Những ngày cuối tháng Chín

Những ngày cuối tháng 9



“Wake me up when September ends” – một bài hát gắn bó với tôi một thời của Greenday. Những ngày cấp 3 đi lùng mua bằng được những đĩa đơn được sao chép lậu trên phố Quang Trung: Greenday, James blunt, Simple plan… Thường thì có lẽ đua đòi nghe nhạc tiếng Anh với bạn bè là nhiều. Ngày ấy, kể cả những bài hát không thích nghe chút nào, vẫn cố nghe, ra vẻ ta đây cũng biết cảm nhận âm nhạc nước ngoài, cũng là người biết bắt kịp xu hướng, khi mà những bài hát nhạc Việt lúc đó bị coi là nhạc thị trường. Trong sự hỗn tạp của âm nhạc, rồi tiếng kít kít chói tai của những chiếc đĩa lậu nghe vài lần là bị xước ấy, vẫn còn đó những giai điệu đi theo tôi đến bây giờ. “Đánh thức tôi dậy khi tháng chín kết thúc”, quả thật tháng 9 vừa qua có nhiều rắc rối, đi chích cái áp xe sưng to bằng ngón tay cái đến giờ vẫn chưa lành, phòng tập gym giải thể (đòi mãi mới được lại tiền), đi ăn cưới trên Tuyên Quang bị say xe (tại cái xe đi lòng vòng quá, đường thì toàn ổ voi), bị cúm mùa một tuần trời mới khỏi, công việc không được thuận lợi… Nhưng thật may, tôi vẫn cân bằng được, không cáu giận, không lo lắng. Thật hay là thay vì mỗi sáng nghe các thể loại rock để lên dây cót tinh thần thì giờ tôi chỉ nghe thời sự buổi sáng, vừa nghe nhạc không lời vừa rửa bát đũa các kiểu rồi đi làm. Chiều nay nghe văng vẳng trong công ty bài hát cũ mà cũng lâu rồi mới nghe lại. “Wake me up when September ends”, nghĩ về ngày xưa cũng thật nhẹ nhàng. Hình như tôi đã tự đánh thức mình lúc nào rồi thì phải chứ không phải là những ngày cuối tháng 9 này.

Buổi sáng công ty có buổi họp đặt tên sách, mặc dù đưa ra khá nhiều cái tên, nhưng chỉ được chấp nhận một cái. Không những vậy, mail công bố tác giả của tên sách được chọn lại bị nhầm tên với một người khác. Nhưng rốt cuộc, tại sao tôi vẫn cứ luôn nhiệt tình đưa ra những ý tưởng, mà cũng không nhắc người gửi mail về lỗi sai đó nhỉ? Câu hỏi ấy cũng không còn là điều quan trọng. Thậm chí tôi cũng quên luôn tất cả. Vậy ra, điều thúc giục tôi nhiệt thành hơn với mọi công việc không phải là cái tôi ích kỷ nữa, mà là một cái gì đó lớn lao hơn, vô tư hơn. Bị từ chối, nó không khiến tôi chán nản mà lại còn càng tiếp thêm cho tôi động lực. Thậm chí ngay bây giờ, những cố gắng của mình được công nhận và được thăng chức, tôi cũng cảm thấy đó là điều bình thường, không có cũng vẫn tốt. Từ bao giờ mình đã vô tư lự với những điều bên ngoài như vậy rồi nhỉ? Có lẽ là vì tôi đã xác định cho mình điều quan trọng khác lớn hơn tất cả.

Vì thế mà bên trong tâm trí thì lại khác, nó luôn nhắc nhở tôi cần phải tiếp tục công việc của chính bản thân mình. Từng giờ từng phút, nó không ngừng thúc giục tôi hãy làm việc. Bởi, không phải vì tiếng tăm, hay tiền bạc, mà vì một điều gì đó giống như thỏa mãn sự bức bối thì đúng hơn. Điều kỳ lạ là ví dụ như tôi viết xong bài blog này, dù chỉ mình tôi đọc nó thôi, nó cũng khiến cho tâm hồn thấy nhẹ nhõm, cuộc sống xung quanh cũng thật bình an, tươi vui. Tôi vẫn đang đào sâu tìm hiểu về điều này, một điều cảm giác như tôi đã nắm được trong tay nhưng cũng vẫn còn bí ẩn. Tuy nhiên sự sân si đôi khi biến mất, nhưng rồi đôi khi nó lại đến. Ta vốn là con người thôi mà.

Sáng nay trên facebook, có một người bạn gửi lời mời kết bạn. Một người bạn gái học cùng tôi hồi tiểu học, lên cấp 2 thì bạn học trường khác. Lên cấp 3 thì tôi và bạn học cùng trường nhưng khác lớp. Tôi không có nhiều kỷ niệm với bạn, chỉ nhờ hồi cấp ba thỉnh thoảng chúng tôi đi cùng đường đến trường. Hồi đó bạn khá gầy nhưng học giỏi mấy môn tự nhiên. Có học thêm với nhau vài buổi, bạn là một học sinh luôn yên lặng, cặm cụi và chăm chỉ. Bây giờ thì nhìn qua ảnh thấy bạn đã mập mạp hơn, đã lấy chồng cách đây 5 năm và đã có hai con. Cuộc sống qua những tấm ảnh, có thể thấy bạn khá viên mãn. Nếu theo thói quen cũ, tôi lại soi chiếu vào mình mà buồn rầu, ủ ê với chính mình. Một cơn lạnh lẽ thoáng qua và đi cùng với nó là những lời tự an ủi. Nhưng bây giờ, tôi lại thấy vui vì cô gái nhỏ nhắn ngày xưa ấy thật hạnh phúc, thấy vui vì bạn còn nhớ đến mình, và thấy vui vì ngày xưa xa lắc xa lơ rồi học cùng một lớp. Bởi hóa ra con đường tôi đi là con đường tôi chọn và nó lại là con đường khiến bản thân có những phút giây yên bình, để không còn thời gian mà soi chiếu, hay nghĩ về nỗi buồn nữa. Thậm chí tự an ủi bản thân với tôi cũng thật vô nghĩa.   

Và một điều nữa, những ngày cuối tháng 9, tôi nhận được món quà nhỏ. Một giải thưởng khuyến khích mà ban sáng tạo dành cho tôi (mà tôi cũng là một thành viên của ban sáng tạo). Ý tưởng của tôi khá dễ thực hiện nhưng không nằm trong những giải thưởng nhất nhì ba, mà nó ở giải khuyến khích, mang tính động viên. Thậm chí tôi còn mong mình không đạt giải gì. Quà tặng cho các giải không có gì nhiều, nhưng nhìn những gương mặt vui tươi lên nhận giải, tôi lại thấy hạnh phúc. Tôi đã chọn lọc và nhất trí với những ý tưởng của họ. Sau bao nhiêu cống hiến, họ xứng đáng nhận được những sự công nhận, và những ý tưởng nếu được cất cánh thì càng tuyệt vời hơn. Đó chính là nhiệm vụ của tôi và cả ban sáng tạo. Ngày hôm đó, ít nhất, cả ban đã tạo nên những khoảnh khắc khó quên trong họ, trong tập thể công ty này. Và cuối cùng, thật bất ngờ đến chính tôi cũng nhận được một phần thưởng. Và càng bất ngờ hơn về cách mà một thành viên xinh xắn trong nhóm tạo nên món quà đó. Xin cảm ơn em, điều đó thật tuyệt vời. Và cuối cùng xin gửi lời chào tạm biệt một tháng chín tươi đẹp.




In my place

 


Hà Nội, không khí nhưng ngày mùa thu dịu mát, dễ khiến cho người ta trở nên lười biếng. Ta sẵn sàng ngủ cố thêm một tý để rồi cuống cuồng dậy đi làm. Những ngày dịu mát âm u, tôi lại thích đọc tiểu thuyết trinh thám. Hẳn là tiểu thuyết trinh thám thì luôn bí ẩn, luôn mờ ảo, điều đó khiến nó rất phù hợp với tiết trời như thế này. Nhưng dù có gay cấn hay ho đến đâu, những cuốn sách đó tôi cũng chỉ đọc một lần. Hẳn phải là nhưng  câu chuyện với câu từ ẩn ý sâu xa mới có thể khiến ta đọc lại lần hai, đọc lại lần ba để hiểu được ý tứ của nó. Nhưng xem đi xem lại vẫn không thể nhớ nổi cuốn sách đã khiến tôi đọc đi đọc lại như vậy là cuốn nào. Đúng ra là chưa có cuốn sách nào hay đến mức như vậy với cá nhân tôi cả. Tôi không phải độc giả khó tính, chỉ là có lẽ chưa tìm được một cuốn sách phù hợp với bản thân nào để gối đầu giường cả.

