Trở lại

Trở lại


Tô có một thói quen mà có thể đã thành một tính cách là, khi không vừa ý một điều gì thì tôi sẵn sàng vứt bỏ tất cả, để thể hiện sự chống đối lại người đã gây ra sự không vừa ý đó. Đó đúng là một thái độ thật trẻ con, nhưng phải biết làm sao đây. Tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không thể nén lại cảm xúc tiêu cực đó trong lòng để làm vừa lòng người khác. Đó mà theo cách tôi nghĩ đơn giản là, tôi muốn như vậy, tôi muốn được ở 1 mình, suy nghĩ kỹ hơn về tất cả, và khi cảm xúc đã không muốn rồi thì tôi sẽ không làm nữa. Thật sự cuộc sống đã có nhiều điều không vừa ý rồi, có lẽ tôi cũng đã chịu đựng, kể cả những hiểu nhầm, những sự coi thường, nhưng điều đó không đáng để bận tâm, phải không nào?

Mỗ khi tắt điện để chìm vào giấc ngủ, tôi lại thấy nhớ về cuộc sống ngày xưa, hẳn là mình đã mơ nhiều lắm về cuộc sống hiện tại. Nhưng hiện tại chẳng có lấ một điều mà mình tưởng tượng. Đôi khi tôi thấy mình đã cống hiến qu nhiều mà quên mất điều quan trọng nhất ở bản thân mình. Điều ấy trái tim tôi từng ngày từng giờ mách bảo, nhưng tôi chỉ cố gắng lắng nghe mà chưa khi nào có thể bắt tay vào thực hiện được. Có lẽ nỗi lo cơm áo gạo tiền, niềm tự hào của gia đình, cạnh tranh của xã hội vẫn chiếm lấy khoảng lớn trong suy nghĩ của tối mà không có lấy 1 giây phút thảnh thơi để suy nghĩ về việc dài hơi phía trước. Và rồi khi những cống biến của mình không được công nhận, tôi bắt đầu thấy chán ghét và muốn vứt bỏ tất cả.

Quả thật định hướng xã hội về 1 người hướng ngoại cởi mở, nhiệt ình, có tài ăn nó thật quá lớn. Tôi im lặng chỉ đơn giản là vẫn còn cân nhắc lời nói, và ko ai cần để ý đến. Thì sao chứ,tôi không trách móc họ,đôi lúc tôi còn trách chính mình sao quá dè dặt và chậm chạp. Nhưng một người hướng nội điển hình thì giây phút trầm tư 1 mình khiến tôi thoả mái. Cảm giác tôi có thể sáng tạo, đó là điều tôi yêu ở chính mình. Càng hiểu nhiều về mình, tôi càng bớt trách móc, càng muốn phát huy những điểm mạnh.

Tôi muốn bắt đầu viết một câu chuyện ngắn nào đó, quay trở lại một thời điểm nào đó đã qua trong đời để tìm lại cảm xúc cũ. Đọc lại những bài viết cũ, thật không hiểu sao mình lại có thể viết được như vậy. Chắc ngày xưa nhiều thời gian lại thêm nỗi buồn thất nghiệp nên mới nghĩ rnhiều thứ để viết như vậy. Tôi không muốn thất nghiệp nữa,  tôi chỉ muốn được nhận lấy những gì xứng đáng, và viết lên những điều tích cực hơn. Có thể là một hai câu chuyện vụng về nào đó, nhưng nó định hình lên một cá tính, một phong cách riêng, và rồi sẽ là những điều hứa hẹn về1 ngành kinh doanh. Nơi ấy tôi làm chủ chính mình chứ không còn là một nhân viên mẫn cán nhưng làm việc theo ý của người khác.

Tôi không có thực tài ở cái này nhưn nó khiến tôitin vào điều khác. Ít nhất sự vô dụng chi đến khi ta cố gắng đi theo con đường mà mình không muốn phải không nào. Tôi tin mình đang tính trở lại.

Love follows us

Love follows us.

Thời của chúng ta cách đây mười mấy năm, thời mà 500 nghìn đồng là cả một gia tài lớn. Có 500 nghìn đồng lúc đó ta sẽ làm gì nhỉ? Chắc bạn sẽ bảo bố mẹ đưa đi mua 1 chiếc váy mới một cây bút kim tinh, một cái cặp sách đẹp hơn hay chỉ đơn giản là bảo mẹ để dành cho em trai... Con gái thì có cần gì nhiều đâu chứ. Ngày ấy tớ nghĩ con gái các cậu là những đứa đơn giản, cuộc sống chẳng có gì thú vị. Người lớn bảo gì làm đó, nói gì nghe đó, không cãi lại, không tranh giành. Con gái, ừ hừm chẳng có niềm yêu thích gì ngoài mấy việc vẽ vời linh tinh, thích xem phim linh tinh, đi chơi lang thang ngoài công viên, ăn đồ ăn vặt... Còn tớ, tớ cũng xem phim, nhưng là mấy phim hành động, phiêu lưu, tớ cũng vẽ nhưng là tập vẽ những nhân vật anh hùng rồi cắt ra dán vào tường, tớ cũng thích ăn đồ ăn vặt, nhưng bố mẹ không cho tiền để tiêu nên thỉnh thoảng được cho ăn cùng (có tiền cũng không biết tiêu cái gì). Nhưng tớ không đi lang thang công viên và mơ mộng linh tinh, tớ đi đá bóng, mải mê đá bóng... Chắc viết nữa tớ lại lan man vào mấy cái việc ngày xưa của mình. Như một thói que ấy mà.

