Nếu còn có ngày mai



Nếu còn có ngày mai.

Không khí mát mẻ trong quán café khiến cho gã có tâm trạng khá hơn đôi chút. Ngoài kia, người người vẫn đi lại tấp nập trong cái nóng nực khó chịu. Đang quen với cái lạnh cóng mùa đông rồi đến se se của mùa xuân, giờ chưa gì đã thấy nắng nóng mấy ngày liền khiến gã có cảm tưởng như mình vừa bị đá vào một nơi hoang mạc nào đó vậy. Ít nhất, việc ngồi yên ổn trong cái quán café này không thể không khiến cho gã có một chút gì đó cảm giác tự do hơn người khác. Ít ra, ngày hôm nay, đó cũng là việc tốt đẹp mà gã thực hiện cho bản thân mình.

Gã chăm chăm nhìn vào hình mặt cười, được tạo nên bởi sữa và ít bột cacao, đang đầy hớn hở nhìn vào gã trên mặt tách café. Tâm trạng lại khá thêm chút nữa. Nhưng rồi, không chút do dự, gã cầm thìa và khuấy đều vào tách café như thói quen mọi ngày. Hình mặt cười trở nên xiên xẹo, méo mó và rồi cuối cùng biến mất hòa cùng thành một chất lỏng màu nâu thường ngày. Mọi thứ rồi cũng đều từ một sự hoàn hảo mà rồi cũng trở thành méo mó và rồi tan biến, gã thầm nghĩ. Và rồi mọi cố gắng sẽ còn là ý nghĩa gì? Tâm trạng gã lại trùng xuống, nhanh chóng trở về thời điểm trước khi gã bước vào đây. Đúng là cải thiện một cái gì đó thì thật khó khăn, nhưng buông xuôi thì lại thật quá dễ.

Gã lấy từ trong cặp tài liệu ra quyển sổ nhỏ, lật giở từng trang. Những tính toán giá cả, thông tin giao dịch xen lẫn trong những đó là những trang giải tỏa tâm trạng của gã. Những nét chữ nguệch ngoạc viết vội. Gã đọc lại một số trang rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài đường. “Vậy thực sự những ngày qua đã trôi đi như thế nào?” – Gã tự hỏi. “Nếu còn có ngày mai”, gã viết lên trang giấy trắng tinh rồi trống cằm nghĩ ngợi. Nếu còn có ngày mai ư? Trong khi ngày hôm nay của gã đã chính thức là một sự kết thúc. Gã đã chính thức trắng tay, chính thức mất việc làm, chia tay bạn gái và giờ đây mang một tâm trạng nặng nề của kẻ thất bại. Còn điều gì như một chút le lói tia sáng để trông đợi vào ngày mai cho gã? Ít nhất sự chuẩn bị cho một kết cục chắc chắn đã khiến gã vững tâm hơn. Rượu cũng đã đủ khiến gã thấy sự hủy hoại bản thân là như thế nào rồi.



 “Đã một tuần nay chúng tôi không nhìn thấy Giám đốc của mình đâu cả. Ngay cả Kế toán trưởng cũng biệt tích” – sự kiên trì liên lạc đã cho gã kết quả nhưng lời mở đầu của nhân viên kế toán như một gáo nước lạnh dội vào đầu gã – “mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ một cách lạ lùng khi mà dường như tất cả đang đi vào thuận lợi. Tôi không có trách nhiệm gì cả và cũng không biết làm thế nào nữa. Tất cả đang nháo nhạo hết cả lên rồi. Giờ đây công nhân đang bao vây văn phòng chúng tôi đòi tiền công mà két bạc Công ty không còn lấy một xu…”

“Giám đốc sẽ thực hiên đúng như những gì mà cậu đã cam kết. Một khoản nợ lớn đã vỡ, không có chút le lói nào đòi lại dù chỉ là vài đồng cắc. Vậy đấy, thương trường với bao thủ đoạn và cạm bẫy. Với lại sự khó khăn chung, Công ty cũng đang phải cắt giảm nhân sự. Tôi chẳng thể giúp gì được cho cậu cả.” – Trưởng phòng gặp riêng gã ở ngoài hành lang, với thái độ rất sẻ chia và thông cảm - “ Dù sao cũng đừng trách móc vì cái giá mà cậu phải trả chẳng thấm vào đâu so với những thiệt hại mà Công ty phải chịu và tất nhiên là sự liên lụy tới tôi nữa. Nhưng tôi là người có kinh nghiệm, còn cậu xem nào, 1 năm các khoản thưởng trong tài khoản và tất nhiên quyết định cho thôi việc trong chính sách cắt giảm nhân sự mới của Công ty…”

“Ý kiến của giám đốc, và em cũng chẳng biết làm gì hơn để giúp anh” – cô thư ký Giám đốc xinh đẹp đến bên an ủi gã, giữa họ có một chút thân mật nào đó sau những buổi ăn trưa cùng nhau, tất nhiên chuyện gã có bạn gái, cô không hề biết gì cả – “Em mong anh vượt qua được cú sock. Hãy cứ gọi cho em khi nào cần nhé.” Gã có gọi cho cô vài lần, nhưng có lẽ cô quá bận nên ngoài mấy lời động viên thì không còn gì khác. Gã nghĩ rằng mình không nên gọi đến nữa.