Nhưng tôi đang nói về cái gì nhỉ? Tiểu thuyết trinh thám không phải là điều tôi đang nói đến. Nó chỉ là một thể loại sách phù hợp để cuốn theo, để giải trí trong thời gian rảnh rỗi. À, phải rồi. Tôi đang muốn nói về cuốn sách để hình thành lên một thứ triết lý cho riêng mình. Giống như một đội bóng hay một vận động viên cần một thứ triết lý xuyên suốt để cho anh ta hoặc tập thể đó không rơi vào trạng thái rối loạn trong các trận đấu để rồi từ đó chìm vào khủng hoảng. Cái triết lý này có vẻ trừu tượng nhưng một khi đã viết được ra rồi thì có thể ta sẽ ngạc nhiên vì nó thật đơn giản.

Có thể bạn chọn triết lý là sống không bon chen, cứ yên bình thế mà sống, buông bỏ tất cả. Có thể đó là tốt nhưng lại chỉ là tốt với bản thân bạn và đó cũng là một lựa chọn dễ dàng. Nhưng nó lại không phù hợp với một người trưởng thành đã có gia đình hay đang phải phụng dưỡng cha mẹ chẳng hạn. Không sân si, nhưng nếu không sân si, không bon chen thì làm sao bạn có thể nuôi dưỡng, chăm sóc cho cả gia đình mình.  Hóa ra thực tế cuộc sống của độc giả hiện tại khác với những hoàn cảnh của tác giả đã viết lên những điều hay ho về sự không sân si đó. Hơn nữa lợi ích cá nhân rốt cuộc lại là động lực cho cả xã hội. Vậy con người vẫn luôn phải suy nghĩ về lợi ích cá nhân đấy chứ. Không thì chắc chắn sẽ bị coi là giả tạo. Việc đọc một cuốn sách, dù văn phong, ý tứ rất hay nhưng rốt cuộc nhìn lại hoàn cảnh hiện tại thì ta có dám vận dụng nó không mới là điều quan trọng. Do đó cuốn sách dành cho đa số lại là những cuốn sách giải trí đơn thuần.

Vậy triết lý sống của tôi là gì? Đến hiện tại, đối với tôi đó là sự chấp nhận. Chấp nhận tất cả đến như điều cần phải đến, ta sửa chữa, giải quyết nó, nếu không được thì thôi. Dù sao mình cũng đã cố gắng cách tốt nhất rồi. Tuy nhiên, nó chưa phải là một triết lý sống vững chắc. Bởi đâu đó trong tôi vẫn có sự ghen tỵ. Đúng, đi thẳng vào vấn đề, đó là sự ghen tỵ. Thứ ấy một khi đã mạnh mẽ thì nó sẵn sàng dìm ta xuống vũng bùn khổ ải, trầm luân. Chính nó chứ không phải cái gì khác khiến cho ta không biết đến niềm hạnh phúc dù là nhỏ bé. Sự ghen tỵ không hề nhẹ ấy, buồn thay lại có cả sự tác động của nhiều người xung quanh. Đó là bạn bè, người thân, dù tôi biết họ chỉ vô tình thôi. Điều đó giải thích tại sao đôi khi tôi vui, đôi khi tôi buồn, đôi khi tôi thật nhiệt tình, đôi khi tôi thật nhàm chán. Nhiều khi, tự nhiên đâu đó lại là cả sự bế tắc phía trước khi mới buổi sáng thôi đã tràn đầy hy vọng. Thực sự nếu bạn vững vàng, với một triết lý rõ ràng, dù có ra sao thì bạn vẫn sẽ vững một niềm tin mà không nản chí.

Vì nó bạn phải đợi trong bao lâu?

Vì nó bạn phải trả giá bao nhiêu thời gian?

Phải, có những danh giới mà hiện tại ta không thể thay đổi và những giới hạn mà hiện tại ta không thể vượt qua. Và như thế ta lạc lối. Bởi ta chưa hề vững vàng. Sự chấp nhận của ta chưa đủ mạnh mẽ để chiến thắng con quỷ trong chính mình.

Buổi chiều tối, trong vùng trời xanh nhạt cô đơn một vầng trăng khuyết. Trăng nhờ mặt trời để tỏa sáng vì thế có nhà văn gọi đó là ánh trăng lừa dối. Nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối, hay nếu cuốn sách nếu không phải là cái búa tạ đập vào đầu để khiến anh tỉnh ngộ thì đó chưa phải là cuốn sách có giá trị. Có những khu vườn của tươi đẹp của ngôn từ chỉ là để cho ta thăm quan thưởng thức, nhưng sự thô mộc, giản đơn lại chính cái để ta suy ngẫm. Tôi có thể dành thời gian để đọc tiểu thuyết trinh thám như một cách giải trí, nhưng để rồi khi đọc xong không có nhiều điều gì để suy ngẫm về bản thân mình. Hẳn vốn từ sẽ tăng lên, cách viết cũng sẽ tốt hơn nhưng điều cốt lõi, một thứ triết lý mà ta có thể chấp nhận, dường như vẫn chưa thể tìm thấy. Điều đó giải thích tại sao, tôi vẫn chỉ đọc nó một lần như bao cuốn sách khác mà thôi.

Căn phòng



Vì một lý do nào đó tôi thích kể câu chuyện về căn phòng. Có thể bạn nghĩ rằng suy nghĩ của tôi bó hẹp. Căn phòng thì chẳng bao giờ rộng rãi như một thế giới cả, nó thường mang theo nghĩa về sự tù túng và lộn xộn. Nhưng tôi không kể về một căn phòng tù túng và lộn xộn . Tôi chỉ nói về căn phòng khi dường như nó vẫn vậy mà giờ đây không phải vậy. Chủ nhân của nó chỉ sống theo một thời gian biểu duy nhất đó là đi và về. Và đó là chính là kết cục cuối cùng của câu chuyện. Bởi sau cùng, giờ đây đối với căn phòng, ý nghĩ về nó của tôi chỉ còn là nơi để đi và về mà thôi.

Căn phòng có một cửa sổ với khung gỗ sơn nâu đã sứt sẹo và tấm kính sẫm màu để tránh ánh nắng mặt trời. Tầm rèm cửa mỏng manh màu xanh nước biển như chỉ tô điểm thêm cho sự rẻ tiền. Song cửa bằng sắt sơn cẩu thả một thứ nước sơn màu ghi đã tróc ra vài chỗ hoen gỉ. Trần được lắp lớp nhựa trắng cũng rẻ tiền, được trang hoàng bằng những lớp mạng nhện đã ken vào đó hàng bao nhiêu năm. Căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái giường, bàn làm việc, tủ quần áo và một giá sách. Nó giản đơn và phủ bụi dày như chính tâm hồn của người đang ở trong đó. Đó là Nam. Hẳn anh cũng không tưởng tượng nổi là khi mới dọn về đây, anh đã lên những kế hoạch sửa sang nó như thế nào. Nhưng thôi, nói lại về những kế hoạch thật vô ích, bởi chúng có mấy khi được thực hiện đâu. Dù sao thì đây là căn phòng tốt nhất trong những căn phòng mà anh từng thuê. Đó cũng đồng nghĩa với việc thu nhập của anh đang tăng lên. Phải hãnh diện vì điều này chứ. Nhưng thật tiếc, điều ta hãnh diện lại chỉ có thể kéo dài nhất được một tháng, một tuần hay tệ hại hơn là một vài ngày. Rồi cuối cùng Nam chẳng còn quan tâm đến nơi mà mình đang sống nữa cả. Nó rốt cuộc thì vẫn chỉ là nơi đi và về mà thôi. Còn lại anh sống với chiếc điện thoại thông minh như một vật bất ly thân. Anh quăng quật, cười vui, quát tháo, căng thẳng, vui vẻ... tất cả đều qua chiếc điện thoại đó. Đặc biệt là niềm hưng phấn trong các cuộc đấu game có khi kéo dài đến 1,2 giờ sáng ngày hôm sau. Thế đó, giờ đây căn phòng nó mang ý nghĩa là nơi che mưa che nắng, và giá trị của nó tương ứng với giá thuê hàng tháng. Những con nhện vô tư mở đường kiếm ăn ở bất cứ đâu. Những con chuột có thể chọn hốc bàn làm nơi trú ngụ ngày giá rét. Đó cũng những điều mà anh chẳng còn để tâm.

Và rồi một cô gái xuất hiện trong cuộc đời anh. Ly đến với anh như một cơn mơ của thực tại. Nam biết Ly qua lời giới thiệu của những người bạn. Cô hay cười và duyên dáng. Nhưng vẫn toát lên nỗi u buồn và mỏng manh nào đó.