Đang nói về 500 nghìn lúc ấy, nó đáng giá một chiếc catset nhỏ hiệu Sony của Nhật ( nhưng thường người ta cho là Nhật bãi hoặc hàng giả của Trung Quốc). Nhưng tớ chắc chắn đó phải là một chiếc đài Nhật xịn. Chiếc catset đắt tiền nhưng lại chỉ có duy nhất chức năng chạy băng nhạc. Và tớ duy nhất một lần được nghe nó, được nghe một lượt mấy bài của Modern Talking, trong chiếc tai phone. Âm thanh trong vắt, tiếng trống chiêng xập xình, tiếng bass bùng bùng, ghitar cao vút. Cảm giác ấy thật đê mê, giống như ta đang lạc vào thế giới mới trong những bộ phim từ năm 80-90. Tớ khao khát kinh khủng được sở hữu chiếc đài đó. Nhưng 500 nghìn bố mẹ sao có thế mua nổi.Cậu cũng được nghe nó 1 lần, và chắc cậu cũn như tớ phải không?

Rồi một ngày cậu khoe với tớ về một chiếc caset nhỏ y như thế, một chiếc Sony nhưng là màu bạc chứ không phải màu đen như Sony Nhật xịn, cũng có loa phát nhưng rè hơn nhiều. Màu bạc sơn lên vỏ nhựa, chỉ cần chà qua móng tay là bong. Máy còn bắt được cả sóng radio và ghi âm giọng nói. Đó đích thị là một chiếc đài giả hiệu SOny với mấy chữ Trung Quốc bé tý đằng sau. Những ngày đó, bố mẹ đi làm sớm, cậu vẫn được cho tiền để đi ăn sáng. Tớ thường ghen tỵ với cậu rằng tại sao bố mẹ tớ cứ bắt tớ ăn sáng ở nhà mà không cho tớ tiền đi ăn bên ngoài như cậu. Trong mắt tớ, cậu thật là sướng. Nhưng... không biết có lúc nào cậu cũng thèm được mẹ dậy sớm nấu bữa sáng cho mình không? Không biết cậu đã nhịn ăn sáng bao nhiêu hôm để mua được chiếc đài đó, một chiếc đài rẻ tiền nhưng khi ấy lại là niềm ao ước của tớ. Cậu có thể mua bất cứ thứ gì mà không có ai truy hỏi, còn tớ tớ không thể mua bất cứ thứ gì, cần gì t vẫn phải xin bố mẹ, thời đó, trẻ con tiêu tiền là hư. Chiếc đài ấy tớ đã mượn về để nghe 1 buổi tối. Và tất nhiên, tớ phải giấu bố mẹ để lén nghe. Cậu biết đấy, trẻ con mà nghe mấy bài hát về tình yêu là điều không được phép và đeo tai phone là không tốt cho tai. Một băng nhạc có được 8-9 bài hát, nhưng có một bài mà t nghe đi nghe lại là bài "Kiếp rong buồn" của Đan Trường. Một bài nhạc Hoa, lời Việt nhưng khi ấy, thực sự tớ chưa bao giờ nghe một bài hát với âm điệu trong trẻo như vậy. Chỉ âm điệu thôi nhé chứ lời bài hát thật chẳng hay ho gì. Vậy mà t thuộc làu nó và hàng ngày cứ rên ư ử mấy giai điệu đó. Cậu còn nghe đi cả tiếng đồng hồ đến đau tai hay để tai nghe nhạc qua cả đêm mà không để ý. Hình như chiếc đài đó dùng được 1 tháng thì hỏng hay là cậu cho ai đó mượn rồi mất nhỉ? Đó cũng là một kỷ niệm phải không? Bên cạnh một vài kỷ niệm không được hay ho như t đã cố tình chửi bới cậu, xa lánh cậu, vô tình nghịch ná bắn chim bắn vào đầu cậu, hay chỉ vì vài nghìn đồng mà tớ  lục tung cặp sách của cậu khiến cậu phát khóc... Ngày đó sao tớ tệ vậy, tớ muốn xin lỗi cậu nhiều quá nhưng lại chẳng thể dũng cảm nói ra.

Cậu lớn lên trong sự thờ ơ thiếu sự quan tâm của bố mẹ, tất cả là sự tự cố gắng từng ngày từng giờ để trưởng thành. Cậu không học kém, chỉ đơn giản là không thích học thôi, nếu như cậu lớn lên ở một gia đình khác, cậu sẽ thấy những tố chất khác của mình, cậu sẽ thấy mình được tôn trọng và thấy được cậu xinh đẹp như thế nào, như thời chúng ta đi thi bé khỏe bé đẹp ấy. Thời mà các cô giáo quan tâm, dạy chúng ta múa hát, đọc thơ. Thời đó cậu đã múa đẹp biết mấy và dành giải nhất. Nhưng cuộc sống sao bất công với cậu vậy. Chỉ vì người cha mẹ ích kỷ mà cậu mất đi ngôi nhà thân yêu mà mình đã sống cả tuổi thơ. Tớ luôn thấy cậu tươi cười vui vẻ. Căn nhà luôn rộn ràng những tiếng nhạc karaoke, nhưng không nhìn thấy cậu ở những khoảng lặng với những giọt nước mắt. Và bây giờ nữa, cuộc sống hôn nhận hiện tại, cậu có hạnh phúc không? Chỉ một vài lần tiếp xúc, hay những stt trên FB, t biết rằng nó cũng không hề êm đẹp.Liệu người chồng hiện tại có yêu thương và tôn trọng cậu? Cậu xinh đep nhưng lại lúc nào cũng luôn nghĩ đến người khác, hy sinh tất cả vì người khác và rồi khi đến lượt cậu thì tất cả quay lưng đi bỏ mặc cậu lại với nỗi cô đơn, tủi hờn. Người bạn của tôi, có phải cậu vẫn đang đánh mất mình không? Hãy nói với tối rằng cậu vẫn đang yêu lấy chính bản thân mình.

