô ích. Rồi như chợt nhớ ra một điều gì đó, anh cầm lấy chiếc điện thoại, đúng rồi, anh sẽ gọi cho cô, hỏi cô đang làm gì, liệu có còn đang co ro trong chăn ấm, hay cô đang đọc quyến sách gì, liệu có đang mơ màng bên cửa sổ không…Nhưng anh không tài nào tìm được số điện thoại của cô. Trong danh bạ hàng trăm con số, với những cái tên quen thuộc và xa lạ, anh không tài nào tìm được một dãy số mà mình đang cần gọi. Anh cố gắng chọn lọc ra những cái tên, nhưng lại chẳng thế nhớ được chính xác tên cô là gì . Anh vội ngồi vào bàn làm việc, mở lên tất cả những trang mạng xã hội, cố gắng tìm lấy một dấu vết nào đó của cô, nhưng không có gì cả, ngoài những đoạn chat giao dịch hay cuộc nói chuyện với bạn bè. Điều kỳ lạ chết tiệt gì đang diễn ra vậy, anh bỗng cảm thấy một nỗi hoang mang cực độ rằng bằng cách nào đó, cô đang xa rời anh.



Anh mặc vội chiếc áo khoác, mở toang cánh cửa và bước ra ngoài. Mưa phùn, không khí ẩm ướt và lạnh, anh đội mũ liền lên đầu, chạy dọc theo những con ngõ nhỏ rồi ra đường chính. Anh trông theo những người qua đường, cố gắng tìm thấy một bóng dáng quen thuộc của cô. Anh cố nhớ lại những đường nét, sống mũi thon nhỏ gọn, đường kẻ chỉ giữa hai bờ môi khi thấp thoáng một nụ cười, đôi mắt luôn ánh lên thứ ánh sáng chất chứa những suy tư. Mái tóc vén hai bên và cô luôn để mái bằng, như thế trông cô luôn trẻ trung hơn. Trong thời tiết như thế này, con phố nhỏ thưa thớt và ai cũng đi qua anh hối hả. Tất cả họ ai cũng mang một chút những đường nét mà anh đang tìm kiếm, cứ như thể cô vẫn ở quanh đây nhưng lại xa xôi ở nơi nào khác. Con đường chính, xe cộ vẫn đi qua đi lại ồn ã.  Liệu có một lúc nào mà thế giới này ai cũng có cảm giác đang đánh mất một thứ gì đó giống anh, lúc đó liệu nó có dừng lại và dành một vài giây phút để tìm kiếm một ý nghĩa khác. Đã bao giờ anh dừng lại dù chỉ một giây phút để nhìn lại những gì mình đang có. Vòng quay cuộc sống cuốn lấy anh và rồi anh cũng chỉ biết nhìn về phía trước, tìm những điều mà anh đang khao khát có được nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Anh cảm thấy có những cơ hội khác mà mình đã để mất và không bao giờ có thể lấy lại. Có thể cô cũng đã từng đứng lại phía sau chờ đợi anh mà anh không hề hay biết.

Những con đường quen thuộc, nơi anh và cô hay rảo bước bên nhau, ở đó sản sinh ra những suy nghĩ, những ý tưởng. Đôi khi họ cười ngặt nghẽo vì chúng. Nhưng giờ đây những con đường đã mất đi màu sắc, chỉ là những lối đi lạnh lẽo và vô hồn. Anh đi đến quán cà phê quen thuộc, ở góc bàn cạnh ô cửa kính, hai người vẫn thường nhìn xuống đường phố tấp nập mà nói đủ thứ chuyện, nhưng giờ đây ở đó là những vị khách khác và họ nhìn ra thế giới bên ngoài với con mắt khác và nói với nhau những câu chuyện khác. Trong công viên, nơi hai người thường đi bên nhau quanh hồ, hay ngồi xuống tại một ghế đá nào đó để tận hưởng những cơn gió mát lạnh, giờ chỉ còn là những hàng cây và thảm cỏ xanh đẫm nước, nhưng chiếc ghế trơ trọi trông ra mặt hồ. Cơn mưa càng nặng hạt hơn, mà anh chỉ biết đứng sững lại đó lặng lẽ. Liệu còn có nơi đâu còn lưu lại dấu vết câu của  anh và cô và những câu chuyện tưởng như không bao giờ dừng lại giữa họ. Còn về cô thì sao, trong anh còn có lưu lại một chút câu chuyện nào của riêng cuộc đời cô? Xung quanh anh chỉ còn màn mưa trắng xóa, những hạt mưa li ti rơi xuống dày đặc vào mọi thứ, nhưng cũng vì thế mà những điều đó trở nên nhạt nhòa hơn, trong lúc này…



Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh tỉnh giấc. Anh cầm lấy chiếc điện thoại lên, và nhận ngay ra người gọi đến là cô như một phản xạ.
“Em đang ở đâu?” – Anh nói lớn, như thể mọi cảm xúc kìm nén từ lâu bật tung ra.
“Ơ… Em đang ở nhà thôi ạ…”
“Em ở yên đó đi, anh đến ngay bây giờ.” – anh nói đầy dứt khoát, trong lúc đứng dậy tìm chiếc áo khoác.
“Nhưng còn 30 phút nữa, em chỉ định gọi...”
Anh tắt phụt máy, anh nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, quần áo và bước ra cửa, như thể nếu chậm trễ chỉ một vài giây thôi anh sẽ để mất cô luôn vậy.

Bên ngoài vẫn là làn mưa mỏng, xe cộ đi lại tấp nập. Dù cuộc sống có hối hả, bận bịu đến đâu, anh vẫn nhớ đến cô với những đường nét riêng không ai có, cô có cái tên mà thỉnh thoảng trong mơ anh vẫn thầm nhắc đến, câu chuyện về cô mà anh là người duy nhất biết được. Cô vẫn tồn tại ở đó và đang chờ anh đến. Hình như đã có những giây phút nào đó anh đã chạy trốn và để cô lại với sự bối rối. Nhưng giờ anh không còn lo lắng về nó nữa, bởi cô cũng có cuộc sống của riêng mình, cô sẽ biết phải làm thế nào. Anh chỉ cần là anh và cô cần phải biết cô quan trọng với anh như thế nào, thế là đủ.


Ban công

Ban công

Anh lặng im nhìn ngắm những đám mây hình thù kỳ lạ lững lờ trôi. Phía trước khung cửa sổ là những dãy nhà san sát, những ban công đối diện đóng kín, im lặng. Không có một khoảng trống nào khác ngoài khung trời rộng mở phía trên. Khi mọi cố gắng nâng tầm mắt lên nhìn những đám mây trong ngày đầu đông bắt đầu gây mệt mỏi, anh bắt đầu nhắm mắt, vươn vai và hít thật sâu thứ không khí bên ngoài. Anh đang đợi cô, không chỉ anh, chậu cây nhỏ ở ban công phía bên kia cũng đang mong mỏi bóng dáng quen thuộc, giúp chúng giải tỏa cơn khát và tìm thấy sức sống trong ngày khô hanh lạnh lẽo như thế này.

Trong dòng chảy lặng lẽ tâm trí, anh thấy cô vào một ngày mùa xuân khi anh mở toang cánh cửa sổ phòng. Cánh cửa sổ mà bao lâu nay anh đóng kín. Anh không muốn mở nó, bởi vì anh biết rằng, phía trước căn phòng này, mọi thứ đang thay đổi, mà anh thì chỉ muốn tất cả mãi là như thế, mãi là như cái điều ban đầu êm đềm và đơn giản. Cô đang tưới nước cho những chậu hoa nhỏ trước ban công căn phòng nhỏ. Những bông hoa nở có màu sắc tươi đẹp. Có lẽ có hoa mười giờ. Anh chỉ biết đến những chậu hoa mười giờ, vì chúng có màu hồng và điều đó cứ ở trong ký ức anh từ bao lâu nay. Cô đang hát một bài hát nào đó mà cử động của bờ môi là giai điệu duy nhất mà anh cảm nhận được.

“Chắc phòng anh còn có một cửa sổ nữa.” – Cô chợt ngừng hát và nói to với anh.
Anh giật mình, và rồi chợt nhận ra mình có chút gì đó sững sờ quá lâu. Ở bàn công bên kia, cô đang hua hua bàn tay.
“Sao em biết được?” – Anh hỏi
“Vì hôm nay em mới thấy anh mở cửa sổ. Mà chắc chắn anh không thể ở lâu trong bốn bức tường kín bưng được.”
“Đúng rồi. Phòng anh có một cánh cửa sổ, nhưng nó nằm ở đằng sau và anh luôn mở nó…”