“Trai hư anh không cần phải diễn. Trai tốt thì anh phải vào vai.” Anh thì thầm và ôm lấy vai cô một cách mạnh bạo khi đang cùng nhóm bạn trong một quán karaoke. Nơi mà Ly đang nhăn mặt vì âm thanh ầm ĩ của nhạc, bass, trống và cả những tiếng hát cất lên từ con tim đang cuồng loạn hơn là tài năng thực sự.

“Em chẳng nghe thấy gì cả.” Cô nhìn anh, hét lên, ánh mắt cầu cứu.

Anh kéo cô ra khỏi đám hỗn loạn đó ra ngoài con đường vắng vẻ và rồi họ bắt đầu hôn nhau cuồng nhiệt. Có lẽ là do men bia vẫn còn đang ngồn ngộn trong hai dòng máu, nhưng điều đó đâu có quan trọng. Con đường đi thẳng đến trung tâm thành phố nơi lấp lánh ánh đèn và nhấp nhô những tòa nhà cao tầng.  Giây phút ấy họ quên đi sự ngột ngạt của những kết cấu bê tông, tiếng ồn ào của đô thị và sự ghen tỵ nơi trốn văn phòng. Vậy là sau những tin nhắn dài dằng dặc cả đêm hôm ấy, họ chính thức hẹn hò.

Cũng từ đó căn phòng của Nam đã có một ý nghĩa mới.

“Anh dậy chưa đấy. Dậy nhìn bình mình này.” Cô cười tươi và làm đủ điệu bộ khuôn mặt một cách tinh nghịch trên màn hình zalo.

Căn phòng bắt đầu một màu sắc sáng sủa khi anh để ý đến việc mở cửa sổ chào đón bình minh hơn là ngủ cho đẫy giấc như trước. cũng chính vị trí nơi cửa sổ đó, anh nhìn ngắm những buổi chiều hoàng hôn. Bởi tất cả, những bức ảnh, những cảm xúc anh đều chia sẻ với Ly. Qua chiếc điện thoại, họ gọi nhau thức dậy, khoe nhau bữa sáng và chúc nhau một ngày tốt lành. Buổi tối cả hai cùng nhau ngắm sao, gọi điện cho nhau để nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Cuộc sống bỗng ngập tràn những phút giây hạnh phúc.

Nam cũng bắt đầu nhìn căn phòng với niềm vui. Hẳn anh đã tâm sự với nó rất nhiều, bằng những giai điệu vui tươi, bằng việc huýt sáo, quét dọn, sắp xếp lại đồ đạc, dán lên đó những bức ảnh của hai người... Căn phòng cũng thay đổi, đó là khi Ly đến đây với những chậu cây, những món ăn cô tự tay làm, những món quà tặng nho nhỏ. Tủ quần áo giờ đây thơm phức mùi nước xả, những bộ quần áo được là phẳng và gấp gọn ghẽ. Tiếng cười trong trẻo của cô, hương nước hoa ấm áp đã lấp đầy niềm hạnh phúc và yên bình cho không gian này lúc nào không hay.

“Nghiện thuốc có thể Lào Cai. Nhưng nghiện em anh không thể nào cai.” – anh lặp đi lặp lại những đoạn rap còn cô cứ thế đấm vào lưng anh thùm thụp.

Ly mở một hiệu giặt là nhỏ và mơ ước của cô là đi được thật nhiều nơi. Còn anh, anh chẳng biết mơ gì, đối với anh chúng được xem như một thứ mộng mơ của phụ nữ. Hẳn anh muốn đứng trên nhiều người hơn, anh nghĩ vậy. Lên top, bất cứ đâu cũng được, chỉ cần thế. Nhưng Ly chẳng thể giúp anh đạt được điều đó. Nhiều đêm nhìn lên trần nhà, nằm trong vòng tay ấm áp của , Nam tự hỏi cuộc sống dịu êm này liệu có kéo dài mãi. Bởi liệu có phải nó dễ dàng quá không. Căn phòng chỉ trả lời bằng sự yên lặng của đêm tối. Ngoài cửa sổ hắt vào thứ ánh sáng vàng đìu hiu từ bên ngoài.

Ta chiến thắng nhưng cũng thật dễ để đánh rơi nó. Đó là cách mà Nam vẫn tự nhủ khi đắm chìm vào các cuộc đấu game xuyên đêm. Thứ đó mê hoặc anh bởi men say của chiến thắng, điều mà dù có cố gắng thế nào thì thế giới này vẫn bỏ anh lại phía sau.

“Cái thứ đó có gì mà anh cứ rảnh ra lại cầm lấy cái điện thoại vậy.”

“Nó có một thứ quyền lực.” – Anh nháy mắt bí ẩn, đôi mắt đang rạo rực với những điều kỳ thú mới.

“Thứ quyền lực vô bổ.” – Cô giằng lấy, chẳng ngờ điều đó khiến anh tức giận. Ánh mắt nghiêm nghị ấy khiến cô thấy sợ hãi. Bởi một cách đột ngột, nó như một mệnh lệnh mà cô phải tuân phục. Rồi chợt ánh nhìn ấy biến mất, Nam dịu giọng lại.

“Chúng ta đi dạo phố chút thôi.” – Anh nở cụ cười trở lại. Cô biết, điều khiến cô sợ hãi khi nãy ở anh là thật. Nó là thứ có thể khiến cô bị đem ra đánh đổi.

Anh nhớ mỗi lần cô đến phòng anh chơi đều mang theo bên mình một cuốn sách. Dường như những câu chuyện bắt đầu trở nên nhàm chán gượng ép, có vẻ như cuộc sống thường ngày không còn nhiều điều để kể cho nhau. Anh hết ngồi máy tính làm việc rồi chơi game, thỉnh thoảng ngước mắt lên lại thấy cô đang ngồi bên bàn làm việc chăm chú đọc quyển sách mà mình mang theo. Chỉ có điều, ngày nào cũng vẫn là cuốn sách đó.

“Sao em đọc mãi không hết một cuốn sách vậy?”

“Em chẳng thể tập trung được.”

“Tại sao thế?”

“Em cũng không rõ, quá nhiều suy nghĩ đến trong đầu.” – cô chống hai tay lên bàn, gãi gãi hai bên thái dương

Anh cầm cuốn sách lật giở các trang. Không phải là những truyện ngôn tình mà anh và cô hay đọc. Đó là một cuốn sách khô khan.

“Điểm tới hạn, sức mạnh nội tại. Em quan tâm đến những thứ này từ khi nào thể.” – Anh cười vui đùa, vô tình nó thành sự mỉa mai.

“Em không biết nữa. Em đang nghĩ rằng liệu tương lai chúng ta sẽ thế này sao.” – Cô bắt đầu giận dỗi. Từ khi nào anh không còn dỗ dành mà lại tỏ ra khó chịu.

Đến đây có lẽ tôi lại quy chụp tình yêu giống như việc thưởng thức món ăn. Ban đầu bạn thích thú với món ăn đó, nhưng cứ ăn hoài ăn mãi, bạn sẽ phát ngấy. Bạn hoàn toàn có thể nói rằng, cùng một món ăn nhưng là do tôi không biết mang đến cho nó những gia vị khác nhau mà thôi, ví dụ như một ít sa tế hay dấm hành chẳng hạn. Hay thậm chí do tôi không biết thưởng thức nó ở những không gian khác nhau nữa. Thế nào cũng được, nhưng thế nào thì nó vẫn là món ăn đó và rồi ta cũng sẽ phát ngấy mà thôi. Cuốn sách Ly để lại đó, mỗi lần đến cô lại giở chúng ra, cố gắng miên man theo con chữ trong nỗi buồn không thể gọi tên. Cô trẻ con quá chăng? Thời gian Ly đến căn phòng bắt đầu thưa thớt hơn, những chậu cây cũng bị bỏ quên ở đó, héo úa, vàng vọt.

“Sao anh không tưới cây vậy, để chúng sắp chết hết rồi kia.”

“Anh quên mất, công việc bận về muộn quá rồi quên.”

“Chỉ mất có năm phút thôi.” – Nhưng năm phút cho việc ấy đâu còn nằm trong tâm trí Nam nữa. Nó phụ thuộc vào việc anh có nhớ ra hay không thôi.

Rồi rốt cuộc, căn phòng bắt đầu trở nên ảm đạm hơn. Hạnh phúc ban đầu giờ bắt đầu trở thành một thứ gánh nặng vô hình. Nam bắt đầu trở lại với lối sống cũ, những cuộc chơi game xuyên đêm cùng các chiến hữu lại tiếp tục.

