Nếu còn có ngày mai.
Không khí mát mẻ trong quán café khiến cho
gã có tâm trạng khá hơn đôi chút. Ngoài kia, người người vẫn đi lại tấp nập
trong cái nóng nực khó chịu. Đang quen với cái lạnh cóng mùa đông rồi đến se se
của mùa xuân, giờ chưa gì đã thấy nắng nóng mấy ngày liền khiến gã có cảm tưởng
như mình vừa bị đá vào một nơi hoang mạc nào đó vậy. Ít nhất, việc ngồi yên ổn
trong cái quán café này không thể không khiến cho gã có một chút gì đó cảm giác
tự do hơn người khác. Ít ra, ngày hôm nay, đó cũng là việc tốt đẹp mà gã thực
hiện cho bản thân mình.
Gã chăm chăm nhìn vào hình mặt cười, được
tạo nên bởi sữa và ít bột cacao, đang đầy hớn hở nhìn vào gã trên mặt tách
café. Tâm trạng lại khá thêm chút nữa. Nhưng rồi, không chút do dự, gã cầm thìa
và khuấy đều vào tách café như thói quen mọi ngày. Hình mặt cười trở nên xiên xẹo,
méo mó và rồi cuối cùng biến mất hòa cùng thành một chất lỏng màu nâu thường
ngày. Mọi thứ rồi cũng đều từ một sự hoàn hảo mà rồi cũng trở thành méo mó và rồi
tan biến, gã thầm nghĩ. Và rồi mọi cố gắng sẽ còn là ý nghĩa gì? Tâm trạng gã lại
trùng xuống, nhanh chóng trở về thời điểm trước khi gã bước vào đây. Đúng là cải
thiện một cái gì đó thì thật khó khăn, nhưng buông xuôi thì lại thật quá dễ.
Gã lấy từ trong cặp tài liệu ra quyển sổ
nhỏ, lật giở từng trang. Những tính toán giá cả, thông tin giao dịch xen lẫn
trong những đó là những trang giải tỏa tâm trạng của gã. Những nét chữ nguệch
ngoạc viết vội. Gã đọc lại một số trang rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài đường. “Vậy
thực sự những ngày qua đã trôi đi như thế nào?” – Gã tự hỏi. “Nếu còn có ngày
mai”, gã viết lên trang giấy trắng tinh rồi trống cằm nghĩ ngợi. Nếu còn có
ngày mai ư? Trong khi ngày hôm nay của gã đã chính thức là một sự kết thúc. Gã
đã chính thức trắng tay, chính thức mất việc làm, chia tay bạn gái và giờ đây mang
một tâm trạng nặng nề của kẻ thất bại. Còn điều gì như một chút le lói tia sáng
để trông đợi vào ngày mai cho gã? Ít nhất sự chuẩn bị cho một kết cục chắc chắn
đã khiến gã vững tâm hơn. Rượu cũng đã đủ khiến gã thấy sự hủy hoại bản thân là
như thế nào rồi.
“Đã
một tuần nay chúng tôi không nhìn thấy Giám đốc của mình đâu cả. Ngay cả Kế
toán trưởng cũng biệt tích” – sự kiên trì liên lạc đã cho gã kết quả nhưng lời
mở đầu của nhân viên kế toán như một gáo nước lạnh dội vào đầu gã – “mọi thứ bỗng
trở nên tồi tệ một cách lạ lùng khi mà dường như tất cả đang đi vào thuận lợi.
Tôi không có trách nhiệm gì cả và cũng không biết làm thế nào nữa. Tất cả đang
nháo nhạo hết cả lên rồi. Giờ đây công nhân đang bao vây văn phòng chúng tôi
đòi tiền công mà két bạc Công ty không còn lấy một xu…”
“Giám đốc sẽ thực hiên đúng như những gì
mà cậu đã cam kết. Một khoản nợ lớn đã vỡ, không có chút le lói nào đòi lại dù
chỉ là vài đồng cắc. Vậy đấy, thương trường với bao thủ đoạn và cạm bẫy. Với lại
sự khó khăn chung, Công ty cũng đang phải cắt giảm nhân sự. Tôi chẳng thể giúp
gì được cho cậu cả.” – Trưởng phòng gặp riêng gã ở ngoài hành lang, với thái độ
rất sẻ chia và thông cảm - “ Dù sao cũng đừng trách móc vì cái giá mà cậu phải
trả chẳng thấm vào đâu so với những thiệt hại mà Công ty phải chịu và tất nhiên
là sự liên lụy tới tôi nữa. Nhưng tôi là người có kinh nghiệm, còn cậu xem nào,
1 năm các khoản thưởng trong tài khoản và tất nhiên quyết định cho thôi việc
trong chính sách cắt giảm nhân sự mới của Công ty…”
“Ý kiến của giám đốc, và em cũng chẳng biết
làm gì hơn để giúp anh” – cô thư ký Giám đốc xinh đẹp đến bên an ủi gã, giữa họ
có một chút thân mật nào đó sau những buổi ăn trưa cùng nhau, tất nhiên chuyện
gã có bạn gái, cô không hề biết gì cả – “Em mong anh vượt qua được cú sock. Hãy
cứ gọi cho em khi nào cần nhé.” Gã có gọi cho cô vài lần, nhưng có lẽ cô quá bận
nên ngoài mấy lời động viên thì không còn gì khác. Gã nghĩ rằng mình không nên
gọi đến nữa.