Chúng ta là hai người bạn đã lớn lên cùng nhau, cả tuổi thơ chúng ta đã cùng nhau đi qua. Nhưng tớ chưa bao giờ hiểu được cậu, tớ chưa bao giờ bảo vệ cậu. Biết bao biến cố đã xảy ra mà tớ đã không ở bên cậu. Ngày ấy tớ có thể đi chơi, kết thân với bất cứ người bạn nào nhưng lại thờ ơ với người bạn tốt nhất với mình. Mọi thứ đã trôi đi nhanh quá, từ ngày chúng ta còn chập chững cất bước đi mà không biết cuộc đời sau này sẽ ra sao. Cậu đã làm mẹ với đứa con xinh đẹp (mà tớ vẫn không nhớ là con gái hay con trai.^^) Vậy đấy, tớ thờ ơ, vô tâm với cậu quá. Giờ đây khi gõ những điều này, tớ thật sự đã rơi nước mắt, vì sự tiếc nuối và thật sự rất hối hận với những gì mình đã đối xử với cậu.

Cậu có biết tên bài hát gốc Hoa ấy là gì không? Đó là "Love follows us" với một ý nghĩa khác hẳn với lời việt. Mỗi lần nghe nó tớ lại nhớ về cậu, người bạn đầu tiên, người bạn luôn cho đi mà không bao giờ toan tính nhận lại. Và với cả lòng mình, tớ tin tình yêu và hạnh phúc sẽ luôn đến với cậu - hàng xóm của tớ.


Bắt đầu từ đâu?

Bắt đầu từ đâu?

Một buổi tối như bao tối khác, tôi muốn làm một việc gì đó, nhưng tôi phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu từ đâu, đó phải chăng là một câu hỏi ám ảnh tôi suốt những ngày qua và có khi cả bao năm qua nữa chứ.

Căn phòng bề bộn với đủ thứ ngổn ngang như chính đầu óc tôi bây giờ vậy. Nỗi khao khát được sắp xếp lại tất cả, được vứt bỏ đi nhưng điều không cần thiết, và rồi chỉ còn lại chiếc giường để có thể đi ngủ, một chiếc tủ để đựng đồ và một chiếc bàn làm việc để được ngồi vào đó hàng ngày, nhưng dường như tất cả vẫn chỉ dựng lại như vậy, những hỗn độn của suy nghĩ và những hỗn độn của lời nói và hành động. Nó vẫn từng ngày từng giờ tạo nên tôi hiện tại, đầu óc bù xù, kiệm lời nói và lười biếng. Ngồi trước bạn, tôi chỉ muốn nói rằng hãy cho tôi một định hướng, và dành cho tôi sự lắng nghe, bạn sẽ thấy tôi không phải là người như vậy, tôi sẽ nhiệt tình hơn điều gì hết. Nhưng bạn sẽ hiều được rằng, đó là vì bạn và cũng là vì tôi, vì có bạn, một sự gợi mở, sự thực dụng trong tôi mới trỗi dậy. Khi đó tôi sắp xếp được tất cả và mạnh mẽ mà vứt bỏ đi tất cả.

Chỉ có điều...

Bạn chỉ là một chiếc máy tính, một nơi cho tôi trút vào đó những tâm trạng đủ thể loại. Bạn chỉ lắng nghe và ghi chép lại mà không một lời phàn nàn hay cảm thông. Nhưng đó không phải là điều mà tôi cảm thấy thiếu thốn. Bởi vì ở bạn tôi cố gắng tìm thấy chính mình, tôi cố gắng coi bạn như chiếc gương phản chiếu tâm hồn. Để rồi từ đó lần ra con đường giống như vận mệnh của mình. Thế giới ngoài kia thật rộng lớn, với biết bao con đường mà bao nhiêu người đã đi. Nhưng dù là một ngày nắng đẹp hay một chiều mưa tầm tã thì tôi vẫn chỉ đang dò dẫm một con đường cho riêng mình. Đến đây, tôi như đã thấy mùi than thở quen thuộc. Rằng cuộc sống vẫn thật bế tắc, rằng sao không có một gợi mở nào cho tôi. Đó có lẽ là sự nhàm chán mà tôi thường xuyên tự tạo cho chính mình từ trước đến nay. Cho dù tôi có viết gì đi nữa, có trăm hình vạn dạng đi nữa, thì cái blog này vẫn là một sự than thở dù là lộ liễu hay sâu xa. Đó, tôi lại lan man rồi.