“Lại lên top rồi đại ca ơi.” – những lời tán dương như một thứ thuốc phiện. Anh vừa mới ký hợp đồng làm streamer cho một số game mới vào thị trường. Cuộc sống này thật tuyệt vời. 

"Hôm qua em gọi điện mà anh không nhấc máy, cả hôm kia hôm kìa. Anh bận rộn đến vậy sao?"

“Anh vẫn gọi lại cho em mà.”

Đối với anh, các cuộc gọi của cô đều không hề đúng lúc.

“Tại sao ngồi đây với em, có cuộc gọi đến là anh nghe ngay?”

“Vì lúc này anh đang rảnh, với đó là cuộc gọi công việc, anh không thể không nghe được.” – anh vẫn đang hý hoáy với cái điện thoại

“Anh có biết em vừa nói gì không?”

“Hả?” – Nam nhìn lên thấy cô đang tức giận.

Anh chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, cô mím môi kìm nén một sự bùng nổ, còn tay thì đang vơ lấy những thứ đồ ngổn ngang trên bàn vứt mạnh vào trong cái túi xách. Dường như tất cả những ánh mắt trong quán café đều đang nhìn họ. Cô vùng vằng đi ra cửa, còn anh thì chạy theo. Anh nhớ rằng mình đã cuống quýt xin lỗi thế nào, còn cô thì cứ thế dảo bước. Thật kỳ lạ, anh thích sự giận dỗi đó, như trong cảnh một bộ phim nào đó, như một thứ gia vị kỳ lạ và rồi họ vẫn sẽ lại làm lành thôi.

Ly gọi đến liên tục khi anh đang ở trong cao trào của trò chơi. Một kỷ lục mới mà chỉ cần một chút nữa thôi, anh sẽ đạt đến. Một chút thôi, điểm tới hạn, nó cần sự tập trung, bởi bao tinh túy đang hội tụ tại đây. Anh không thể bỏ lỡ. Anh tắt máy liên tục. Một tin nhắn đến.

“Em đợi anh ở ngoài công viên, có chuyện này em cần nói với anh.”

“Đợi anh 10 phút.”

Một chút nữa, cố gắng lên, chỉ vài phút nữa thôi. Nhưng khi ta tập trung, có lẽ đã cả một thập kỷ trôi qua rồi mà trong tâm trí vẫn đinh ninh là vài phút ngắn ngủi. Anh sung sướng với chiến thắng vang dội vừa có được nhưng cũng không quên cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian. “Đợi anh 10 phút”, tin nhắn của anh gửi đến cho Ly đã được hơn 1 tiếng đồng hồ. Nam bàng hoàng, chạy ra cửa, phóng xe đến công viên để gặp Ly. Đài báo không khí lạnh tràn về từ hôm qua. Buổi tối trời lạnh cóng, gió rít trên những hàng cây bên đường. Nền đường đầy những vũng nước báo hiệu một cơn mưa vừa qua. Cả công viên vắng lặng, anh tìm cô khắp mọi nơi, gọi cả trăm cuộc điện thoại đều không liên lạc được. Anh gào lên trong điên cuồng. Những khối bê tông cao ngất bao trọn không gian, chúng trơ ì ở đó đáp lại anh bằng sự yên lặng. Ly, em ở đâu? Nam tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên ghế đá, xe máy vẫn đang đỗ bên cạnh. Lơ mơ trong ánh mặt trời, anh nhớ rằng mình đã đi khắp hàng cùng ngõ hẻm trong thành phố cả đêm để tìm cô. Nơi cô ở đã có người mới dọn đến được tuần nay. Ly đã chuyển đi trước mà anh không hề biết. Có phải cô không nói với anh hay cô đã nói mà anh không để tâm?

“Chà, thành phố này có đến cả trăm vụ bắt cóc, mất tích, giết người mà chúng tôi vẫn đang loay hoay điều tra.”

“Anh là người yêu cô ấy à? Hiện tại chưa có người thân nào của cô gái này liên lạc về việc mất tích cả.”

Người thân của cô ư, anh cũng chưa bao giờ nói chuyện với ai trong số họ. Những người bạn thì quá bận rộn, họ chỉ nhớ đến cô vào những cuộc vui. Ly cũng đã đóng cửa hiệu giặt, cả con phố cũng không hề biết cô đi đâu.

“Cô bạn Ly của anh không có ai thân thiết à, vậy chỉ có duy nhất anh là người yêu mà cũng không biết gì về cô ấy sao?”

Phải, có lẽ Ly vẫn luôn phải sống trong cô đơn kể cả khi có anh ở bên cạnh. Nỗi cô đơn ấy khiến cô đơn giản và nhẹ nhàng đến với anh nhưng rồi lại không thể nào được anh thấu hiểu.

“Tôi sẽ đối chiếu những bức ảnh mà anh cung cấp với những thông tin về các vụ án hiện có. Có thông tin mới, tôi sẽ gọi lại cho anh.” – Nhân viên cảnh sát to béo trong bộ dạng thiếu ngủ ngán ngẩm đóng sổ lại.

Mùa thu đã chuẩn bị rời để lại những cơn gió lạnh lẽo heo hút nơi cửa số. Chiếc rèm cũ kỹ, ố bẩn thỉnh thoảng lại đung đưa mỗi khi một cơn gió lạnh đi vào chiếm lĩnh căn phòng. Nam đang đờ đẫn nhìn vào khoảng không gian ngoài kia, nơi những đám mây dày xám xịt đang vây lấy tất cả. Những chậu cây cô mang đến đã héo úa hết cả. Chỉ còn đó những món quà nhỏ như gửi gắm lại tình yêu mà cô đã dành cho anh. Anh chỉ còn biết gìn giữ chúng trong nỗi tiếc nuối vô hạn. Cô đã mang đến cho căn phòng một tâm hồn ấm áp, điều mà anh không làm được. Và rồi giờ đây cô đã mang nó đi để lại sự trống vắng vô tận. Đã cả tháng tìm kiếm Ly trong vô vọng. Anh đọc báo, truy cập tin tức, gọi điện thường xuyên đến sở cảnh sát, đăng tin lên báo chí... Không có một vụ án nào diễn ra, không có một nạn nhân nào mang đặc điểm của cô được tìm thấy. Chỉ đơn giản là cô đã biến mất khỏi cuộc sống của anh mà thôi. Điều đó giờ đây với anh như mất đi một phần cơ thể. Để lại đó phần còn lại yếu ớt và đau khổ. Giờ anh mới để ý đến cuốn sách mà cô vẫn hay mang đến đang được để ở một góc sâu trên giá. Đó là một cuốn sách cũ mà cô vẫn đang đọc dở dang. Một tấm thiệp nhỏ rơi ra. Trên đó là hàng chữ của cô. Tấm thiếp có lẽ đã được cô viết cách đây khá lâu, khi cô vẫn nhắc anh hãy đọc sách, đặc biệt là cuốn này.

“Gửi anh. hôm nay em rất vui khi anh nhận được công việc mới. Lâu lắm rồi em mới thấy anh hạnh phúc và vui sướng đến như thế. Nhưng rồi em chợt nghĩ đến tình yêu của chúng ta hiện tại. Sẽ rất khó để cân bằng những niềm hạnh phúc với nhau. Tất cả mọi thứ trên đời đều có một giới hạn nào đó, vượt qua giới hạn đó, ta sẽ đạt đến những điều tuyệt vời. Nhưng nếu không vượt qua được, nó sẽ bắt đầu lụi tàn dần. Tình yêu này cũng vậy, chúng ta đã và sẽ lựa chọn, nhưng thực ra những lựa chọn ấy đã được chọn sẵn rồi. Vậy nên nếu như em có biến mất thì mong anh hãy biết chấp nhận và buông bỏ. Nỗi muộn phiền rồi chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy nhìn lũ chim bồ câu dưới sân mà xem, chúng lúc nào cũng chỉ mổ ngô mà trông thật vui.”

Đó là khoảng sân rộng của khu tập thể mà từ lâu Nam không để ý. Dưới bóng cây có một ông già đang ngồi trên ghế đá. Mái tóc bạc phơ, có lẽ đã rụng đi nhiều, bàn tay ông run run lặng lẽ tách những hạt ngô. Xung quanh ông là những con chim bồ câu lúc lắc cái cổ liên tục mà chờ đợi thức ăn. Mỗi lần ông xỏe bàn tay ra hay đặt sang phần ghế bên cạnh là chúng lại đậu đến thi nhau mổ rồi lại nhìn ông chờ đợi. Phía xa là những nóc nhà cao tầng đang chìm trong trong sương mù của một ngày đầu đông. Có lẽ ngày nào ông cũng ra đây và tìm đến lũ chim như những người bạn tri kỷ. Và sự yên bình này có lẽ cũng là lý do mà Ly hay ngồi đây nhìn ngắm và suy tư.