Một chủ đầu tư nước ngoài đến một mảnh đất tỉnh lẻ đầu tư, với sự PR ầm ĩ về việc sẽ làm thay đổi bộ mặt cái vùng đất nghèo xơ xác này. Tất nhiên, các Ngân hàng sẽ không bỏ lỡ một miếng mồi mà nhảy vào ngay với những khoản tín dụng khổng lồ. Tất nhiên là cả những công ty xây dựng, công ty về thiết bị máy móc vân vân cũng không thể bỏ qua cơ hội. Một tương lai tươi sáng cho các thương vụ làm ăn, do vậy mà các khoản tín dụng thương mại cũng trở nên hào phóng và với khoảng thời gian cũng rất thoải mái. Và tất nhiên là một nhân viên kinh doanh năng nổ, sau một chút kinh nghiệm, gã được bổ nhiệm đứng ra đại diện cho các giao dịch. Gã rất phấn khởi và tin tưởng mình đang làm một chuyện lớn. Nhưng đùng một cái, đội ngũ Giám đốc và các phó Giám đốc ăn to nói lớn cùng với đội chuyên gia kỹ thuật giàu kinh nghiệm bỗng mất tăm không còn dấu vết cùng với toàn bộ số khoản nợ đã giải ngân và cùng với số tiền đầu tư khổng lồ chỉ mới được nghe loáng thoáng. Thông tin lọt ra ngoài chẳng khác nào một cơn gió lạnh khiến tất cả tê cóng và khi nó đi qua thì để lại những sự nháo nhào, hỗn loạn trong một phần nhỏ nhoi của nền Kinh tế. Công nhân phát điên lên, cơ quan Điều tra vào cuộc, Ngân hàng cuống cuồng định giá tài sản bỏ lại, các Công ty đang có quan hệ làm ăn thì cứng đờ. Và tất nhiên Công ty của gã cũng không khá hơn là mấy. Và cũng chính gã giờ này, tất cả trách nhiệm đổ lên đầu. Một hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có kẻ nào đó trong đội ngũ chuyên gia kia sẽ quay lại đặt vào tay gã số tiền mặt lớn và nói rằng gã là người làm ăn rất trung thực, và hắn rất quý gã nên mới làm như vậy. Nhưng đúng là chuyện không tưởng.



 “Anh có đang nghe em nói không đấy?” – Nàng hỏi gã, một câu hỏi đã mang tính chất thường xuyên trong tất cả những cuộc nói chuyện gần đây giữa gã và nàng. Gã, bỗng trở thành một kẻ đầu óc trở lên hỗn loạn, lo sợ mất việc làm, trắng tay, sự thất bại quá lớn. Sự hỗn loạn khiến gã không tập trung được nổi việc lắng nghe điều gì đó, ngay cả khi việc lắng nghe chính là cứu cánh duy nhất cho sự chia tay sắp đến. Một sự chia tay mà ở một góc độ nào đó, gã chính là kẻ chủ động tạo ra, bằng một sự âm thầm, vô cảm biểu hiện ra ngoài.

“Xin lỗi em…” – gã vẫn nhìn chằm chằm vào lý café, tay vẫn cầm thìa vẫn động tác khuấy đều nhẹ nhàng mà liên tục  – “ quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, anh không được tập trung cho lắm…” – Gã nhận ra âm giọng mệt mỏi và cam chịu phát ra từ chính cổ họng của mình. Gã muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thôi, có lẽ nói nữa, sẽ chỉ lại là những lời cay đắng.

“Thôi được. Em phải nói thế nào nữa đây. Anh có thể ngừng những suy nghĩ đó được không. Mọi thứ rồi sẽ qua đi, sự lo lắng, dằn vặt chỉ là do anh tự tạo ra mà thôi. Vẫn có em ở đây…”

“Em có thể im đi được không!” – Gã bỗng cao giọng lên, ngắt lời nàng, chưa bao giờ gã nói lớn tiếng với nàng như vậy – “Mất tiền, mất việc, tương lai mù mịt làm sao mà không lo lắng được chứ. Em thử như vậy xem em có phát điên lên không?”

Nàng nhìn thẳng vào gã với con mắt giận dữ - “Chỉ sự bi lụy, kém cỏi của chính anh sẽ khiến cho mọi thứ đi đến kết thúc, từ ngay lúc này đây, thứ đầu tiên chính là mối quan hệ của chúng ta.” Nàng ngừng lại một lúc, suy nghĩ lại điều gì đó và lạnh lùng nói “Từ nay, chúng ta sẽ không liên lạc với nhau nữa” – rồi cầm theo chiếc túi xách và bỏ đi.

Gã nhìn theo nàng đi khuất trên hè phố, những bước đi nhanh, dứt khoát. Gã không đuổi theo, không níu kéo. “Anh không phải kẻ như thế” – gã lầm bầm, hai con mắt rưng rưng – “nhưng anh đang mang gánh nặng chính bản thân mình, chính bản thân đã trở lên yếu đuối và bất lực. Anh không thể xứng đáng với em.”