Phòng anh có một cánh cửa ở phía sau. Nó mở ra một cánh đồng rộng và phía xa là con đường quốc lộ. Anh luôn ngồi đó và nhìn ra phía xa xăm ấy. Cảnh vật đã không có nhiều thay đổi và điều đó khiến anh có cảm giác yên bình và thân quen. Chỉ có điều trong anh trái ngược lại hẳn với bên ngoài ấy. Anh vẫn đang lớn lên từng ngày. Và anh ước sao mọi thứ cứ nguyên như vậy. Và cuối cùng thì cho đến một ngày, cánh đồng chỉ là những gốc rạ khô khốc, những chiếc xe xúc, xe ủi và công nhân đến đào bới tất cả và lấp lên một nền đất mới. Con đường đang được thi công thêm một làn xe, phục vụ cho những chiếc xe trọng tải lớn. Rồi một cụm Công nghiệp sẽ mọc lên ở đấy, sừng sững những phân xưởng trên một cánh đồng mới hôm nào còn xanh mơn mởn. Tất cả đã thay đổi hoàn toàn, không còn một dấu vết nào còn nguyên vẹn. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ mở cánh cửa sổ ấy nữa. Tất cả đã khác, Anh cũng đã khác.

“Và giờ anh sẽ luôn mở cánh cửa này chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Anh thấy mình đang cười.
“Đừng quên mở cánh cửa đằng sau. Vì không chỉ cần có ánh sáng, anh còn cần sự điều hòa không khí và những cơn gió mới đi qua căn phòng.”
Anh đứng lặng nhìn cái nháy mắt tinh nghịch của cô. Cô nói đúng. Anh sẽ không thể
sống tốt nhất nếu thiếu một trong hai cánh cửa. Quá khứ, hiện tại và tương lai…
Trở lại với thực tại, một lát nữa thôi, cô sẽ lại ra đây và chỉ cần biết điều đó thôi mọi mệt mỏi dường như đã bay biến. Chỉ cần một nụ cười thấp thoáng cũng đủ khiến anh thấy được thêm ý nghĩa của cuộc đời. Mơ ước của anh không còn xa vời nữa mà chỉ đơn giản là được cùng cô chăm sóc những sự sống nhỏ nhoi dù chỉ những bông hoa nhỏ rung rinh trong gió kia…

Ngày 8/3

Ngày 8/3

“Mưa gió thế này chắc chẳng có ai buồn đi mua hoa.”


Ông anh nói một câu khi đang đứng đợi xe khách ra HN, chợt nhìn mấy cửa hàng hóa bày tràn cả ra đường. Đường thì ẩm ướt bùn đất, mưa thì cứ lất phất mấy ngày không tạnh, khách thì thưa thớt, vài người mặc áo mưa đi qua ngắm một chút rồi lại đi. Tự nhiên thấy lạ tại sao ông anh họ lại nói câu đó, hàng ngày thì hoa hoét bán đầy cũng có thấy ai nhận xét gì như thế đâu. Rồi tập trung ngóng xe, quên luôn mấy cửa hàng hoa cùng thắc mặc về câu nói vừa nãy. Đến khi ra Hà Nội, qua phố Ngọc Hà thấy mấy người bán hoa mặc áo mưa cầm hoa ra mời khách mới chợt nhớ ra hôm nay 8/3, trong khi vừa mới sáng còn chúc mừng và mua quà tặng mẹ với em. Đầu óc dạo này lơ đễnh thật.

Xem mấy cầu thủ bóng đá nữ đi đá bóng mà trang điểm nhìn như diễn viên tuồng trên sân. Mặt rồi cánh tay, chân trắng toát như bôi vôi. Hóa ra các chị em bôi kem chống nắng để bảo vệ da. Liên đoàn bóng đá cũng chơi khó khi xếp lịch đấu toàn vào lúc 3 giờ 3 rưỡi, lúc mà trời nắng chang chang ở trong TP HCM. Đi đá bóng mà được cái thời tiết mưa dầm như HN còn đỡ, thì có bẩn một chút còn chẳng hại gì đến da, có khi còn vui, chứ đá dưới nắng như lửa thế thì chỉ có cháy da. Phụ nữ mà da đen thì ở VN đàn ông ai thèm nhìn. “da đen thì chắc em ế chồng” – một cầu thủ nói – “ Thôi thà xấu trên sân, có 90 phút đá chính, 4,5 phút bù giờ, còn hơn là xấu cả đời…” Mà nói chung, phụ nữ đá bóng trên sân thì có mấy ai cần gì phải duyên dáng, đá vẫn cứ hùng hục, sao cho cốt ghi bàn vào lưới đối phương. Xem bóng đá nữ thì nói chung chỉ có những ai thích xem bóng đá, nơi mà người ta chơi bóng thực sự, chứ còn ko kiếm đâu ra tiểu xảo, mánh khóe, có cho tiền cũng chẳng dám bán độ. Phụ nữ đá bóng thì lại thường rất kỷ luật, thường hiếm những trường hợp phá cách, hiếm những phút xuất thần, thế nên cũng không hấp dẫn được nhiều người xem (không biết vé vào xem có miễn phí không). Cầu thủ nữ thì nói chung là ngoan, không cự cãi, không chơi bời, scandal, không biết có nói gì nghe nấy không nhưng thường cống hiến vì tập thể, hay ai đã chót yêu họ rồi thì họ sẽ tìm mọi cách không để phụ lòng. Có bao giờ bạn để ý, các cầu thủ nữ Việt Nam khóc như mưa và không gượng dậy nổi khi thua trận trước Thái Lan, vì người hâm mộ yêu họ, và khi người hâm mộ chán nản bỏ về, họ biết họ đã làm thất vọng người yêu họ, trái tim họ tan nát.