Tôi đang kể về căn phòng không phải la với lớp bụi phủ dày hay những mạng nhện chằng chịt ở những góc tường nữa, mà tôi kể về nơi chứa đựng trong nó những khoảng thời gian đọng lại. Sau tất cả, giờ bạn trở về và nhìn vào nó với sự mất mát và nỗi cô đơn. Phải, căn phòng ấy sẽ mãi mãi không còn như lúc đầu, nó không còn là nơi để đi và về nữa. Nó giữ lại tâm hồn của những chủ nhân cũ, nhưng không bao giờ kể về nỗi buồn và niềm hạnh phúc ấy cho chủ nhân mới. Nó chỉ im lặng giữ lại tất cả những khoảnh khắc. Đúng, nó chỉ im lặng, bởi chẳng phải đó là điều khôn ngoan nhất hay sao.

Cửa hàng bánh mỳ Hội An

Cầm chiếc bánh mỳ Hội An trên tay, thanh toán tiền và chuẩn bị lấy xe máy để ra chỗ ghế đá ở một góc phố đã nhắm sẵn từ trước để ngồi ăn, thì trời đổ mưa to. Mới đầu chỉ lộp bộp, nhưng chỉ chưa đến 30 giây sau thì mưa đã xối xả trên đường. Ngồi lặng lẽ nhìn chiếc xe máy cùng chiếc mũ bảo hiểm ướt sũng mà đành chịu. Chợt không khí có cái gì nó se lạnh xua đi cái oi nóng vừa mới thôi còn khiến mồ hôi đầm đìa. Một cảm giác nào đó, dường như là một nỗi buồn mông lung xâm chiếm trong lòng. Phải, nhìn cơn mưa rồi ngẫm lại cuộc sống hiện tại. Ta đang có một khoảng trống rất lớn.

Đã từng đi Đà Nẵng, và ăn bánh mỳ Đà Nẵng – một loại bánh mỳ kẹp dài, còn đến Hội An thì không biết ở đó lại có đặc sản bánh mỳ. Thực ra với một kẻ không sành ăn thì hương vị bánh mỳ Đà Nẵng hay Hội An cũng không khác gì nhau. Hay do đây là Hà Nội thì chắc chắn bánh mỳ không thể có được hương vị chính gốc được. Bánh mỳ Hội An dài hơn bánh mỳ Hà Nội, ngắn hơn bánh mỳ Đà Nẵng, nhìn ban đầu là vậy. Có lẽ đó là cách mà người như tôi phân biệt các loại bánh mỳ với nhau. Quán bánh mỳ cũng không có gì đăc biệt. Biển tên có màu vàng nghệ đặc trưng, một quầy làm bánh nhỏ bằng gỗ sơn nâu, có bánh xe đẩy. Trên quầy treo thêm một cái mẹt ghi “bánh mỳ Hội An” một cách dân giã. Các cửa hàng nhượng quyền ở Hà Nội có khá nhiều, ngoài ra còn có các loại nước sinh tố và sữa đậu nành để khách có thể gọi kèm. Quán nào cũng khá nhỏ, có xếp ghế nhựa để khách ngồi ăn tạm. Phong cách bình dân, giá cả cũng bình dân. Trong trời mưa nặng hạt, vẫn thấy grab rồi go food đến lấy đồ cho khách nườm nượp.

Thường bán hàng tại quán là các bạn trẻ, có lẽ đa số là sinh viên đi làm thêm. Sinh viên thời gian đã thuộc hàng thế hệ Z. Họ luôn có tinh thần tự giác làm việc chứ không còn amateur như thời của tôi, thế hệ cuối 8x.  Họ năng động, vui vẻ, biết tự sắp xếp công việc cho nhau. Không những vậy còn rất cẩn thận và kỷ luật. Tươi cười chào khách, nhận tiền cảm ơn khách, nhắc nhở nhau làm việc đúng quy trình. Làm thêm thì thu nhập không thể cao được, nhưng ở các bạn trẻ này, họ làm vì một thứ gì đó giống như lương tâm, trách nhiệm hơn là vì tiền. Thực sự họ sẽ là thế hệ làm thay đổi đất nước.

Trời vẫn mưa nặng hạt, tỏa ra thứ không khí ẩm ướt, thanh lọc đi bao nhiêu bụi bẩn thành phố. Thứ không khí này luôn quen thuộc, mang đến cho chúng ta cảm giác cô đơn quen thuộc. Phải, ta đó từng có quá nhiều mong ước cho tương lai, nhưng rồi những mong ước ấy luôn được điều chỉnh và rồi sự lớn lao ấy giờ trở thành nhỏ bé. Hẳn cuộc đời xếp ta ở đây là luôn có lý do. Lặng yên và suy ngẫm, ta suy đoán, ta chấp nhận. Và rồi hóa ra trưởng thành không phải là đấu tranh đến cùng, mà nó là sự chấp nhận. Ta biết chấp nhận chính mình với những điều vốn có, ta tìm đến khả năng của mình như điều đã được định sẵn. Những sở đoản, ta biết làm sao đây, cố gắng thôi nhưng không thể dành nhiều thời gian cho chúng. Và rồi hoàn cảnh này, cả những gì đã xảy đến, hay đang diễn ra, trớ trêu thay, đó lại là sự sắp đặt khéo léo của một trí tuệ lớn. Việc của mỗi người cuối cùng lại là hãy thực hiện tốt nhất bổn phận đã được sắp đặt của mình. Điều đó sẽ giúp chúng ta sống có ý nghĩa.

Trái tim nằm bên trái, vì thế nó luôn chỉ cho chúng ta sai đường. Đó là điều sai trái nếu xét trái tim như biểu tượng của tâm hồn. Chính trí tuệ mới có thể lạc lối, nhưng trái tim thì luôn đi đúng hướng. Bởi tâm hồn chính là tiếng gọi của vũ trụ, nó mang đến cho tâm trí những thông điệp mà những con người lỗi lạc đã tạo nên những điều kỳ diệu trong cuộc sống thực. Họ nói rằng, họ chỉ làm lại những gì chợt đến trong tâm trí, hay trong một giấc mơ mà thôi. Nó giống như một giác quan thứ sáu, nơi cánh cổng hướng tới một trí tuệ to lớn.

“Lại đây con, đừng cắn giày của chú thế.”

Tôi để ý dưới chân, một chú cún nhỏ đang cắn lấy cắn để vào mũi giày của mình. Một con cún có lông trắng mượt, mặc dù đã ngả sang màu cháo lòng, có lẽ là do lăn lộn khắp nơi. Con cún này, nãy khi tôi mới vào thì đang nằm thẳng cẳng ngủ trước quạt. Tôi đưa tay lên xoa bộ lông, còn cún ta lại cứ nhằm tay tôi mà cắn.

“Xương này.”

Cô bé phục vụ lăn ra một khúc xương đồ chơi, con cún mắt sáng lên chạy theo, cắn lấy cắn để. Hình như đang ngứa răng, nó nghịch ngợm với đồ chơi của mình như một đứa trẻ. Đúng rồi, như một đứa trẻ vô tư và hồn nhiên. Hẳn tôi muốn nói ra một điều gì đó thật vui, nhưng không thể. Tôi chẳng biết nói gì cả. Tôi chỉ là một vị khách lặng yên, loay hoay với những suy tư của mình.

Phải, đó là khoảng trống mà tôi đang phải đối mặt ở hiện tại. Đó là lý do tại sao tôi vẫn buồn đến bây giờ. Cuộc sống vẫn đang thiếu đi một điều quan trọng tạo nên hạnh phúc. Chiếc bánh mỳ tôi đã ăn hết, bên ngoài kia xe cộ đang vật lộn với cơn mưa nặng hạt, và thứ không khí se se này vẫn mang đến những nỗi niềm quen thuộc đeo đuổi. 






Bản thể (tập 2)

Anh thấy dòng suy tư vẫn đang ào ạt tuôn chảy. Một chiếc ghế gỗ dài cũ kỹ đang chờ đợi vị khách nghỉ chân bên đường. Những chiếc lá phất phơ loay hoay tìm bến đậu. Nhưng một chiếc lá đằng này, cùng thời điểm một chiếc lá đằng kia, những quỹ đạo vòng xoắn lượn, đến gần nhau rồi lại tách nhau ra. Chúng quá nhẹ để tự tìm cho mình một cách rơi tự do một cách đột ngột và nhanh chóng. Sự thinh lặng bao trùm tất cả cho đến khi một cơn gió thổi những chiếc lá dưới thảm cỏ đi nhường chỗ bến đậu cho những chiếc lá mới.