Và đã một tuần trôi qua, gã và nàng không liên lạc với nhau. Trong một tuần đó, gã đến Công ty thu xếp lại tất cả công việc còn lại. Vẫn có một số cuộc gọi đến, nhưng là để giải quyết vấn đề còn tồn đọng. Gã chán nản tắt máy. Gã thất thểu bước đi trên những con phố, rồi lại trở về căn phòng, đóng kín cửa lại, mặc cho bóng tối bao trùm lên. Và rồi nỗi thất vọng về bản thân dâng lên trong gã. Cảm giác muốn bứt ra, muốn nổ tung để nhẹ nhàng tan biến vào hư không. “Anh không thể xứng đáng với em” – mỗi lần như vậy, gã lại nghĩ đến nàng, cảm giác tiếc nuối, gã lại lầm bầm một câu như vậy. Danh dự là gì chứ? Sao nó quá nặng nề đến vậy, để rồi ngày qua ngay, gã lê đi từng bước nặng nhọc, mệt mỏi. Gã làm việc vì danh dự và rồi đánh mất đi tình yêu cũng là vì chính nó.

Và rồi, ở tại đây, gã nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Nếu còn có ngày mai”, đơn độc nguệch ngoạc trên ở giấy trắng tinh. Gã đã định viết ra một vài điều, nhưng rồi không biết là nên viết như thế nào cả. Đã biết bao nhiêu ngày gã nghĩ đến ngày mai? Và cũng là biết bao nhiêu ngày, gã buồn bã và căng thằng. Những tưởng tượng quá đỗi hoàn hảo cho ngày mai, nhưng rồi chính ngày hôm nay gã đã làm đổ vỡ tất cả. Nếu còn có ngày mai, nhưng chính ngày hôm nay gã còn chẳng còn có một kế hoạch nào khác. Gã ôm đầu trách móc không chỉ bản thân, rồi quay sang trách móc tất cả. Gã thấy mình vô dụng.

Gã lấy bút gạch lấy gạch để dòng chữ vừa viết. “Không có ngày mai”, gã ép chặt và run rẩy vào từng từ từng chữ một. Sống mũi xộc lên cay cay. Gã không còn gì để mất. Gã viết như điên vào cuốn sổ nhỏ. Một đường nét là những tiếng rột rột, dường như ngòi bút chỉ trực đâm xuyên, xé tan nát mảnh giấy. Gã viết về những ước mơ không bao giờ được thực hiện, gã viết về cuộc sống hời hợt đã qua, không một đam mê, không một niềm yêu thích; gã viết về những điều ngu ngốc mà gã đã làm, gã viết về sự bất công, về những kẻ mà gã bỗng thấy căm ghét… Những suy nghĩ cứ cuộn trào trong đầu gã, thời gian xung quanh gã như ngừng lại, Trái đất ngừng quay, không còn một chút âm thanh, không còn ai ở quanh gã, chỉ thấy ánh sáng cứ chiếu rọi trên mặt giấy rõ nét…

Rồi gã ngừng lại, nhìn đồng hồ. 30 phút trôi qua, gã đắm chìm trong suy nghĩ. Sự nặng nề bỗng bay biến đi. Gã lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Một người phụ nữ dắt theo con nhỏ đang quanh quẩn ở quán café đối diện, cố nài nỉ khách mua một món hàng trong rổ mang theo bên mình. Ở một góc độ nào đó, đứa trẻ thật đáng thương, khi phải đi theo mẹ đi khắp vỉa hè, dưới trời nắng chang chang, mà có khi còn bị xua đuổi. Có thể là một cái cớ để đánh thức lòng thương người ở những người khách. Dù sao, người mẹ cũng không còn cách nào khác. Cuộc sống của họ đâu cho phép họ quan tâm đến điều gì khác ngoài việc kiếm sống qua ngày.
Hôm nay, ngồi trong góc quán café này, không khí mát dịu từ máy điều hòa, hình mặt cười trên ly café, và khi phóng ánh nhìn ra ngoài kia, nơi những phận người đang khổ sở dưới ánh nắng chói chang để kiếm sống, gã chợt nhận ra một điều gì đó. Gã đọc lại những điều mình vừa viết. Những câu chữ lộn xộn, dày di dít, không theo một logic nào cả. Gã nghĩ về gia đình, nghĩ về người bạn gái và rồi chính mình. Có phải gã đang than vãn, trách móc tất cả? Đó có phải là sự ích kỷ, khi mà gã đang gán cho tất cả một trách nhiệm là phải mang lại một điều kiện thuận lợi nào đó cho mình? Và rồi về gã: gã đã làm điều gì để thực hiện những mơ ước của mình, gã bao giờ tìm lại cho mình một đam mê? Liệu ai có thể đem đến cho gã, ngoài chính bản thân gã? Cuộc sống vốn dĩ đã không hoàn hảo, vậy mà gã chỉ biết ngồi đây, trách móc nó và ảo tưởng về một sự hoàn hảo. Gã thấy mình thật bé nhỏ và vô trách nhiệm với chính mình.

