1973

1973

Simona, có phải em cũng đang già đi phải không? Anh đã thấy, những dấu ấn cuộc đời đang hằn sâu trên gương mặt hai chúng ta. Chúng ta đã chờ đợi và rồi đã đến. Tuổi trẻ trôi qua nhanh quá.

Simona, liệu em có tiếc nuối điều gì không? giá như anh đã biết được. Những điều mãnh liệt đã không còn ở đây nữa. Cơn gió nào đã mang chúng đi thì sẽ không bao giờ trở lại. Chúng ta còn biết tìm chúng ở đâu đây.

Simona, giá như anh đã tỉnh táo. Giá như anh đã nhìn quanh và nhận ra rằng cơn mưa đã đi qua. Trời đã sáng nhưng vẫn cứ giấu mình trong bong tối. Anh cứ chần chừ và rồi đánh mất. Anh từng nghĩ rằng cơn mưa như không bao giờ tạnh. Hạt mưa rơi rớt trong nụ cười và ánh mắt. Nhưng cuộc đời đâu có gì phải tuyệt vọng.

Simona, giờ đây tất cả đã đi qua rồi. Anh đang nghe lại những bài hát cũ. Những ký ức chảy về theo những giai điệu. Nhưng tâm hồn vẫn phải khoác lên mình những nếp nhăn. Ánh nắng ban mai và ánh đèn thành phố, cuộc sống đã từng đẹp làm sao.

Simona, anh luôn mơ thấy mình sẽ cùng em vào mỗi tối thứ bảy. Chúng ta sẽ không trở về cho đến khi trời sáng. Đâu có gì phải ngần ngại.

Và dù thời gian có trôi đi, anh sẽ vẫn luôn muốn ở bên em. Cuộc sống mà ta từng cố hiểu, đâu có phức tạp đến thế. Trong tiếng nhạc, chúng ta sẽ cùng nhảy hết mình.

Đâu có quá muộn để hát lên rằng: Chúng ta đang trở lại.


cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...