"Một nhà toán học tìm niềm vui cho mình ở điều gì?"

"Ở việc giải toán."

"Chính xác."

"Em biết anh định nói gì rồi. Anh định nói về việc viết lách chứ gì."

"Không, anh đang nói về nhà toán học."

Lần này sẽ là những nỗ lực tách bạch một chiếc lá riêng ra hẳn một rừng lá trong tầm nhìn của anh. Một chiếc lá đã rời vào vùng mà anh đang tập trung, đôi mắt căng ra không chớp lấy một lần. Có thể đó là lý do của toán học, luôn cố gắng tách bạch đối tượng ra khỏi hoàn cảnh càng nhiều càng tốt. Không thể bỏ lỡ đi từng khoảng khắc dù là nhỏ nhất. Anh bắt đầu tiến hành chia cắt thời gian, vẽ ra từng quãng đường nhỏ, tính toán vận tốc từng thời điểm. Một khoảng cách nhỏ, tầm một phần trăm giây gợi cho anh sự tò mò thích thú như việc quan sát từng tế bào gan cá dưới kính hiển vi. Phân tử, nguyên tử và rồi những hạt không còn có thể chia cắt đem lại cho anh một thế giới mới, một thế giới chuyển động không ngừng. Những khoảnh khắc ngày càng tinh vi bằng cách lấy đạo hàm theo cấp ngày một tăng dần. Khi đã gần tới một giới hạn, nơi mọi khoảnh khắc khó có thể chia tách thêm được nữa, nơi mà giá trị đã gần đến với sự chính xác tuyệt đối, thì anh có cảm tưởng như là mình đã nắm bắt được cả một quy luật. Mùa thu, hàng cây lao xao, lá vàng lượn vòng, sự gần tới một giá trị chính xác của vi phân, tất cả như dần dần chậm lại trong con mắt của anh. Anh có chủ đề và sẽ viết một bài nghiên cứu của mình.

"Tuyến tính à?"

"Nhưng cái to lớn hơn lại là phi tuyến tính."

"Em không hiểu?"

"Không nhất thiết phải có nguyên nhân này tạo ra kết quả kia, mà có một sự vận động mạnh mẽ ẩn dấu tạo nên toàn bộ quá trình nguyên nhân – kết quả. Kiểu như tại sao khi nhìn thấy một lon bia mà em đã nghĩ là không nên uống vậy, mặc dù em chưa hề nhìn thấy là nó đã hết hạn sử dụng."

"Vậy nhà toán học không chứng minh được điều đó?"

"Đúng thế, vì họ không tìm được cơ sở logic nào. Trực giác bí ẩn lại nằm trong não bộ."

"Vậy não bộ là phi tuyến tính."

"Không phải, mà là những gì xảy đến với con người khó có thể lấy logic ra để tìm nguyên nhân và kết quả. Cái không ngờ tới là nó lại do vũ trụ vận hành theo một cách nào đó rất mạnh mẽ. Bản thể gần như vậy, nó là trường mà trên đó những trải nghiệm của chúng ta vận động. Nó quy định em thích thứ nọ ghét thứ kia, tại sao lại giỏi cái nọ, kém cái kia. Hơn nữa nó còn bất biến. Nếu em không rèn luyện để bản thể đạt đến trạng thái thăng hoa hạnh phúc thì em buộc phải bỏ tiền ra để mua những thứ gây nghiện."

Tiếng chuông điện thoại khiến anh sực tỉnh. Chuông điện thoại lúc nào cũng tỏ ra gấp gáp khiến chủ nhân phải bồn chồn không yên. Con đường dẫn anh trở về một hồ rộng, được kè nhân tạo. Anh nhận ra mình đã đi gần như một vòng quanh hồ. Mặt trời giờ đang khuất lấp sau đám mây dày.

“Vợ con tớ bỏ đi cả từ hôm qua, không biết đi đâu. Gọi điện toàn thuê bao không liên lạc được. Cô ấy không về nhà ngoại, cũng chẳng đến nhà bất cứ ai. Tớ gọi khắp rồi.”

“Đã có chuyện gì xảy ra à?”

“Ừ thì tối hôm nọ hai vợ chồng có cãi nhau, chắc cô ấy giận dỗi nên bỏ đi.”

“Vậy chắc không vấn đề gì đâu, vợ cậu dẫn con đi chơi đâu đó nhưng vẫn giận cậu nên tắt máy thôi. Đừng lo lắng quá. Nhắn tin xin lỗi cô ấy thật chân thành.”

“Ừ. Thế vậy nhé.”

Một tiếng tắt máy. Đạt – một người dường như đang có tất cả mọi thứ. Cậu ta cũng là người mà bạn bè Nam hay nhắc đến về sự thành đạt. Nhưng anh ít khi quan tâm đến điều đó ngoài những mối quan tâm những cái mà người khác gọi triết lý . Có vẻ điều đó khiến anh lạc lõng. Anh nhìn ra khoảng không phía xa mặt hồ. Những tòa nhà cao tầng nhấp nhô bao quanh khiến công viên như một ốc đảo xanh tươi. Vậy ra anh đã lang thang trong tâm trí cũng khá lâu. Tiếng chuông lại vang lên.

“Thực ra thì, chuyện khá là hệ trọng. Nhưng là lúc ấy tớ bột phát thôi. Tớ đã đánh cô ấy” – Bạn anh hơi khịt mũi, ngập ngừng tiếp tục câu chuyện.

“Cậu biết đấy, tớ thực sự không phải là kẻ vũ phu như thế. Cái gì cũng có nguyên do. Cô ấy lấy tớ không bị thiếu thốn một thứ gì. Mặc dù tớ đi lên từ hai bàn tay trắng, nhưng tớ lo được tất cả từ một căn hộ, chiếc oto, đến những thứ đồ vật trong nhà, tớ đều cố gắng làm lụng, thậm chí vay mượn rất nhiều. Cô ấy chỉ làm một công việc nhẹ nhàng, không căng thẳng, lương cũng chẳng là bao. Tớ gánh vác hết mọi việc để cô ấy có thời gian chăm sóc gia đình con cái…”

Anh chỉ biết gật gù lắng nghe bạn mình. Phải, Đạt không phải là kẻ vũ phu, ít nhất là trong mắt anh. Cậu ta thông minh, hài hước, nhanh nhẹn - tố chất của người có vứt vào hoàn cảnh nào cũng ổn thỏa. Trong khi anh thơ thẩn với những ý tưởng về bản thể, về viết lách thì bạn anh đã lao vào cuộc sống và ngụp lặn trong đó. Dù sao thì mọi người vẫn nhìn nhận anh là một người điềm tĩnh, biết giữ bí mật, nên cũng có một số người tìm đến anh để tâm sự. Mặc dù nhiều lúc anh cũng thấy mình phát sốt vì guồng quay cuộc sống và phải đi nghe những chuyện không liên quan đến mình.

“Tớ chẳng đòi hỏi cô ấy gì cả. Ngay cả bản thân tớ cũng không quá cầu toàn gì về chuyện ăn uống hay dọn dẹp nhà cửa. Tớ chỉ đòi hỏi duy nhất cô ấy phải biết tiết kiệm và biết quan tâm đến nhà chồng. Tiết kiệm thì đúng rồi, tớ đang cố lai lưng ra trả nợ cơ mà, tớ luôn nhắc nhở cô ấy như thế. Thực ra thì tài chính trong nhà tớ đang giữ, các khoản chi tớ đều đặn đưa cho cô ấy không thiếu một đồng nào…”

“Cái thứ hai là cô ấy phải biết quan tâm đến nhà chồng chồng, đến những người họ hàng bên chồng. Hàng ngày cô ấy phải biết gọi điện hỏi thăm mọi người, để biết mọi việc mà lo toan cho chu tất. Như thế đâu có gì khó khăn, hơn nữa lại được mọi người quý mến. Hơn nữa phải biết ý, thay đổi cách ăn nói, đi đứng sao cho phù hợp với văn hóa bên nhà chồng."