“Không có ngày mai” đồng nghĩa với một lời khẳng định chắc nịch rằng ngày hôm nay sẽ là một sự kết thúc trong một sự tột cùng tuyệt vọng. Nhưng gã đâu có phải như người phụ nữ kia, hay thậm chí chưa bao giờ trời nắng chang chang mà gã bị bắt ép phải ra đường như đứa trẻ kia, một đứa trẻ ngay thơ thậm chí trở thành một điểm nhấn của sự khốn khó tột cùng nhằm mục đích bán được những món vật dụng nhỏ bé trên tay người phụ nữ. Sự tuyệt vọng mà gã tự gán cho mình bỗng khiến gã cảm thấy có lỗi với gia đình, những người đã cho gã được như ngày hôm nay, một người có đủ sức lực để làm bất cứ một công việc nào mà không phải ở mức khổ sở như những người khác.



Gã xé toạc tờ giấy, vo viên, rồi xé nhỏ thành từng mảnh. Gã không muốn nhìn lại những câu chữ ấy một chút nào. Gã nhớ đến người bạn gái, một người những ngày qua luôn chủ động liên lạc với gã, cố gắng hiểu gã, cố gắng giúp gã quên đi những buồn phiền. Vậy mà những gì gã đáp lại nàng chỉ là thái độ bất cần và những lời lạnh lùng, cay đắng. Gã không muốn đánh mất nàng chút nào. Gã vội cần điện thoại, gọi ngay cho nàng.

Những tiếng tút tút khô khốc sau một hồi chuông dài. Nàng không bắt máy. Gã không bỏ cuộc và tiếp tục gọi cho nàng.

“Alo” – Cuối cùng nàng cũng bắt máy sau một hồi chuông dài.

“Alo. Là anh đây. Anh muốn xin lỗi em chuyện hôm nọ và...” – gã ngập ngừng - “hiện tại anh đang rất nhớ em…”

“Anh có đang uống rượu không đấy?” – Nàng bất ngờ hỏi.

“Không. Không hề. Anh chỉ đang uống café và rất tỉnh táo. Sao em hỏi vậy?”

“Chỉ là chưa thấy anh nói như thế bao giờ. Nếu vậy thì tốt.”

“Vậy từ giờ anh sẽ luôn nói như thế.  Ngày mai anh gặp em, được chứ?”



Gã viết lên trang giấy trắng tinh tiếp theo hai chữ “Ngày mai” và điểm thêm một dấu chấm chắc nịch. Không phải là dấu ba chấm như thói quen theo cái cách mà theo gã những ngày mai lại là những ngày dài vô vọng. Ngày mai chắc chắn sẽ phải đến và rồi sẽ lại trở thành một ngày hôm nay khác như một quy luật. Chỉ có điều những trải nghiệm mới sẽ đến theo cách mà gã sẽ chuẩn bị ngay từ lúc này. Tất cả chỉ có thể biết được khi ngày mai đến…