Một chủ đầu tư nước ngoài đến một mảnh đất
tỉnh lẻ đầu tư, với sự PR ầm ĩ về việc sẽ làm thay đổi bộ mặt cái vùng đất
nghèo xơ xác này. Tất nhiên, các Ngân hàng sẽ không bỏ lỡ một miếng mồi mà nhảy
vào ngay với những khoản tín dụng khổng lồ. Tất nhiên là cả những công ty xây dựng,
công ty về thiết bị máy móc vân vân cũng không thể bỏ qua cơ hội. Một tương lai
tươi sáng cho các thương vụ làm ăn, do vậy mà các khoản tín dụng thương mại
cũng trở nên hào phóng và với khoảng thời gian cũng rất thoải mái. Và tất nhiên
là một nhân viên kinh doanh năng nổ, sau một chút kinh nghiệm, gã được bổ nhiệm
đứng ra đại diện cho các giao dịch. Gã rất phấn khởi và tin tưởng mình đang làm
một chuyện lớn. Nhưng đùng một cái, đội ngũ Giám đốc và các phó Giám đốc ăn to
nói lớn cùng với đội chuyên gia kỹ thuật giàu kinh nghiệm bỗng mất tăm không
còn dấu vết cùng với toàn bộ số khoản nợ đã giải ngân và cùng với số tiền đầu
tư khổng lồ chỉ mới được nghe loáng thoáng. Thông tin lọt ra ngoài chẳng khác
nào một cơn gió lạnh khiến tất cả tê cóng và khi nó đi qua thì để lại những sự
nháo nhào, hỗn loạn trong một phần nhỏ nhoi của nền Kinh tế. Công nhân phát
điên lên, cơ quan Điều tra vào cuộc, Ngân hàng cuống cuồng định giá tài sản bỏ
lại, các Công ty đang có quan hệ làm ăn thì cứng đờ. Và tất nhiên Công ty của
gã cũng không khá hơn là mấy. Và cũng chính gã giờ này, tất cả trách nhiệm đổ
lên đầu. Một hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có kẻ nào đó trong đội ngũ chuyên gia kia
sẽ quay lại đặt vào tay gã số tiền mặt lớn và nói rằng gã là người làm ăn rất
trung thực, và hắn rất quý gã nên mới làm như vậy. Nhưng đúng là chuyện không
tưởng.
“Anh
có đang nghe em nói không đấy?” – Nàng hỏi gã, một câu hỏi đã mang tính chất
thường xuyên trong tất cả những cuộc nói chuyện gần đây giữa gã và nàng. Gã, bỗng
trở thành một kẻ đầu óc trở lên hỗn loạn, lo sợ mất việc làm, trắng tay, sự thất
bại quá lớn. Sự hỗn loạn khiến gã không tập trung được nổi việc lắng nghe điều
gì đó, ngay cả khi việc lắng nghe chính là cứu cánh duy nhất cho sự chia tay sắp
đến. Một sự chia tay mà ở một góc độ nào đó, gã chính là kẻ chủ động tạo ra, bằng
một sự âm thầm, vô cảm biểu hiện ra ngoài.
“Xin lỗi em…” – gã vẫn nhìn chằm chằm vào
lý café, tay vẫn cầm thìa vẫn động tác khuấy đều nhẹ nhàng mà liên tục – “ quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, anh không
được tập trung cho lắm…” – Gã nhận ra âm giọng mệt mỏi và cam chịu phát ra từ
chính cổ họng của mình. Gã muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thôi, có lẽ nói nữa,
sẽ chỉ lại là những lời cay đắng.
“Thôi được. Em phải nói thế nào nữa đây.
Anh có thể ngừng những suy nghĩ đó được không. Mọi thứ rồi sẽ qua đi, sự lo lắng,
dằn vặt chỉ là do anh tự tạo ra mà thôi. Vẫn có em ở đây…”
“Em có thể im đi được không!” – Gã bỗng
cao giọng lên, ngắt lời nàng, chưa bao giờ gã nói lớn tiếng với nàng như vậy –
“Mất tiền, mất việc, tương lai mù mịt làm sao mà không lo lắng được chứ. Em thử
như vậy xem em có phát điên lên không?”
