Bắt đầu từ đâu?

Bắt đầu từ đâu?

Một buổi tối như bao tối khác, tôi muốn làm một việc gì đó, nhưng tôi phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu từ đâu, đó phải chăng là một câu hỏi ám ảnh tôi suốt những ngày qua và có khi cả bao năm qua nữa chứ.

Căn phòng bề bộn với đủ thứ ngổn ngang như chính đầu óc tôi bây giờ vậy. Nỗi khao khát được sắp xếp lại tất cả, được vứt bỏ đi nhưng điều không cần thiết, và rồi chỉ còn lại chiếc giường để có thể đi ngủ, một chiếc tủ để đựng đồ và một chiếc bàn làm việc để được ngồi vào đó hàng ngày, nhưng dường như tất cả vẫn chỉ dựng lại như vậy, những hỗn độn của suy nghĩ và những hỗn độn của lời nói và hành động. Nó vẫn từng ngày từng giờ tạo nên tôi hiện tại, đầu óc bù xù, kiệm lời nói và lười biếng. Ngồi trước bạn, tôi chỉ muốn nói rằng hãy cho tôi một định hướng, và dành cho tôi sự lắng nghe, bạn sẽ thấy tôi không phải là người như vậy, tôi sẽ nhiệt tình hơn điều gì hết. Nhưng bạn sẽ hiều được rằng, đó là vì bạn và cũng là vì tôi, vì có bạn, một sự gợi mở, sự thực dụng trong tôi mới trỗi dậy. Khi đó tôi sắp xếp được tất cả và mạnh mẽ mà vứt bỏ đi tất cả.

Chỉ có điều...

Bạn chỉ là một chiếc máy tính, một nơi cho tôi trút vào đó những tâm trạng đủ thể loại. Bạn chỉ lắng nghe và ghi chép lại mà không một lời phàn nàn hay cảm thông. Nhưng đó không phải là điều mà tôi cảm thấy thiếu thốn. Bởi vì ở bạn tôi cố gắng tìm thấy chính mình, tôi cố gắng coi bạn như chiếc gương phản chiếu tâm hồn. Để rồi từ đó lần ra con đường giống như vận mệnh của mình. Thế giới ngoài kia thật rộng lớn, với biết bao con đường mà bao nhiêu người đã đi. Nhưng dù là một ngày nắng đẹp hay một chiều mưa tầm tã thì tôi vẫn chỉ đang dò dẫm một con đường cho riêng mình. Đến đây, tôi như đã thấy mùi than thở quen thuộc. Rằng cuộc sống vẫn thật bế tắc, rằng sao không có một gợi mở nào cho tôi. Đó có lẽ là sự nhàm chán mà tôi thường xuyên tự tạo cho chính mình từ trước đến nay. Cho dù tôi có viết gì đi nữa, có trăm hình vạn dạng đi nữa, thì cái blog này vẫn là một sự than thở dù là lộ liễu hay sâu xa. Đó, tôi lại lan man rồi.

 Vốn là tôi đang giậm chân tại chỗ, tại căn phòng chật hẹp này, tại cái ngõ tối tăm này, hay tại cái chỗ làm việc lộn xộn này. Tôi có thể thệ hiện suy nghĩ của mình một cách sách vở hơn một chút. Tôi muốn mình chuyên nghiệp hơn, quả thật tôi vẫn không ngừng cố gắng để mình là người chuyên nghiệp. Nhưng rõ ràng có quá nhiều lý do mà tôi có thể viện dẫn ra,và phải dùng một từ mạnh mẽ hơn, đó là ngụy biện cho chính mình. Những lý do đó, tôi không viện dẫn ra ở đây nữa. Đến bây giờ sau vài năm va chạm cuộc sống, tôi mới nghiệm ra một điều rằng, chính cuộc sống "chuyên nghiệp" mới tạo nên tất cả. Xin để trong ngoặc kép vì nó là hàm chứa của nhiều điều tích cực: nhiệt huyết, trách nhiệm, quan tâm, ý chí và xúc cảm. Xin được giải thích một chút những điều tôi đang chiêm nghiệm:

- Nhiệt huyết: với đam mê, với những điều mà mình đang quan tâm, hãy sống với nó để làm nên những điều có ích.

 - Tránh nhiệm: sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình, người yêu, bè bạn, trách nhiệm với công việc kiếm sống hiện tại và với niềm đam mê của mình. (có thật nhiều, hãy lược bỏ những trách nhiệm không cần thiết, và sắp xếp thời gian hợp lý)

 - Quan tâm: tất nhiên là quan tâm đến mọi người kể cả trong hợp tác làm việc. Mình có thể lấy 7 hoặc 8 phần nhưng hãy tự kiểm soát bản thân mà lấy 6 về mình mà thôi.

- Ý chí: Tất nhiên sống không thể thiếu ý chí được rồi. Ý chí lại chỉ có thể được quy định từ ý thức + trí tuệ (Học hỏi thực tế và sách vở). Từ ý chí đi đến hành động.

 - Xúc cảm: Tất nhiên một câu chuyện hay, một bản nhạc hay, một bộ phim đẹp hay những giây phút nghỉ ngơi cần được cảm nhận một cách đúng đắn.

 Hiện tại đang là vậy, sau này không biết có thêm điều gì nữa.Quả thật rất sách vở. Đôi khi bạn lắng nghe một giai điệu, chìm đắm trong nó và rồi cảm tưởng như mình đã có một cái nhìn bao quát một tiến trình cuộc sống. Cảm tưởng như mình đã trải qua mọi sắc thái và giờ nhìn vào một suy ngẫm hay một tưởng tượng với sự cảm thông.

Bạn tin rằng mình sẽ viết được một câu chuyện với đầy đủ những màu sắc chủ đạo và tình tiết lôi cuốn. Khi đó, một thế giới mới, sự gợi mở mà biết bao lâu bạn đang tìm kiếm, lại ở ngay đây, chính trong con người mình.

 Bản nhạc kết thúc, bạn bỏ tai nghe ra và nhìn lên bức tường trước mặt một lúc. Bức tường ấy đang ngăn bạn với thế giới ngoài kia, đừng đập tan nó với sức mạnh cơ bắp. Chính nó đang bảo vệ bạn khỏi nắng mưa và bão tố. Lòng tự ái, sự lười biếng và rụt rè mới chính là bức tường cần phá bỏ. Bạn đang vô tâm với tất cả ư? Chỉ là bạn đang loay hoay với chính mình.Tự mở một lối đi, ta sẽ cùng hòa nhập lại cuộc sống theo một cách tích cực.

Nhưng...

Ta phải bắt đầu từ đâu?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...