-the end-



Một đêm không sao



Một đêm không sao.
Tôi luôn mơ vào một ngày nào đó, Tôi sẽ ngồi nơi góc bàn quen thuộc, bên cánh cửa sổ mở toang. Ngoài kia là bầu trời đêm gió mát, màn đêm đen lấm chấm những ngôi sao, lơ lửng mặt trăng hình lưỡi liềm. Gió sẽ rất mát, thoảng thoảng mùi hương của cánh đồng phía xa. Tôi sẽ viết một cái gì đó, một sự bình yên, một sự quen thuộc, gắn bó không bao giờ đánh mất được. Và tôi vấn như thế, từ khi bé tý đến lúc lớn, vẫn chiếc ghế và cái bàn cũ, vẫn dáng ngồi cũ, đắm chìm trong sự yên bình, thảnh thơi mà chỉ có bầu trời đêm mới mang lại được.
Thực sự thì suốt cả một ngày và ngày nào cũng như ngày nào, đầu óc tôi cũng chỉ suy nghĩ về chính mình, về cuộc sống hiện tại, quá khứ và tương lai. Tôi cố suy nghĩ về một nơi mà tôi có thể đứng vững được, ổn định được tất cả và tiếp tục đi lên phía trước. Một cái gì đó như một nền tảng, một niềm tin mà không còn điều gì có thể làm lung lay được. Nhưng tôi vẫn chưa thể được ra được câu trả lời cho chính mình.  
Có những lúc cảm giác như sẽ chẳng có cơ hội nào đến với mình nữa cả. Tự dặn mình sống là không được chờ đợi, phải chủ động trong mọi thứ, phải nuôi một hy vọng rằng rồi một ngày sẽ có một điều gì đó như mong đợi sẽ đến. Nhưng sao giờ đây thấy bế tắc quá, muốn buông xuôi, muốn ngủ thật nhiều, muốn chìm vào những mơ mộng cho quên đi ngày tháng.
Từng ngày trôi qua, tất cả từ trong suy nghĩ đến những điều diễn ra trong tầm mắt, lúc nào cũng thật mơ hồ, khó định nghĩa. Mọi điều diễn ra nhưng lại không thể sắp xếp tất cả lại được theo một trật tự logic. Vì ta mải miết đi tìm lý do rồi lại lưỡng lự trước những bước đi nên rồi nhiều điều quan trọng lại trôi qua. Và rồi còn thời gian nữa, ta còn cần bao nhiêu thời gian nữa để tìm cho ra một câu trả lời và vực dậy một niềm tin? Và rồi nhận ra, mình đã đánh mất quá nhiều, chỉ vì những ảo tưởng. Chỉ là một con người bình thường, sao có thể đi hết con đường nọ rồi đến con đường kia với mong muốn thành công chỉ bằng đôi chân của mình, thậm chí khi còn không xác định nổi cho mình một con đường chính? Lòng vòng, lộn xộn, để rồi đêm nay và không còn biết bao nhiêu đêm nữa, tự trách móc chính mình.
Tôi nghĩ đến một thành phố lạ, nơi tôi đặt chân đến sau khi chạy trốn khỏi tất cả. Sự buồn bã, chán ghét nơi mình đang sống đã khiến tôi cất bước. Trong thành phố ấy, tôi gia nhập đội ngũ nhóm những người viết và tiếp tục viết lên những ảo tưởng, và có những nhà tài trợ trả tiền cho tôi. Có những nơi, ảo tưởng và mơ mộng lại chính là nhu cầu và cuối cùng đó lại là những nơi tôi dễ sống. Cuộc sống, tình yêu, thể chế chính trị, kinh tế, xã hội và ngay đến cả việc viết một bài quảng cáo đồ uống, tôi cùng với những người đồng nghiệp cũng có thể tạo nên một sắc thái mộng mị, tưởng tượng bay bổng kho tả cho người đọc. Tương lai bỗng thật là dễ dàng, tất nhiên là dựa vào tài năng của con người trong việc tạo ra viễn cảnh tươi sáng bằng ngôn ngữ. Nhưng với từng cá nhân thì điều gì đó ở cái nhóm của tôi lại khiến họ lại cứ mải mê theo đuổi những điều dường như là không thể để rồi bỏ quên mất cuộc sống thực tại, với những điều đang thực sự diễn ra. Họ mỉm cười trong những giấc mơ, lắng nghe những giai điệu ngọt ngào, họ đắm chìm trong những thước phim đẹp như mộng và những câu chữ đầy văn hoa, đối với họ mọi kết cục đều rồi sẽ có hậu như ý muốn. Cả ngày họ sống trong cái thế giới của riêng mình, họ đi trên đường phố với những bước chân của sự thong dong, nhẹ nhàng, đầu luôn nhìn thẳng và mỉm cười, khoan khoái với xung quanh, với bất kỳ ai. Một sự tốt đẹp hơn thấy rõ của sự sống trong Thành phố. Tôi tự hào là một trong những người đóng góp vào những thay đổi chung.
Nhưng một chiều hướng ngược lại ngấm ngầm, róc rách chảy dưới chân chúng tôi lúc nào không hay. Đã là ảo tưởng thì rồi cũng đến lúc thất vọng. Và rồi đến một mức độ tốt độ nào đó mà sự giải thoát chỉ đến khi phá hủy đi một thứ gì đó. Một thành phố với những thế giới nhỏ với những khoảng cách vốn dĩ đã sẵn có đang có xu hướng sát lại gần mà giờ lại càng xa hơn. Không có ai muốn chấp nhận sự thất bại, và một khi nó xảy ra, họ bắt đầu trách móc gia đình, đổ lỗi cho sự tóc mạch, phiền nhiễu của hàng xóm và rồi đến môi trường của cả một cộng đồng. Những nụ cười khi trước giờ bỗng được cho là sự chế nhạo lộ liễu. Sự thù địch lẫn nhau không được giải quyết, bỗng gom lại thành một sự thù địch chung. Tất cả đang hướng đến Chính quyền. Và tôi, một kẻ chỉ biết ngồi viết để kiếm sống đã góp phần vào việc chia rẽ cộng đồng này lúc nào không hay. Tôi tự cho mình một bối cảnh mà tôi tự thấy chắc chắn sẽ xảy ra. Những quy tắc, luật định của thành phố bắt đầu trở thành một giới hạn kìm kẹp. Bầu không khí đang có sự căng lên như một cái dạ dày bị trướng. Đã đến lúc phải nới chiếc thắt lưng da hoặc có khi phải tháo nốt chiếc cúc quần. Chính quyền bắt đầu nhận thấy nhiều điều không ổn, sự đoàn kết của người dân không còn, các công việc sản xuất, kinh doanh bắt đầu bê trễ, những kẻ nổi loạn ngày một nhiều hơn, những lợi ích cá nhân bắt đầu có những bộ phần không ăn nhập và phá hoại đi lợi ích tập thể, quy tắc giao thông bắt đầu đảo lộn, người dân đi bên trái đường, vân vân và vân vân. Họ đọc được những điều hoang tưởng mà tôi viết. Họ thấy được khả năng làm mụ mẫm người khác bằng câu chữ của tôi thật vô cùng lớn. Những bộ óc kém thay đổi coi nhóm Những Người Viết chính là thủ phạm cho toàn bộ cái thảm họa nay. Tôi bắt đầu bị truy nã, tôi bắt đầu chạy trốn và được tổ chức ngầm tài trợ che dấu. Cả cái thành phố này đang bắt đầu hỗn loạn, một kế hoạch đảo chính đã được lên từ bao lâu này giờ đã đến lúc thực hiện. Mọi tính toán của những ý chí đứng sau tôi và tôi trở thành một trong những công cụ của Họ. Tôi đau khổ vì bị lợi dụng và lại tìm mọi cách chạy trốn.
Những tưởng tượng thật là vớ vẩn, có lẽ nếu cứ như thế thì tôi sẽ cứ phải từ bỏ và chạy trốn mãi thôi. Ấy vậy mà ý nghĩ ấy tôi đang định đưa vào truyện ngắn đầu tay của mình. Nhưng rồi chợt thấy khó mà viết xong được. Không biết đến bao giờ tôi mới có thể viết được một cái gì có giá trị về một sự lạc quan tươi mới vào cuộc đời.
Dù sao thì giờ đây, tôi cũng đang ở trong căn phòng quen thuộc nơi chiếc ghế cũ và chiếc bàn cũ. Ngoài kia, trên bầu trời đêm toàn là mây đen bao phủ, tạo nên một màu nâu thì đúng hơn. Đâu có sao, vẫn là bầu trời đêm, yên bình, tĩnh lặng. Và đó chính là khoảnh khắc mà tôi yêu thích nhất.
Tôi nhớ đến một câu nói của một người bạn cũ đã lâu không gặp lại: “Tôi xin theo đời cơm áo, giã từ những mênh mang”. Có lẽ câu nói đó hiện tại đang rất ý nghĩa đối với chính tôi.