Nàng nhìn thẳng vào gã với con mắt giận dữ
- “Chỉ sự bi lụy, kém cỏi của chính anh sẽ khiến cho mọi thứ đi đến kết thúc, từ
ngay lúc này đây, thứ đầu tiên chính là mối quan hệ của chúng ta.” Nàng ngừng lại
một lúc, suy nghĩ lại điều gì đó và lạnh lùng nói “Từ nay, chúng ta sẽ không
liên lạc với nhau nữa” – rồi cầm theo chiếc túi xách và bỏ đi.
Gã nhìn theo nàng đi khuất trên hè phố, những
bước đi nhanh, dứt khoát. Gã không đuổi theo, không níu kéo. “Anh không phải kẻ
như thế” – gã lầm bầm, hai con mắt rưng rưng – “nhưng anh đang mang gánh nặng
chính bản thân mình, chính bản thân đã trở lên yếu đuối và bất lực. Anh không
thể xứng đáng với em.”
Và đã một tuần trôi qua, gã và nàng không
liên lạc với nhau. Trong một tuần đó, gã đến Công ty thu xếp lại tất cả công việc
còn lại. Vẫn có một số cuộc gọi đến, nhưng là để giải quyết vấn đề còn tồn đọng.
Gã chán nản tắt máy. Gã thất thểu bước đi trên những con phố, rồi lại trở về
căn phòng, đóng kín cửa lại, mặc cho bóng tối bao trùm lên. Và rồi nỗi thất vọng
về bản thân dâng lên trong gã. Cảm giác muốn bứt ra, muốn nổ tung để nhẹ nhàng
tan biến vào hư không. “Anh không thể xứng đáng với em” – mỗi lần như vậy, gã lại
nghĩ đến nàng, cảm giác tiếc nuối, gã lại lầm bầm một câu như vậy. Danh dự là
gì chứ? Sao nó quá nặng nề đến vậy, để rồi ngày qua ngay, gã lê đi từng bước nặng
nhọc, mệt mỏi. Gã làm việc vì danh dự và rồi đánh mất đi tình yêu cũng là vì
chính nó.
Và rồi, ở tại đây, gã nhìn chằm chằm vào
dòng chữ “Nếu còn có ngày mai”, đơn độc nguệch ngoạc trên ở giấy trắng tinh. Gã
đã định viết ra một vài điều, nhưng rồi không biết là nên viết như thế nào cả.
Đã biết bao nhiêu ngày gã nghĩ đến ngày mai? Và cũng là biết bao nhiêu ngày, gã
buồn bã và căng thằng. Những tưởng tượng quá đỗi hoàn hảo cho ngày mai, nhưng rồi
chính ngày hôm nay gã đã làm đổ vỡ tất cả. Nếu còn có ngày mai, nhưng chính
ngày hôm nay gã còn chẳng còn có một kế hoạch nào khác. Gã ôm đầu trách móc
không chỉ bản thân, rồi quay sang trách móc tất cả. Gã thấy mình vô dụng.
Gã lấy bút gạch lấy gạch để dòng chữ vừa
viết. “Không có ngày mai”, gã ép chặt và run rẩy vào từng từ từng chữ một. Sống
mũi xộc lên cay cay. Gã không còn gì để mất. Gã viết như điên vào cuốn sổ nhỏ.
Một đường nét là những tiếng rột rột, dường như ngòi bút chỉ trực đâm xuyên, xé
tan nát mảnh giấy. Gã viết về những ước mơ không bao giờ được thực hiện, gã viết
về cuộc sống hời hợt đã qua, không một đam mê, không một niềm yêu thích; gã viết
về những điều ngu ngốc mà gã đã làm, gã viết về sự bất công, về những kẻ mà gã
bỗng thấy căm ghét… Những suy nghĩ cứ cuộn trào trong đầu gã, thời gian xung
quanh gã như ngừng lại, Trái đất ngừng quay, không còn một chút âm thanh, không
còn ai ở quanh gã, chỉ thấy ánh sáng cứ chiếu rọi trên mặt giấy rõ nét…
Rồi gã ngừng lại, nhìn đồng hồ. 30 phút
trôi qua, gã đắm chìm trong suy nghĩ. Sự nặng nề bỗng bay biến đi. Gã lại nhìn
ra ngoài cửa sổ. Một người phụ nữ dắt theo con nhỏ đang quanh quẩn ở quán café
đối diện, cố nài nỉ khách mua một món hàng trong rổ mang theo bên mình. Ở một
góc độ nào đó, đứa trẻ thật đáng thương, khi phải đi theo mẹ đi khắp vỉa hè, dưới
trời nắng chang chang, mà có khi còn bị xua đuổi. Có thể là một cái cớ để đánh
thức lòng thương người ở những người khách. Dù sao, người mẹ cũng không còn
cách nào khác. Cuộc sống của họ đâu cho phép họ quan tâm đến điều gì khác ngoài
việc kiếm sống qua ngày.