“Có hôm tớ có thấy cô ấy mua mấy hộp sữa khá đắt tiền, mà còn lén cất vào chỗ khá kín. Tất nhiên tớ biết cả. Cô ấy mua cho bố mẹ ở quê, tớ đâu có cấm, tớ chỉ bảo là sữa khá đắt, bố mẹ ở quê cũng ăn uống cũng đầy đủ chất dinh dưỡng rồi, có ốm đau bao giờ đâu. Bây giờ em mua quà cho bố mẹ mình thì em cũng phải nghĩ đến mua biếu bố mẹ anh chứ. Chỉ thế thôi mà cô ấy đã muốn làm căng rồi, nào thì đây là tiền em tự kiếm được, em muốn làm gì là việc của em, nào thì anh có quan tâm đến bố mẹ vợ đâu mà biết …”

“Rồi cô ấy lại nói là anh không tin tưởng em nọ kia, tiền nong cô ấy chi tiêu từ sinh hoạt đến đóng học phí cho con thì cứ để cô ấy giữ một chút. Nhưng tớ không đồng ý, cái gì cũng phải có quy tắc thì mới được việc, tớ giữ tiền cũng chỉ để cố gắng trả nợ, gia đình được sinh sống thoải mái không phải lo lắng. Hơn nữa tớ cũng phải chi tiêu nhiều cho công việc kinh doanh. Mà tớ có tiếc gì cô ấy đâu: quần áo mới, làm tóc, spa… tớ đều chi hết. Thế là hai vợ chồng lại tiếp tục cãi nhau.”

Anh chợt nhớ đến một bữa nhậu cũng gần đây với người bạn mình. Anh ta uống rượu bia thì khó ai bì kịp. Bên cạnh đó còn kể về các cuộc ăn chơi, chi tiêu phóng khoáng với đối tác, khách hàng, không ngờ lại rè xẻn với vợ đến vậy.

“Rồi chiến tranh lạnh xảy ra. Cô ấy làm ngơ không thèm nói chuyện với tớ, cũng không thèm đếm xỉa đến việc tiền nong với tớ nữa. Việc gọi điện hỏi thăm họ hàng nhà chồng cũng không thực hiện, nhiều lúc tớ phải gắt lên mới gọi cho qua chuyện như trêu người, rồi đợt gần đây không còn quan tâm gì đến nữa. Vợ tớ đi làm đầu, ăn mặc sành điệu. Tớ góp ý cũng không thèm đếm xỉa. Hơn nữa, tớ còn điều tra ra được cô ấy vay tiền bố mẹ đẻ để góp vốn vào một cửa hiệu làm đầu nào đó. Suốt ngày đi sớm về khuya, điện thoại thì nghe liên tục, không thèm quan tâm đến việc gia đình nữa.”

“Hôm trước, bữa tối con bé nhà tớ nó cứ khóc không chịu ăn, đòi ăn bánh bằng được, tớ lấy hộp bánh ra để lên bàn để cho nó ăn cho đỡ ầm ĩ. Nhưng vợ tớ nhất đinh không cho ăn còn lẳng lặng đem cất hộp bánh đi. Nó càng khóc tợn. Tớ bực hết cả mình, lại chạy ra tủ lấy hộp bánh, lấy một cái đưa tận miệng cho nó. Con bé không dám ăn cứ nhìn mẹ sợ sệt. Mẹ nó thì đang hầm hầm nhìn hộp bánh chực muốn liệng nó đi. Rồi chợt giật mạnh cái bánh từ tay tớ, ném xuống sàn. Xong lại lẳng lặng cất hộp bánh đi. Không khí cứ căng như giây đàn, tớ phải kiềm chế lắm mới không nổi điên lên. Ăn xong tớ vào phòng đóng cửa cho đỡ đau đầu. Ngóng ra ngoài thấy vợ mình đang mắng hai đứa con.”

“Tối hôm đó định bụng sẽ khuyên bảo vợ nhẹ nhàng mà vợ tớ cứ làm quá hết cả lên. Nào là không tin tưởng  thì sống với nhau làm gì, nào là sống mà cứ phải o ép nhau như thế nọ như thế kia, nào là anh có quan tâm gì đến con cái, bla bla. Trời ơi, cô ấy có biết tớ phải làm việc vất vả vì cái nhà này không chứ. Tớ không thể kiềm chế nổi nên mới tát vợ một cái. Lúc ấy tớ bực mình lắm, rủa xả đủ kiểu, chửi bới tục tĩu như chưa bao giờ bùng nổ như thế. Vợ tớ vẫn gân cổ, thách tớ đánh thêm cái nữa. Tớ phải rất kiềm chế mới dừng tay lại được, xong bỏ ra ngoài. Thế là tớ ngồi xem tivi cả đêm rồi ngủ trên ghế xô pha lúc nào không hay. Đến sáng dậy thì không thấy mấy mẹ con họ đâu nữa cả. Quần áo cũng thu dọn đi một ít. Tớ nghĩ mấy mẹ con họ về nhà bố mẹ đẻ ở quê mấy ngày cuối tuần.”

“Chuyện này căng đấy. Sự dồn nén giữa cậu với vợ cậu đến lúc bùng nổ” – đến bây giờ anh mới cất lời. Lắng nghe tâm sự của bạn mình mà phải chuyển hết điện thoại từ tai nọ sang tai kia. – “Hai đứa bé mai lại phải đi học thì chắc cô ấy vẫn chỉ ở quanh quẩn trong thành phố thôi. Cậu thử nghĩ xem cô ấy có bà con thân thích gì ở đây không?”

“À, cậu nhắc tớ mới nhớ. Có lần cô ấy nhắc đến một bà dì nào đó độc thân ở trong thành phố. Để tớ hỏi lại địa chỉ xem sao. Khả năng cao là mấy mẹ con đang ở đó. Thế mà không nghĩ ra. Đến tớ xin lỗi một câu chắc là được.” – Cậu bạn tự trách mình, Nam cảm thấy một nụ cười thiểu não ở đầu bên kia – “Hoàn cảnh hiện tại thật nặng nề, cậu có kế sách gì để vợ tớ trở lại hiền lành như lúc đầu không?”

“Vấn đề là ở cậu thôi. Ngoài việc làm ăn ra, cậu thích làm gì?”

“Tớ cũng chắng biết nữa. Suốt ngày tối mắt tối mũi với công việc, quan hệ đối tác, vân vân, không có thời gian để nghĩ xem mình thích làm gì. Chắc là xem phim, đi du lịch hoặc ngủ nướng nguyên một ngày. Tớ ước được như thế quá. mệt mỏi lắm.”

Anh tiếp tục thuyết trình với bạn mình về bản thể, về sự thỏa mãn, sự thăng hoa. Nhiều người tìm đến thuốc lá, rượu, ma túy, thậm chí là bồ bịch để nhanh chóng tìm đến sự thăng hoa tạm thời đó. Bởi những gì xung quanh vốn là ảo ảnh mà xã hội đã ấn định vào não bộ, và rằng cần phải ngẫm lại những trải nghiệm và thay đổi chính mình để có được những trải nghiệm hạnh phúc. Nhờ có vậy thế giới xung quanh chúng ta mới chuyển sang hướng tích cực hơn.

“Thôi tóm lại nhắn tớ một quyển sách để đọc, chứ cậu nói vậy tớ không hiểu.”

“Ừ. Vậy để tớ tìm lại xem. Nhưng điều hệ trọng lúc này ở cậu…”

“Cần phải thay đổi đúng không. Tớ biết mình ích kỷ với vợ con."

“Nên cậu cần có thời gian cho chính mình... "

"Cảm ơn cậu đã lắng nghe. Thế nhé, tớ phải đi. Hẹn gặp sau.”

"Alo?”

Tiếng tút tút kéo dài. Anh thở dài, hẳn anh vẫn luôn nói những điều lệch sóng với tất cả mọi người thì phải. Có lẽ là đã tầm 10 sáng, bởi mặt trời đã đứng bóng, không khí đã có phần oi bức hơn. Mặt hồ rung rinh in bóng những tòa nhà và hàng cây bao quanh. Đây đó, những người đến đây tản bộ ngày một nhiều hơn. Phía góc công viên vang lên những điệu nhạc. Ở đó là một đồi cỏ nhân tạo nhỏ, đang có khá đông phụ huynh và trẻ con đến vui chơi. Một buổi sáng chủ nhật vui tươi nhẹ nhàng, khoảng thời gian mà có lẽ những đứa bé là người hạnh phúc nhất trong vòng tay thảnh thơi của bố mẹ. Anh cố gắng hít thật căng đầy thứ không khí nhẹ bẫng này. Phải, có thật nhiều thứ mình chưa đạt đến, nhưng anh biết mình cũng đang có nhiều điều quý giá. Chuông điện thoại lại vang lên.

“Anh đang ở đâu đấy?”

“Anh đang ở công viên. Sáng tập thể dục một chút”

“Con nó vừa dậy, đang hết bỉm, trên đường về anh mua một ít nhé. Mà sáng nay anh thỏa mãn bản thể của mình chưa?” – kèm theo tiếng cười khúc khích.

