Ngày 8/3

Ngày 8/3

“Mưa gió thế này chắc chẳng có ai buồn đi mua hoa.”


Ông anh nói một câu khi đang đứng đợi xe khách ra HN, chợt nhìn mấy cửa hàng hóa bày tràn cả ra đường. Đường thì ẩm ướt bùn đất, mưa thì cứ lất phất mấy ngày không tạnh, khách thì thưa thớt, vài người mặc áo mưa đi qua ngắm một chút rồi lại đi. Tự nhiên thấy lạ tại sao ông anh họ lại nói câu đó, hàng ngày thì hoa hoét bán đầy cũng có thấy ai nhận xét gì như thế đâu. Rồi tập trung ngóng xe, quên luôn mấy cửa hàng hoa cùng thắc mặc về câu nói vừa nãy. Đến khi ra Hà Nội, qua phố Ngọc Hà thấy mấy người bán hoa mặc áo mưa cầm hoa ra mời khách mới chợt nhớ ra hôm nay 8/3, trong khi vừa mới sáng còn chúc mừng và mua quà tặng mẹ với em. Đầu óc dạo này lơ đễnh thật.

Xem mấy cầu thủ bóng đá nữ đi đá bóng mà trang điểm nhìn như diễn viên tuồng trên sân. Mặt rồi cánh tay, chân trắng toát như bôi vôi. Hóa ra các chị em bôi kem chống nắng để bảo vệ da. Liên đoàn bóng đá cũng chơi khó khi xếp lịch đấu toàn vào lúc 3 giờ 3 rưỡi, lúc mà trời nắng chang chang ở trong TP HCM. Đi đá bóng mà được cái thời tiết mưa dầm như HN còn đỡ, thì có bẩn một chút còn chẳng hại gì đến da, có khi còn vui, chứ đá dưới nắng như lửa thế thì chỉ có cháy da. Phụ nữ mà da đen thì ở VN đàn ông ai thèm nhìn. “da đen thì chắc em ế chồng” – một cầu thủ nói – “ Thôi thà xấu trên sân, có 90 phút đá chính, 4,5 phút bù giờ, còn hơn là xấu cả đời…” Mà nói chung, phụ nữ đá bóng trên sân thì có mấy ai cần gì phải duyên dáng, đá vẫn cứ hùng hục, sao cho cốt ghi bàn vào lưới đối phương. Xem bóng đá nữ thì nói chung chỉ có những ai thích xem bóng đá, nơi mà người ta chơi bóng thực sự, chứ còn ko kiếm đâu ra tiểu xảo, mánh khóe, có cho tiền cũng chẳng dám bán độ. Phụ nữ đá bóng thì lại thường rất kỷ luật, thường hiếm những trường hợp phá cách, hiếm những phút xuất thần, thế nên cũng không hấp dẫn được nhiều người xem (không biết vé vào xem có miễn phí không). Cầu thủ nữ thì nói chung là ngoan, không cự cãi, không chơi bời, scandal, không biết có nói gì nghe nấy không nhưng thường cống hiến vì tập thể, hay ai đã chót yêu họ rồi thì họ sẽ tìm mọi cách không để phụ lòng. Có bao giờ bạn để ý, các cầu thủ nữ Việt Nam khóc như mưa và không gượng dậy nổi khi thua trận trước Thái Lan, vì người hâm mộ yêu họ, và khi người hâm mộ chán nản bỏ về, họ biết họ đã làm thất vọng người yêu họ, trái tim họ tan nát.

Đời một người cầu thủ nữ rất ngắn, phần lớn họ xuất thân từ nông thôn, muốn dựa vào bóng đá để kiếm sống. Sự khổ luyện với những công cụ thô sơ, bữa ăn đạm bạc vì nói chung các câu lạc bộ là nghèo. Có mấy ai muốn đầu tư vào một câu lạc bộ bóng đá nữ khi mà khoản thu về hầu như là không có. Một số người giải nghệ thì học tiếp làm Huấn luyện viên, một số thì lại quay về với gánh rau, quán ăn, đồng ruộng, lo lắng cho cuộc sống gia đình, chồng con…Cả thế hệ cầu thủ đã nổi danh, rồi khi nhắc lại họ thì chỉ còn vài người tiếp tục theo nghiệp bóng đá, và cũng chỉ vào mấy dịp như 8/3 hay 20/10. Mà nhắc đến họ hay không có lẽ với họ cũng không quan trọng, họ cũng chỉ cần những khoảnh khắc khi mà mọi thứ vỡ òa trong hạnh phúc vẫn còn được nhớ đến, thế là đủ. Nhìn những cô gái chạy trên sân theo quả bóng, đế khi đuối sức, chỉ có đi bộ về, vừa đi vừa thở dốc. Hậu vệ thì cố đuổi theo tiền đạo đối phương để rồi trượt chân ngã, tiền đạo thì mệt, sút bóng thiếu lực, bóng lập bập chệch sang góc phải, thủ môn thì chắc 100% bóng vào góc trái rồi long ngóng để bóng lọt hang. Thế là vào. Tình huống dở khóc dở cười, tiền đạo không còn sức mà ăn mừng với đồng đội. Để được thưởng thức những tình huống không theo một đấu pháp nào thì xem bóng đá nữ đúng là không uổng phí.

Một cô gái Iran bị bỏ tù vì cố gắng vào sân để xem một trận bóng chuyền nam, thậm chí còn bị đánh đập trước khi trả tự do, rội bị bắt lại vì bị quy cho tội chống phá chính quyền Iran. Nhiều nước hồi giáo cấm phụ nữ đi học. Nhiều quyền của phụ nữ bị giới hạn, con gái từ khi sinh ra, lớn lên đi học đã được khuyến khích là chỉ cần học bình thường thôi, rồi sau này cũng lấy chồng, nuôi con thế là tròn bổn phận, học giỏi không để làm gì. Nhưng phải nói thật là phụ nữ học giỏi hơn đàn ông, nhưng những người sáng tạo và dám đi đầu trong xã hội thì lại ít hơn đàn ông. Phải chăng phụ nữ là vậy do tạo hóa đã tạo nên họ như vậy hay do những giới hạn và định kiến xã hội?
Trong một ngày dành cho phụ nữ, những người mặc áo mưa bán hoa bên những chiếc xe đạp vẫn là những người phụ nữ. Trời đã gần về đêm, họ nhìn vào những bông hoa ẩm ướt không có người mua với ánh mắt nặng trĩu. Cuộc sống dù có khắc nghiệt đến đâu, họ dù có chai sạn thế nào thì mong muốn được yêu thương vẫn luôn ở trong họ. Liệu những ngày này trước đây và cả về sau, ai đã và sẽ tặng họ dù chỉ một bông hồng? 


Mưa gió thế này mà có một người đàn ông nào vẫn tranh thủ chạy ra ngoài mua tặng vợ hay mẹ, hoặc bà một bông hoa thì thật là tốt. Đó mới thực sự là người đàn ông “ra gì”. Hãy yêu thương những người phụ nữ, rồi bạn sẽ thấy những gì mà mình nhận lại được lớn lao như thế nào (trích lời ca sĩ Hoàng Bách). Mưa thì không thể mưa mãi được, ngày mai sẽ là một ngày nắng, xin chúc những người Phụ Nữ luôn trẻ trung, yêu đời và đặc biệt là luôn hạnh phúc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...