Đời một người cầu thủ nữ rất ngắn, phần lớn họ xuất thân từ nông thôn, muốn dựa vào bóng đá để kiếm sống. Sự khổ luyện với những công cụ thô sơ, bữa ăn đạm bạc vì nói chung các câu lạc bộ là nghèo. Có mấy ai muốn đầu tư vào một câu lạc bộ bóng đá nữ khi mà khoản thu về hầu như là không có. Một số người giải nghệ thì học tiếp làm Huấn luyện viên, một số thì lại quay về với gánh rau, quán ăn, đồng ruộng, lo lắng cho cuộc sống gia đình, chồng con…Cả thế hệ cầu thủ đã nổi danh, rồi khi nhắc lại họ thì chỉ còn vài người tiếp tục theo nghiệp bóng đá, và cũng chỉ vào mấy dịp như 8/3 hay 20/10. Mà nhắc đến họ hay không có lẽ với họ cũng không quan trọng, họ cũng chỉ cần những khoảnh khắc khi mà mọi thứ vỡ òa trong hạnh phúc vẫn còn được nhớ đến, thế là đủ. Nhìn những cô gái chạy trên sân theo quả bóng, đế khi đuối sức, chỉ có đi bộ về, vừa đi vừa thở dốc. Hậu vệ thì cố đuổi theo tiền đạo đối phương để rồi trượt chân ngã, tiền đạo thì mệt, sút bóng thiếu lực, bóng lập bập chệch sang góc phải, thủ môn thì chắc 100% bóng vào góc trái rồi long ngóng để bóng lọt hang. Thế là vào. Tình huống dở khóc dở cười, tiền đạo không còn sức mà ăn mừng với đồng đội. Để được thưởng thức những tình huống không theo một đấu pháp nào thì xem bóng đá nữ đúng là không uổng phí.

Một cô gái Iran bị bỏ tù vì cố gắng vào sân để xem một trận bóng chuyền nam, thậm chí còn bị đánh đập trước khi trả tự do, rội bị bắt lại vì bị quy cho tội chống phá chính quyền Iran. Nhiều nước hồi giáo cấm phụ nữ đi học. Nhiều quyền của phụ nữ bị giới hạn, con gái từ khi sinh ra, lớn lên đi học đã được khuyến khích là chỉ cần học bình thường thôi, rồi sau này cũng lấy chồng, nuôi con thế là tròn bổn phận, học giỏi không để làm gì. Nhưng phải nói thật là phụ nữ học giỏi hơn đàn ông, nhưng những người sáng tạo và dám đi đầu trong xã hội thì lại ít hơn đàn ông. Phải chăng phụ nữ là vậy do tạo hóa đã tạo nên họ như vậy hay do những giới hạn và định kiến xã hội?
Trong một ngày dành cho phụ nữ, những người mặc áo mưa bán hoa bên những chiếc xe đạp vẫn là những người phụ nữ. Trời đã gần về đêm, họ nhìn vào những bông hoa ẩm ướt không có người mua với ánh mắt nặng trĩu. Cuộc sống dù có khắc nghiệt đến đâu, họ dù có chai sạn thế nào thì mong muốn được yêu thương vẫn luôn ở trong họ. Liệu những ngày này trước đây và cả về sau, ai đã và sẽ tặng họ dù chỉ một bông hồng? 


Mưa gió thế này mà có một người đàn ông nào vẫn tranh thủ chạy ra ngoài mua tặng vợ hay mẹ, hoặc bà một bông hoa thì thật là tốt. Đó mới thực sự là người đàn ông “ra gì”. Hãy yêu thương những người phụ nữ, rồi bạn sẽ thấy những gì mà mình nhận lại được lớn lao như thế nào (trích lời ca sĩ Hoàng Bách). Mưa thì không thể mưa mãi được, ngày mai sẽ là một ngày nắng, xin chúc những người Phụ Nữ luôn trẻ trung, yêu đời và đặc biệt là luôn hạnh phúc.


cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...