Gửi em




Gửi em

Trên con đường ấy, trong cơn mưa, anh đứng một mình. Anh đã quen với việc đi một mình trong những khoảng thời gian đã qua. Nhưng giờ đây, anh chẳng biết mình sẽ làm gì cả. Anh chỉ đứng đó, mặt cúi gằm, cảm giác trống rỗng, không thể định nghĩa nổi tâm trạng mình lúc này. Giờ đây, anh cần lắm một cái gì đó lấp đầy tâm trí. Dù chỉ là nỗi buồn thôi, anh cần nó để còn biết rằng mình phải tiếp tục bước đi để tìm kiếm niềm vui phía trước. Một nỗi cô đơn thôi để anh thêm yêu bản thân và có thêm nghị lực bước tiếp con đường của mình. Những điều mà anh đã từng ghét bỏ, ít nhất chúng cho anh biết rằng mình phải làm gì. Nhưng trong cái sự trống rỗng ngu ngốc này, anh thấy mình thật vô dụng.

Có những cảm giác đến với chúng ta theo cách khách quan mà chúng ta không sao có thể kiểm soát nó được. Thế giới của anh đã từng thật đơn giản và nhẹ nhàng. Nhưng rồi như một điều tất yếu không hẹn trước, nó đã đảo lộn. Thế giới ấy nhỏ bé lắm nên chỉ mình anh chịu ảnh hưởng thôi. Anh nghĩ về tình bạn với em. Theo cách anh nghĩ, đó là khi là bạn chúng ta sẽ đi cùng nhau, nhưng chỉ là một đoạn đường và sẽ luôn chỉ là một đoạn đường thôi và rồi chia tay, em và anh lại về nhà theo hai hướng khác nhau. Nói chung là vô tư và trong sáng thế đấy. Rồi một ngày, anh đã bảo rằng anh muốn đưa em về đến tận nhà thì anh mới yên tâm được. Em vẫn tự về đấy thôi, đâu cần có thêm một vệ sĩ bên cạnh. Nhưng đơn giản là chỉ vì anh muốn ở bên cạnh em lâu hơn nữa. Tại sao à? Anh không biết.  Chỉ là tự nhiên anh lại thấy quý em hơn mức bình thường theo cách nào đó mà anh còn không thể giải thích nổi. Nhưng điều này có hại gì đâu chứ. Miễn là anh đưa em đi về đến tận nhà và anh thấy yên tâm là được. Và rồi một ngày, anh bỗng tự nhiên ít nói hơn, nói  ra những điều quan tâm hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn. Em nhìn anh một cách lạ lùng. Anh cười trừ, có gì lạ đâu chứ. Chỉ là nói chuyện với nhau nhiều rồi, giờ thành ra ít chuyện để nói, mà giờ lớn rồi phải nghiêm túc chứ. Nhưng con gái vốn nhạy cảm, ngay từ đầu chắc em đã biết về một cái gì đó đã khác đi, một cái gì đó mà kể từ đó chúng ta không còn là bạn nữa.