 Vốn là tôi đang giậm chân tại chỗ, tại căn phòng chật hẹp này, tại cái ngõ tối tăm này, hay tại cái chỗ làm việc lộn xộn này. Tôi có thể thệ hiện suy nghĩ của mình một cách sách vở hơn một chút. Tôi muốn mình chuyên nghiệp hơn, quả thật tôi vẫn không ngừng cố gắng để mình là người chuyên nghiệp. Nhưng rõ ràng có quá nhiều lý do mà tôi có thể viện dẫn ra,và phải dùng một từ mạnh mẽ hơn, đó là ngụy biện cho chính mình. Những lý do đó, tôi không viện dẫn ra ở đây nữa. Đến bây giờ sau vài năm va chạm cuộc sống, tôi mới nghiệm ra một điều rằng, chính cuộc sống "chuyên nghiệp" mới tạo nên tất cả. Xin để trong ngoặc kép vì nó là hàm chứa của nhiều điều tích cực: nhiệt huyết, trách nhiệm, quan tâm, ý chí và xúc cảm. Xin được giải thích một chút những điều tôi đang chiêm nghiệm:

- Nhiệt huyết: với đam mê, với những điều mà mình đang quan tâm, hãy sống với nó để làm nên những điều có ích.

 - Tránh nhiệm: sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình, người yêu, bè bạn, trách nhiệm với công việc kiếm sống hiện tại và với niềm đam mê của mình. (có thật nhiều, hãy lược bỏ những trách nhiệm không cần thiết, và sắp xếp thời gian hợp lý)

 - Quan tâm: tất nhiên là quan tâm đến mọi người kể cả trong hợp tác làm việc. Mình có thể lấy 7 hoặc 8 phần nhưng hãy tự kiểm soát bản thân mà lấy 6 về mình mà thôi.

- Ý chí: Tất nhiên sống không thể thiếu ý chí được rồi. Ý chí lại chỉ có thể được quy định từ ý thức + trí tuệ (Học hỏi thực tế và sách vở). Từ ý chí đi đến hành động.

 - Xúc cảm: Tất nhiên một câu chuyện hay, một bản nhạc hay, một bộ phim đẹp hay những giây phút nghỉ ngơi cần được cảm nhận một cách đúng đắn.

 Hiện tại đang là vậy, sau này không biết có thêm điều gì nữa.Quả thật rất sách vở. Đôi khi bạn lắng nghe một giai điệu, chìm đắm trong nó và rồi cảm tưởng như mình đã có một cái nhìn bao quát một tiến trình cuộc sống. Cảm tưởng như mình đã trải qua mọi sắc thái và giờ nhìn vào một suy ngẫm hay một tưởng tượng với sự cảm thông.

Bạn tin rằng mình sẽ viết được một câu chuyện với đầy đủ những màu sắc chủ đạo và tình tiết lôi cuốn. Khi đó, một thế giới mới, sự gợi mở mà biết bao lâu bạn đang tìm kiếm, lại ở ngay đây, chính trong con người mình.

 Bản nhạc kết thúc, bạn bỏ tai nghe ra và nhìn lên bức tường trước mặt một lúc. Bức tường ấy đang ngăn bạn với thế giới ngoài kia, đừng đập tan nó với sức mạnh cơ bắp. Chính nó đang bảo vệ bạn khỏi nắng mưa và bão tố. Lòng tự ái, sự lười biếng và rụt rè mới chính là bức tường cần phá bỏ. Bạn đang vô tâm với tất cả ư? Chỉ là bạn đang loay hoay với chính mình.Tự mở một lối đi, ta sẽ cùng hòa nhập lại cuộc sống theo một cách tích cực.

Nhưng...

Ta phải bắt đầu từ đâu?


Sắc màu

Sắc màu

Những khoảng thời gian khác, khi tôi không ngồi trước bàn làm việc, đầu óc luôn chất đầy những suy nghĩ. Cảm giác như nếu tôi có ngay giấy bút khi đó, tôi sẽ viết thật lực cho ra vấn đề, kiểu như xóa đi những đám mây dày đặc, để trời được xanh quang và đầu óc sẽ yên bình trở lại. Và cả những dự định nữa chứ, chúng không thôi đốc thúc tôi bỏ dở việc giữa chừng, hay choàng tỉnh dậy trong một lúc uể oải, để tôi thực hiện nó. Nhưng thật kỳ lạ, cứ ngồi vào bàn làm việc, bật màn hình lên là mọi thứ lại bay biến. Cảm giác như nó chưa từng xuất hiện, hay như quá lâu không còn cảm hứng để thực hiện điều gì. Màn hình trắng xa lạ, bàn phím xa lạ, và cả con người tôi đang ngồi đây cũng xa lạ như vậy.