Hôm nay, ngồi trong góc quán café này,
không khí mát dịu từ máy điều hòa, hình mặt cười trên ly café, và khi phóng ánh
nhìn ra ngoài kia, nơi những phận người đang khổ sở dưới ánh nắng chói chang để
kiếm sống, gã chợt nhận ra một điều gì đó. Gã đọc lại những điều mình vừa viết.
Những câu chữ lộn xộn, dày di dít, không theo một logic nào cả. Gã nghĩ về gia
đình, nghĩ về người bạn gái và rồi chính mình. Có phải gã đang than vãn, trách
móc tất cả? Đó có phải là sự ích kỷ, khi mà gã đang gán cho tất cả một trách
nhiệm là phải mang lại một điều kiện thuận lợi nào đó cho mình? Và rồi về gã:
gã đã làm điều gì để thực hiện những mơ ước của mình, gã bao giờ tìm lại cho
mình một đam mê? Liệu ai có thể đem đến cho gã, ngoài chính bản thân gã? Cuộc sống
vốn dĩ đã không hoàn hảo, vậy mà gã chỉ biết ngồi đây, trách móc nó và ảo tưởng
về một sự hoàn hảo. Gã thấy mình thật bé nhỏ và vô trách nhiệm với chính mình.
“Không có ngày mai” đồng nghĩa với một lời
khẳng định chắc nịch rằng ngày hôm nay sẽ là một sự kết thúc trong một sự tột
cùng tuyệt vọng. Nhưng gã đâu có phải như người phụ nữ kia, hay thậm chí chưa
bao giờ trời nắng chang chang mà gã bị bắt ép phải ra đường như đứa trẻ kia, một
đứa trẻ ngay thơ thậm chí trở thành một điểm nhấn của sự khốn khó tột cùng nhằm
mục đích bán được những món vật dụng nhỏ bé trên tay người phụ nữ. Sự tuyệt vọng
mà gã tự gán cho mình bỗng khiến gã cảm thấy có lỗi với gia đình, những người
đã cho gã được như ngày hôm nay, một người có đủ sức lực để làm bất cứ một công
việc nào mà không phải ở mức khổ sở như những người khác.
Gã xé toạc tờ giấy, vo viên, rồi xé nhỏ
thành từng mảnh. Gã không muốn nhìn lại những câu chữ ấy một chút nào. Gã nhớ đến
người bạn gái, một người những ngày qua luôn chủ động liên lạc với gã, cố gắng
hiểu gã, cố gắng giúp gã quên đi những buồn phiền. Vậy mà những gì gã đáp lại
nàng chỉ là thái độ bất cần và những lời lạnh lùng, cay đắng. Gã không muốn
đánh mất nàng chút nào. Gã vội cần điện thoại, gọi ngay cho nàng.
Những tiếng tút tút khô khốc sau một hồi
chuông dài. Nàng không bắt máy. Gã không bỏ cuộc và tiếp tục gọi cho nàng.
“Alo” – Cuối cùng nàng cũng bắt máy sau một
hồi chuông dài.
“Alo. Là anh đây. Anh muốn xin lỗi em chuyện
hôm nọ và...” – gã ngập ngừng - “hiện tại anh đang rất nhớ em…”
“Anh có đang uống rượu không đấy?” – Nàng
bất ngờ hỏi.
“Không. Không hề. Anh chỉ đang uống café
và rất tỉnh táo. Sao em hỏi vậy?”
“Chỉ là chưa thấy anh nói như thế bao giờ.
Nếu vậy thì tốt.”
“Vậy từ giờ anh sẽ luôn nói như thế. Ngày mai anh gặp em, được chứ?”
…
Gã viết lên trang giấy trắng tinh tiếp
theo hai chữ “Ngày mai” và điểm thêm một dấu chấm chắc nịch. Không phải là dấu
ba chấm như thói quen theo cái cách mà theo gã những ngày mai lại là những ngày
dài vô vọng. Ngày mai chắc chắn sẽ phải đến và rồi sẽ lại trở thành một ngày
hôm nay khác như một quy luật. Chỉ có điều những trải nghiệm mới sẽ đến theo
cách mà gã sẽ chuẩn bị ngay từ lúc này. Tất cả chỉ có thể biết được khi ngày
mai đến…
-the end-