Anh hay nghĩ về tình yêu. Nó có thể là một dạng giao tiếp hy hữu thường tình. Bởi vì trên đường đời, chúng ta gặp biết bao là người và giao tiếp cũng vô số như vậy. Nhưng đâu có phải ai ta cũng nảy sinh tình cảm. Hai hoặc ba người có thể được nhưng rắc rối. Một người là hợp lý nhất. Anh thích sự hợp lý đó và cũng chỉ hy vọng như vậy thôi. Không nên tham lam trong cùng một thời điểm. Vì rồi ngẫm lại thì ta chẳng có gì. Hy hữu là như vậy đó. Còn thường tình? Vậy trên đời có ai là không bao giờ yêu, không bao giờ rung động trước một người khác giới? Nhưng như mọi điều nói chung, tình yêu không chỉ đơn giản như vậy. Tình yêu là cả một sự hư cấu và đôi khi, vì nó mà ta lừa dối cả chính mình. Khi yêu, chúng ta hư cấu tất cả. Em đã bao giờ yêu đến mức nhìn nụ cười của đối phương như đang ngắm nhìn một mặt trời tỏa sáng mà không còn để ý rằng răng của người ấy hơi nghiêng hướng ra bên ngoài một góc xấp xi 30 độ? Đôi mắt bỗng trở nên mù quáng với những cái nhìn đầy tích cực. Em bỏ ngoài tai tất cả những đánh giá của người xung quanh mà chỉ  tin vào những gì mình thấy và cảm nhận về người đó? Với em, người ấy là một người tốt và vẫn đang tiếp tục thay đổi để tốt hơn. Hay ít nhất vì em người ấy sẽ thay đổi. Vậy đó, em hư cấu người đó theo một phần những gì mình thích và đang trông đợi. Phần còn lại, em sẽ khiến người ấy như vậy, đầy đủ và hoàn hảo. Nhưng em lại chẳng biết rằng, bản chất con người là một lô cốt khó rời và khó công phá. Khi đối diện với thực tại, em nhận được gì. Đó là toàn bộ nỗi thất vọng và hẫng hụt. Một cách trọn vẹn nhất, tụt xuống tầng sâu nhất của mọi cảm xúc. Em đã tưởng tượng quá nhiều, hy vọng quá nhiều, nhưng vẫn không ngừng tưởng tượng và hy vọng. Và rồi để xa lánh cái thực tại hiện hữu kia, em chìm trong suy tư. Những lúc em cần người ấy, người ấy không ở đó, những lúc em tự nhiên ghét người ấy, thật may người ấy cũng không ở đó. Không có sự hoàn hảo trong những gì đang diễn ra, em tìm chúng trong suy nghĩ. Em trở thành một cô nàng cô đơn thích giải thích. Tại sao người đó không trả lời tin nhắn, em giải thích. Tại sao người đó không chờ em, em giải thích. Tại sao người đó lại nói như vậy, em giải thích. Tại sao người đó cứ chiếm đầy tâm trí, em giải thích. Và cái ý chí vốn sắt đá của em nói rằng người ấy không có tình cảm nào trên mức người bạn với em. Nhưng trái tim yếu mềm của em lại cứ nuôi một hy vọng nhỏ nhoi rằng, chỉ cần người ấy nhận ra tình cảm của em, trong người ấy, một tình cảm như vậy cũng sẽ lớn dần. Cái logic của ý chí, sao nó phũ phàng thế. Còn cái không thể giái thích của cảm tính, sao nó đẹp đến thế. Một tình yêu đẹp, chẳng phải là một động lực của một thế giới đầy yêu thương, đầy tính người hay sao. Em không thích sự logic, em thích cái khó giải thích. Em nhận lấy sự đau khổ, mệt mỏi. Đơn giản vì đó chính là em. Một người biết yêu thương dù biết không bao giờ được đáp lại.

Rồi một ngày chúng ta vẫn về cùng nhau, em chỉ im lặng, anh bất đầu thấy chút ngại ngùng, câu chuyện đã trở nên gượng gạo. Hết đoạn đường, em bảo rằng em muốn về một mình. Anh bối rối, chẳng biết nói gì cả. Đến khi nhận ra thì em đã quay lưng bước đi. Anh buồn bã, mình có quyền gì mà đòi hỏi em chứ. Và rồi từ đấy, số lần anh và em về cùng nhau ít dần. Anh cố gắng đi tìm sự thoải mái. Nhưng vô ích, em đã ít nói hẳn rồi. Khoảng cách vô hình nào đó đã lớn dần lên mà việc giảm nó lại hoặc không bao giờ là tùy thuộc vào sự thay đổi trong em. Có thể em nhận lấy một cái gì đó rồi đáp lại, có thể không đáp lại hoặc có thể em sẽ từ chối không nhận lấy một thứ gì cả. Như vậy mối quan hệ của em và anh sẽ khác đi hoặc sẽ không có gì khác. Cái đó tùy vào quyết định của em. Và rồi em đã chọn sẽ khác đi. Đó là khoảng cách và sự im lặng. Có lẽ đó là giải pháp của riêng em, có thể sẽ tốt cho cả hai.