Bản nhạc không lời vang lên, chuột máy tính bị hỏng, tôi chỉ còn cách lặng lẽ chống cằm, ngắm mắt lắng nghe. Thế giới khác đang chầm chậm trôi đi, thế giới của khu rừng, cánh đồng hoa và những ngọn núi nhấp nhô. Những nốt nhạc nhún nhảy, dẫn dắt trí óc ta. Chà, những điều ta đang cố gắng, hẳn vẫn luôn có ý nghĩa. Chỉ là khi ta chi nhỏ những hành động đơn lẻ thì thấy ý nghĩa của nó thật nhỏ nhoi. Nhưng thử một lần trải nghiệm cảm giác này xem, một bàn nhạc chỉ được tạo ra bới những nốt nhạc. Hãy cứ coi những cố gắng của ta là để tạo ra bản nhạc ấy, mỗi việc làm kể cả thành công hay thất bại hay chỉ là giây phút ngồi yên lặng, nó như những nốt nhạc khi thăng khi trầm, và cuối cùng là bản nhạc mà ta mong muốn. Hãy thử yên lặng mà suy nghĩ xem, để rồi tiếc nuối hối hận quá khứ để làm gì, trong khi bản nhạc vẫn còn đang dang dở.

Hà nội luôn có những con đường 2 chiều chật hẹp,giờ thêm 1 làn đường cho xe BRT, lại càng khiến cho chúng trở nên chật hẹp hơn. Những tòa nhà mới đang được xây lên, về đêm những xe tải lớn chở vật liệu ra vào tấp nập. Trời mưa tầm tã, những cư dân vội vã trở về nhà. Tôi ra khỏi tòa nhà và rảo bước đi trên vỉa hè ẩm ướt. Những chiếc oto nằm im lìm hai lỗi đi. Hàng quán đang dọn dẹp, lau rửa chuẩn bị đóng cửa. Để sang lối đường bên kia,ta có thể đi theo vạch dành riêng cho người đi bộ, hoặc có thể đi lên cầu đi bộ. Tôi thì hay chọn đi lên cầu đi bộ vì thứ nhất nó an toàn, nhất là trong một buổi tối mưa rầm rì thế này và hơn nữa, khi đi trên cầu tôi có thể lặng ngắm đường phố một chút. Chỉ một phần của thành phố thôi mà cũng không lúc nào ngơi nghỉ. Một tòa nhà xây cao chót vót bên cạnh khu dân cư, luôn trong tư thế phải xong càng nhanh càng tốt. Chắc vì vậy mà công nhân làm việc ngày đêm. Trước còn thấy có một vài công nhân Trung Quốc, nhưng giờ không còn thấy họ nữa. Chắc xong phần thầu của mình họ đã đi nơi khác. Tòa này xong lại đi tòa khác, nay đây mai đó. Nhiều lúc công việc áp lực mệt mỏi thật, nhưng tôi vẫn thấy mình còn hạnh phúc chán, ít nhất tôi không phải lang bạt khắp nơi, làm việc hết giờ hành chính thì về, tối nghỉ ngơi đi chơi... Và quan trọng là tôi vẫn còn được tự do mà sống theo cách của mình, có thời gian để thực hiện dự định của mình. Quả thật mỗi con người có một câu chuyện của riêng họ, và cơn mưa lúc này chỉ như đang nhấn thêm một nỗi lạnh lẽo cô đơn nào đó trong lòng họ, một nỗi buồn vì những dự định dang dở vì những lo toan cuộc sống.

Trong cơn mưa, một con mèo hoang đang sục xạo đống rác bên hè. Cứ có người đi qua con mèo lại lùi lại lảng đi một nơi khác để né tránh, rồi lại quay lại chỗ cũ mà tìm bới. Với con người đống ra chỉ là thứ bỏ đi, nhưng đối với con mèo đói khát này thì lại khác, nó là một điều quý giá, một bữa ăn cho cả một ngày rong ruổi đi tìm. Vì thế nó cảm giác như mình đang đi ăn trộm một cái gì đó, sợ hãi khi có người đi qua. Con mèo ấy sinh ra và lớn lên như thế nào, có lẽ đã từng có một người chủ, nhưng vì một lý do nào đó mà bị bỏ rơi. Hoặc cũng có lẽ khu đất hoang nằm sau hàng tôn chắn trước đã từng là thế giới của mèo hoang. Khu đất ngày xưa là cánh đồng cho đến khi dự án xây dựng đến đây, đem đất cát đến để san lấp. Nhưng con mèo không còn nơi để sống và tìm thức ăn, giờ chỉ còn cách rong ruổi cô đơn trên những con phố để tìm thức ăn. Có lẽ đây là con mèo may mắn khi chưa bị bắt đi. Nếu là con người thì sao nhỉ, tôi luôn tự hỏi liệu con người có được bản năng sống mạnh mẽ như loài mèo? Con người khi bị dồn vào đường cùng sẽ làm những chuyện không ai tưởng tượng được, còn loài mèo hoang vẫn lặng lẽ âm thầm chấp nhận tất cả, chúng chỉ có bản năng duy nhất là tìm kiếm thức ăn để sinh tồn, để nuôi con, chúng không biết than vãn là gì, chúng không có thời gian để làm điều đó. Tôi nhớ đến đoạn video về loài mèo cá hiền lành, một loại quý hiếm hoang dã sống dọc bờ sông bờ suối. Chúng chỉ có duy nhất bản năng bắt cá làm thức ăn để sinh tồn, nhưng con người lại lỡ săn bắt chúng. Đoạn video về con mèo mẹ và 2 con mèo con, mèo mẹ thì bị nhốt riêng một lồng, 2 con mèo con 1 lồng. Những tiếng kêu gọi mẹ của mèo con thật ám ảnh. Trước những kẻ to lớn không co lương tâm, mèo mẹ chỉ biết xù lên, khè khè tiếng kêu để tự vệ. Tại sao các người không để chúng được yên? hãy thử đặt các người vào hoàn cảnh của chúng xem liệu các người có chịu nổi hỡi những kẻ ích kỷ không có lương tâm. Những sinh linh bé nhỏ, yếu đuối hơn chúng ta, kém thông minh hơn chúng ta, nhưng chúng lại hơn chúng ta gấp trăm gấp nghìn lần về bản năng sinh tồn mạnh mẽ. Loài mèo vốn sợ nước, nhưng trong cơn mưa, con mèo vẫn kiên trì chạy lại mà đào bới trong đống rác ấy...
Bản piano có thêm tiếng bè khi trầm khi cao của ca sĩ. Cảm giác như thế giới mà ta đang cảm nhận ở đây thật rộng lớn và cao quý. Rộng lớn như nó vốn dĩ, và cao quý bởi những con người có tấm lòng cao cả và quật cường. Một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng nó như một lời tâm sự về sự đấu tranh dữ dội trong mỗi con người. Chúng ta không có thời gian để mà than vãn, thay vào đó hãy bình tâm lại,hãy kiên trì rồi mọi chuyện sẽ như ta mong đợi. Những việc làm nhỏ, sẽ tạo ra thành quả lớn, giống như một bản nhạc được tạo ra từ những nốt nhạc nhỏ.

Ngày hôm qua anh đã gặp lại một vài người bạn cũ. Có thể coi họ là bạn cũ nữa thôi. Vì anh không còn thấy một sự ăn nhập nào nữa. Anh lạc lõng giữa họ, để họ trêu đùa.Đó tất nhiên chỉ là chuyện bình thường,cũng có thể anh đã khác xưa, anh đã trưởng thành hơn để nhận ra điều như vậy. Anh không còn thấy nhiều niềm vui từ những cuộc gặp như vậy nữa. Anh đã trưởng thành hơn để thấy rằng điều gì mới là quan trọng. Anh chỉ muốn thoát ra khỏi đó để được gặp em. Anh thấy nhớ những buổi tối đã qua khi ở bên em. Khi chúng ta bên ly trà sữa, hay ở bên hồ tận hưởng những cơn gió, hay vội vã về nhà trong cơn mưa tầm tã.  Đó là những gì thật tĩnh lặng nhưng quý giá sau một ngày dài quay cuồng với công việc. Dù có nhưng nối buồn, giận dỗi và cả nước mắt nữa nhưng hãy tin anh đi, những ngày qua thật đặc biệt và nó đang tạo nên cuộc sống của hai chúng ta ngày hôm nay. Ngày mà anh tìm thấy sắc màu riêng biệt của mình giữa thế giới rộng lớn đông đúc này. Sắc màu không quá tươi sáng hay nổi bật nhưng đó là sắc màu để em có thể nhận ra anh. Và cả những sắc màu để anh có thể nhận ra em.

Sáng Chủ Nhật 2


Ngồi trước màn hình, tôi tự hỏi: liệu mình đang định viết lên điều gì nhỉ. Nhưng điều trong cuộc sống hiện tại chẳng nhẽ không thể đem lại cho mình một chút cảm xúc nào. Phải chăng tôi đang hài lòng với nó. Cũng có thể là một lý do hợp lý, vì tôi vốn không quen viết lên những điều vui sướng, hạnh phúc. Tôi vốn quen viết ra những gì trăn trở, những nỗi buồn, thất vọng. Quả thật giống như người ta nhìn thấy ngày nắng đẹp như một ngày bình thường như bao ngày, nhưng bầu trời bỗng âm u một chút là họ lại tự nhiên thấy một nỗi niềm man mác mà chui lại vào vỏ ốc của mình mà ngẫm nghĩ tận hưởng nỗi buồn đó. Cuối cùng trang blog là lại chốn mà họ tìm về như một sự giải tỏa.

Một bản nhạc hòa tấu với giọng chính là tiếng vĩ cầm ngân lên từ chiếc máy tính bảng nhỏ. Quả thật đó là một bản nhạc, nhưng một bản nhạc nói lên sự tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng trong tâm trí luôn quanh quất đâu đó giữ bộn bề cuộc sống. Đôi khi ta quên mất chính mình, quên mất đi những cảm xúc đã từng ngự trị. chỉ cần âm thanh quen thuộc ấy vang lên, ta lại quay lại vùng đất thân quen ấy, nơi ta với ta là bầu bạn. Và rồi những điều hiện tại sao bỗng xa lạ, dường như những ngày qua mình chỉ là một nhà du hành và chiếc tàu con thoi vì trục trặc mà đưa ta hạ cánh sai điểm đến. Ta vật lộn, đấu tranh từng ngày ở nơi này, cố gắng sửa chữa con tàu, nâng cấp nó để một ngày nào đó đến nơi mà mình mong ước.

Nhưng rồi ta nhận ra những điều thật quý giá ở đây. Con thuyền khao khát được đi khắp mọi nơi nhưng một nỗi khao khát song hành đó là được trở về. Sự đổi thay là cần thiết mà sao ta cứ vẫn tiếc nuối một thời đã xa. Có lẽ đó là một đặc điểm của tính cách, hay cũng là do đầu óc nhàn rỗi khi chưa có nhiều việc phải lo nghĩ. Rồi thì hoài niệm một chút thì có sao, ai cũng có tuổi thơ, tuổi thanh xuân… ta thầm cảm ơn những nỗi niềm ấy, để cho ta biết và thấy rằng mình đã sống như thế đấy, rằng những sai lầm không nên được lặp lại, rằng ta đang lớn lên.