Đôi lúc, anh nghĩ mình có lỗi. Nhưng anh không thể điều khiển được cũng như không thể sửa sai được. Thế giới của anh đã thay đổi và bỗng trở nên chán ghét nó. Anh đâu có mong muốn điều này. Nhưng nó quẩn quanh trong tâm trí anh, nó choán đầy lấy cái thế giới nhỏ bé trong anh và cả cái thể giới rộng lớn trong mắt anh. Nó vô hình vì thế, anh chẳng biết làm gì với nó cả. Liệu có công bằng không, khi em vẫn sống một cuộc sống bình thường, vui vẻ với biết bao người khác. Còn anh ở đây, gặm nhấm một thứ mà anh còn không thể cầm nắm nó được. Anh nhìn trời nắng đẹp mà trong lòng chỉ toàn thấy mưa rơi. Ngày ngày chỉ biết cái mùi đau khổ len lỏi trong mọi ngóc ngách.

Anh bỗng trở nên ích kỷ và dễ nóng giận. Anh trở nên tàn nhẫn với những điều nghĩ về em và anh đòi hỏi sự công bằng. Anh muốn thể giới của mình quay lại trước đây hoặc ít nhất, anh muốn thế giới của em cũng sẽ thay đổi như thế này. Tại sao lại mỗi mình anh chứ? Anh ở đâu trong tâm trí em mà sao em cứ mãi ở đây, trong đầu anh? Anh chọn cách trở thành người xa lạ với em. Tránh gặp em mọi nơi có thể, tránh liên lạc với em mọi lúc có thể. Coi như anh biến mất khỏi thế giới của em. Và một cố gắng thứ hai nữa là quên em đi như quên những nỗi buồn đã qua. Nỗ lực đầu tiên đã thành công. Anh nở nụ cười chiến thắng và quay trở về đối diện với bầu trời xám xịt. Nỗ lực thứ hai, chắc anh cần sự trợ giúp nhiều hơn của thời gian.

Còn một sự thay đổi khác cũng diễn ra trong anh. Em đã có bạn trai, anh biết điều đó. Anh cũng buồn nhưng chỉ là nỗi buồn nhẹ nhàng của riêng mình. Anh sẽ không bao giờ có em và cũng không muốn giành em về mình. Nhưng có một điều không thay đổi là anh muốn làm những việc mà không tính toán. Anh muốn bảo vệ em hay làm điều gì đó cho em. Không phải là một người hùng mà đơn giản là vì anh quý em theo một cách khác với những người anh đã gặp. Dù sao thì anh đã được trải nghiệm một điều mà có lẽ ai khi bước vào thời điểm trưởng thành cũng trải qua. Nỗi buồn, nỗi cô đơn dù khó nuốt thật đấy nhưng nó lại là một điều đương nhiên, một phần tất yếu trong cuộc sống. Đôi khi nó lấp đầy cuộc sống của chúng ta. Anh thấy mình cần phải cố gắng, và cấn phải xứng đáng với điều gì đó. Anh không mong xứng đáng với em. Anh chỉ cố gắng để xứng đáng với những gì mình sẽ trở thành, xứng đáng với những điều đang chờ đợi mình phía trước. Sự bi lụy có hại trong từng thời điểm. Nhưng nhờ nó mà chúng ta không còn vô tư nữa. Tương lai trở thành một chủ đề thực sự quan trọng. Nghĩ về em, anh nghĩ về mình. Tại sao anh cô đơn, tại sao anh cứ buồn rầu? Bởi vì anh cứ ngồi một chỗ, cứ suy tư đắm chìm trong hiện tại. Không có em, cuộc đời anh vẫn vậy, con đường vẫn không có những bước ngoặt bất ngờ. Điều gì phá hủy tình bạn của anh và em, anh nghĩ mình một phần có lỗi. Anh không còn hy vọng gì nữa nhưng anh cũng không muốn mất đi một người bạn tốt. Anh làm mọi điều có thể để cứu vãn, xây đắp lại. Anh nghĩ, mình không có gì phải hối hận nữa cả. Chỉ là một thời nông nổi đã qua, giờ anh bù đắp lại và nghĩ nhiều hơn về con đường phía trước.

Yêu thương nhưng không bao giờ được đáp lại? Liệu đó có phải là điều buồn chán nhất không? Ở đây, ngay lúc này, anh nhận ra một điều là không có ai để yêu thương mới là điều đáng để buồn hơn cả. Sự trống rỗng khiến cho thời gian qua đi vô ích. Anh không còn muốn cơn mưa nữa. Anh nhận ra là sự trống rỗng mới là điều mà mình chán ghét nhất. Anh mơ một giấc mơ mình đang đứng trên một hoang mạc khô cằn. Nơi mà chỉ có anh và những sinh vật có khả năng thích nghi cao độ, Nơi anh tìm thấy những bản năng và đối diện với chính mình. Sau những gì đã qua, đôi mắt không còn dõi theo những ảo ảnh. Anh sẽ lại bước đi tìm một ốc đảo xanh tươi có thật phía trước.

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...