Những cuốn sách vẫn là bầu bạn từ bao lâu nay. Đọc chúng, ta thấy rằng thế giới quanh mình thật nhỏ bé biết bao nhiêu. Và rồi không ai cũng dẫn hướng cho chúng ta trong những hoàn cảnh khác, nhưng người bạn ấy đã nói chuyện với chúng ta về điều đó từ lâu. Tưởng như chúng chìm sâu trong thứ dung môi tiềm thức rồi một ngày trỗi dậy để ta suy ngẫm, để ta dự đoán. Tôi có thể là 1 kẻ xa rời thực tế, nhưng thực tế những cuốn sách đã nói với tôi thực tế ấy rồi. Có thể là 1 tuần, 1 tháng, hay vài năm trước, khi tôi vẫn đang chập chững, chênh vênh. Cầm quyển sách trên tay, tôi thấy mình có thể đứng vững, tôi thấy mình có thể thay đổi. Tôi tin vào điều đó. Thật biết ơn người bạn ấy.

Tôi là người đọc và tôi cũng muốn là người viết. Tôi cố gắng bắt đầu viết những điều có ý nghĩa. Nhưng quả thật là không dễ dàng chút nào. Chúng ta có thể nói về nhiều điều khi ta còn trẻ, nhưng để dừng lại suy ngâm mà viết ra những điều có giá trị thì lại thật khó khăn. Nó giống như sự đối thoại, với người khác, ta có nhiều thứ để đối thoại, nhưng với chính bản thân mình sao nó lại nghèo nàn như vậy. Liệu ta đã thẩu hiểu chính mình hay chỉ một chút ít ỏi những thói quen và sở thích. Và rồi cuối cùng chúng ta đã đối xử thế nào với chính bản thân mình?

Một buổi sáng chủ nhật khác, nằm ườn, nghe nhạc cố gắng lẩm nhẩm theo lyric mấy bàn hát Hàn. Cả tuần làm việc mệt mỏi, học thêm 1 thứ tiếng, công việc gia đình, đi chơi với bạn gái và giờ phút thảnh thơi này thật quý giá.  Đó là khi ta được là mình, sự tự do quý giá.

LẠC LỐI

Lạc lối


Một buổi sáng thức dậy và bạn chợt nhận ra rằng: có phải cuộc đời đang lừa bịp chúng ta. mọi việc dường như đang diễn ra thật hoàn hảo, rằng ta nên hãnh diện vì nó với những người khác. Nhưng rồi bạn tự hỏi xem đã bao đêm mình ngủ ngon, bao đêm mình không thôi trăn trở. Cuộc sống giống như một giấc mơ khác, dọc theo nó là những nghĩ suy không thôi day dứt rằng: thực sự thì ta đang đi về đâu? Rốt cuộc thì ta có còn là chính ta hay chỉ là một loài bò sát thay đổi theo môi trường và cố gắng giữ vững những cầm cự ngày qua ngày? Ngày mai chỉ là một ngày khác lặp lại với những vấn đề khác trong vòng khuôn khổ. Ta đang lớn lên và rồi sẽ phải bước vào cuộc chơi tung hứng: “Công việc”, gia đình”, “bản thân”. Và bản thân ta sẽ luôn được suy xét cuối cùng để nếu không phải vì sự hy sinh thì cũng là để không mang tiếng là kẻ lười biếng và ích kỷ. Ta phải sống có lập trường nhưng dường như để có được hạnh phúc ta còn phải hơn thế nữa: đó là từ bỏ và đổi thay.


Thành phố ngày càng hoa lệ hơn bởi những con người tài năng và hăng say làm việc. Đôi khi nhìn vào dòng người tấp nập ngược xuôi mà tôi thấy mình thật lạc lõng. Mọi người, họ đang đi về đâu, họ đang sắp xếp cuộc sống của mình như thế nào? để rồi một xã hội được tổ chức theo chiều hướng thật lộn xộn, những người tiến lên phía trước, những kẻ bị bỏ lại phía sau, người đi nhanh, người đi chậm… Dường như tất cả nằm trong tay những người có tiền bạc, còn lại chỉ là những con người nhỏ bé làm việc, nuôi cho mình những giấc mơ chưa thể thực hiện và nuôi sống gia đình mình. Tôi đứng nhìn họ, đi sau họ, bước qua họ và thấy mình cũng thật nhỏ bé. Tôi thật ít khi gặp nhưng người giàu có và cuộc sống giàu có quả thật tôi chưa thể tưởng tượng ra được. Tôi chỉ tưởng tượng về cuộc sống mà mình sẽ chèo lái, cuộc sống mà đúng như tôi mong muốn.

Vỉa hè nơi tôi đi qua mỗi ngày vào giờ tan tầm, dường như là rộng rãi nhất thành phố. Những lát đá 3 cạnh dầy, nổi lên những đường khía zigzac một cách quy củ và đều đặn. Một vỉa hè đúng kiểu mẫu mà những vị khách bộ hành trên những con đường chật hẹp khác ao ước.Được đi bộ, được thể dục trên đó, với tôi đó đã là một điều hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi cảm thấy thật biết ơn. Vỉa hè được ngăn cách với con đường tấp nập mới hàng cây bằng lăng. Màu tím nhạt, màu của mùa hạ rực rỡ nhưng cũng là màu của chia tay, mái trường, lớp học, giảng đường. Nhưng dường như đã lâu tôi không còn nghĩ đến cảm xúc đó, cho đến hôm nay, dưới ánh nắng thiêu đốt, tôi là kẻ độc bước trên vỉa hè mà tôi đã đi qua cả trăm cả nghìn lần chỉ để ngắm những sác màu tím nhạt, để sống lại quá khứ đã qua và rồi thấy tiếc nuối. Có phải tôi đã luôn cố gắng trốn tránh nó để cố gắng hòa vào dòng đời, để giống như những con người khác, hối hả, cuồng quay.? Có phải tôi đã trốn tránh tôi như một kẻ đã từng lạc lõng và sợ hãi cảm giác đó? Cho đến ngày hôm nay, tôi như một kẻ điên với chiếc ô trong tay trong cái nắng dường như cố gắng hấp chín mọi thứ, đi đến đây chỉ để đứng dưới bóng mát những hàng cây, ngồi nhìn dòng người đi lại và tìm lại mình trong những giây phút tĩnh lặng trong tâm trí.


Tôi nhìn vào phía hàng rào sắt ở phía bên kia của vỉa hè. Những hàng rào đã hoẹn gỉ để bảo vệ những khu đất trống hoang hóa chỉ có những bụi dương xỉ, những bụi cỏ dày. Một bên là những bụi cây rậm rạp , cành nhánh đã vươn ra ngoài hàng rào, những chùm lá xum xuê xuyên qua những thanh sắt, như cố gắng vươn tới chào đón thế giới khác mà cái hàng rào này chính là ranh giới. Tôi chưa từng để ý đển khu đất hoang này. Những buổi tối, đó chỉ là một nơi tối tăm trá cược với cuộc sống ở phía bên kia ở vỉa hè. Giờ đây nhìn vào khu đất ấy, tôi tưởng tượng đến một cuộc sống khác, không xã hội, không pháp luật, chỉ có luật của kẻ mạnh. Đó là cuộc sống hoang dã mà tôi chưa bao giờ được học những kỹ năng để tồn tại. Đối với con người đó chỉ là một khu đất chưa có giá trị, nhưng đối với những loài vật bé nhỏ khác, đó là cả thế giới, để sống tự do nhưng cũng đầy tàn nhẫn. Cũng như thành phố này, cuộc sống của tình thân nhưng cũng đầy khắc nghiệt.

Một lối đi khác hẹp hơn, men theo rìa một quảng trường. Một hàng rào khác đẹp hơn, với chân đến vững chãi để ngăn cách một công trình lớn tầm quốc gia với con đường ồn ào bụi bặm. Tôi nhớ một Bình luận viên đã từng nói: “Tất cả mọi ngả đường của thành phố đều đổ về đây” trong một trận đấu mà đội bóng tôi yêu thích đã đánh mất chính mình. Tôi lặng lẽ nhìn vào sân vận động và tự hỏi sau những trận đấu đỉnh cao thì nó sẽ sống như thế nào. chỉ thấy những biển quảng cáo giới thiệu dịch vụ tổ chức sự kiện, tiếc cưới và những chương trình ca nhạc. Sau những khoảng thời gian sôi động, nơi đây thật hoang vắng và buồn tẻ. Tôi đã từng ước mơ trở thành một cầu thủ và luôn là người hùng trong mỗi trận đấu. Tôi đã tập luyện rất nhiều và ước rằng giá như mình không bị cận thị. Đó là thời trẻ dại, với suy nghĩ viển vông. Giờ đây, tôi đang đứng cách nơi diễn ra ước mơ của mình chỉ khoảng vài chục mét. Nhưng hàng rào cứng nhắc ngăn cách tôi này cùng với thời gian càng củng cố cho tôi thêm rằng, tôi sẽ không bao giờ thực hiện được điều đó. Nhưng tôi tin rằng niềm đam mê trẻ dại đó vẫn luôn bùng cháy, dù chỉ là sống trong những trận đấu đỉnh cao.

Tôi đã từng lạc lối, và từng than thở rất nhiều. đó là câu chuyện của vài năm trước. Nhưng những ngày tháng đó, tôi tin mình đã không hể để chúng trôi đi vô ích. Tôi đã cố gắng tìm đến những dòng nước sâu hơn, trong mát hơn trong vùng đất khô cằn, và dường như chỉ một vài cố gắng nữa thôi là đạt được nhưng tôi đã dừng lại. Sự hổ thẹn quá lớn khiến cho tôi thay đổi, tôi tìm thấy dòng nước nông hơn, nhưng đục hơn. Và cứ thế tôi bám víu lấy nó, để có thể không lạc lõng, để có thể vươn cao hơn nỗi xấu hổ tủi nhục. Nhưng rồi nếu một cơn  bão đi qua liệu tôi có thể không bị cuốn đi khỏi mảnh đất này chỉ với những cái rễ lỏng lẻo yếu đuối?. Tôi nghi ngờ tất cả, uể oải với thực tại. Và buổi sáng nay, buổi sáng của một ngày đầu hạ, tôi lại tự hỏi mình rằng: Có phải ta vẫn đang lạc lối?

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...