“Rồi. Anh cũng đã có một chuyến đi lang thang thú vị nho. Anh về ngay đây.” – Anh thở dài và thầm mỉm cười tưởng tượng ra cảnh cô đang quần thảo với đứa con ngịch ngợm của họ.

“Thế về kể em. Trưa nay ấy, bạn em khai trương nhà mới. Mình vẫn đến đó nhé?”

"Tất nhiên rồi." - Anh đáp, cảm thấy nhẹ bẫng trong lòng.

Bản thể (tập 1)

Cơn gió nhẹ hiu hiu vuốt ve trên khuôn mặt Nam trong khi đôi mắt đang cố mở ra một cách khó nhọc. Cơn buồn ngủ, có lẽ vậy, nó vẫn đến khi ta ngồi đó mà cố nghĩ ra những việc để làm nhưng cái cơ thể lười biếng này thì lại chẳng muốn làm một cái gì cả. Một cái ngáp dài, có phần ngao ngán. Nam biết mình đã ngồi thu lu ở cái góc công viên này phải đến cả tiếng đồng hồ rồi. Phải, giờ này anh không muốn về nhà, anh không muốn đối diện với những điều mà mình chắc chắn sẽ phải đối diện. Cố gắng kéo dài thời gian đối diện với những vấn đề đó vẫn là ý định của anh hiện tại, chỉ có điều, chà, thật không thoải mái cho lắm. Uể oải, lười biếng ngắm nhìn những giọt nắng rung rinh nơi những tán lá, tận hưởng tiết trời mùa thu dịu nhẹ cũng đâu có mất gì đâu. Nam không đòi hỏi gì nhiều từ cuộc sống của mình, anh chỉ cần sống cho mình một không gian yên ắng êm dịu này mà thôi.

Một chiếc lá vàng nhẹ nhàng uốn lượn theo gió trước khi từ từ hạ cánh xuống cả một thảm lá. Cả đám lá khô lạo rạo theo gió, tâm trí anh như mở ra cả một thế giới. Màu xanh của lá, hàng cây thẳng tắp, uốn lượn bên đường. Và quan trọng hơn là thảm lá vàng của mùa thu, màu vàng, màu nâu xỉn, màu xanh của dương xỉ, cỏ dại, lẫn lộn nhẹ nhàng chuyển động. Tán lá rung rinh in bóng trên mặt đường mời gọi vị khách đang dảo bước. Yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, hãy thả mình vào mà suy tư. Mùa thu đã đến từ có khi cả tháng trước rồi, nhưng trong một buổi sáng tươi đẹp, anh mới thấy mình cảm nhận được.

"Anh có cảm giác nhiều khi mình là người vô hình vậy."

"Tại anh kín tiếng quá ấy mà".

"Nhưng đơn giản anh không biết có nên chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác không. Sợ rằng nó không hấp dẫn khiến cho họ chán nản, hay nhỡ họ không quan tâm mà lảng đi sang chuyện khác hoặc tệ hơn là họ bỏ đi luôn."

"Vậy em đang lắng nghe đây, suy nghĩ của anh là gì?"

"Thì như anh vừa nói với em đó…"

Mai Lan là một cô gái tốt, hiểu anh mặc dù đôi khi cô hơi độc đoán. Có vẻ cô muốn thay đổi anh nhưng giờ đây cũng thành bất lực.

Nam thấy mình lặng lẽ tản bộ trên con đường của tâm trí. Ảo ảnh khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên thật hoàn hảo và đơn giản như một công thức toán học. Đôi khi sự hoàn hảo kỹ thuật ấy khiến cho con người ta sợ hãi và quy phục. Nó giống như những cỗ máy nhỏ vận hành theo sự chỉ huy của một cỗ máy khổng lồ. Phải chăng từ khi sinh ra, não bộ anh đã bị ấn định vào một điều không thể suy suyển: rằng, anh phải đi theo những gì mà người ta dẫn dắt, làm theo những gì mà người ta muốn. Để rồi những sắc màu rực rỡ cuối cùng trở thành một màu xám xịt, khô khan của của toàn bộ bức tranh. Vật chất, lòng kiêu hãnh sẽ giúp cho con người thỏa mãn, vì thế nó tạo nên ảo ảnh xung quanh. Và vì ảo ảnh đó mà ta cứ đâm đầu vào. Trong khi điều thỏa mãn thực sự lại phụ thuộc vào chính nội tại con người.

"Khi con người thỏa mãn với chính bản thể của mình, họ sẽ tỏa ra một thứ năng lượng thu hút mọi điều họ muốn về mình…"

"… Anh về với thực tại chưa đấy?"

"Anh đang nói với em về thực tại đó."

"Này anh có biết bạn em mới mua nhà không? Họ phải cố gắng làm việc rất nhiều, vay mượn khắp nơi. Sao anh không tìm hiểu tại sao họ mua được căn hộ đó mà suốt ngày chúi mũi vào việc viết lách không mang lại chút lợi lộc gì."

"Đúng, cần phải mua nhà, cần phải có xe hơi. Đó là thứ ảo ảnh mà xã hội này gắn vào cho tất cả mọi người, để họ bằng mọi cách phải cố gắng."

"Vậy anh sẽ làm gì để được như họ."

"Anh vẫn sẽ viết lách để thỏa mãn bản thể của mình thôi…"

Một màu vàng úa, khô giòn cùng cơn gió cuống quít xao động dưới chân Nam. Đôi khi giữa trốn đông người hay trong một cuộc trò chuyện với bạn bè, người ta lại thấy mình cô đơn hơn cả. Một mình có khi lại là một niềm vui thú. Anh không chủ định hòa nhập với cuộc sống mà cứ để nó ngẫu nhiên diễn ra theo cách mà vũ trụ đã đem anh đến đây. Hóa ra cơn mơ lại mang đến cho ta nhiều điều đúng đắn hơn là những ảo ảnh mà ta nhìn thấy khi tỉnh táo. 

Tản bộ trên con đường này, một con đường có một điểm đích không rõ rang, sự hun hút vắng vẻ, sự quanh co đi vào tầm mắt, khiến Nam cứ muốn đi, đi mãi không muốn dừng lại. Hàng cây bên đường lặng lẽ, lắng nghe những suy nghĩ của anh, điều đang giúp chúng xóa đi sự tàn úa, mà đơm ra những chiếc lá xanh tươi mát. Những suy nghĩ đang tạo nên sức sống nơi đây, một sự pha trộn giữa sự cũ kỹ và mới mẻ, giữa sự khô khan và chút ẩm ướt của sương đêm đọng lại hay dấu vết của cơn mưa đã qua. Những thứ màu sắc lẫn lộn cho một quá trình đổi mới, một bước chuyển mới.

"Tại sao một bức tranh mùa thu với một kẻ cô đơn dảo bước quay lưng với thể giới lại tạo nên nỗi buồn não nề đến như thế? Bởi một lần nữa, những vị khách ngắm nhìn nó luôn coi sự cố gắng tách bạch bản thân mình ra khỏi ảo ảnh cuộc sống là vô ích. Từ bức tranh, họ chỉ nhìn thấy nỗi cô đơn mà thôi. Niềm vui với họ chỉ đến ở tiệc tùng, ở những lời mà người khác tán dương. Còn khi chỉ còn một mình, đối diện với chính bản thể của mình, thì họ lại thấy cô đơn trống vắng."

"Bởi bản thể của họ không hề được thỏa mãn hả anh?"

"Đúng, họ lo lắng, chăm sóc, xây dựng lên những vật chất xung quanh mình, đến nỗi quên luôn chính bản thể của chính mình. Vì thế họ không bao giờ thỏa mãn, hay nói cách khác, chính họ cũng không công nhận thành công của chính mình."

"Vậy phải làm gì để thỏa mãn bản thể chính mình?"

"Họ có thể bỏ tiền ra để mua những thứ sẽ mang lại cho họ sự thỏa mãn như thuốc lá, ma túy, rượu bia… Họ sử dụng những thứ mà người khác sản xuất ra để tự đem đến cho mình niềm khoái lạc khi không có ai bên cạnh."

"Còn anh, khi một mình, anh làm gì để thỏa mãn?"

"Anh vẫn viết lách đấy thôi."

Mai Lan nhún vai, xòe hai bàn tay chấp nhận một sự thật hết thuốc chữa. Mà hẳn là cô đã chấp nhận từ lâu rồi...

FRANZ KAFKA

 

Franz Kafka

Quả thật những tác phẩm ly kì, hài hước vẫn được công chúng đón nhận tại thời điểm này, vẫn có thể sẽ rơi vào quên lãng trong tương lai. Nhưng những tác phẩm khó đọc, khó hiểu thì thời gian đầu lại vô cùng chật vật để được đăng trên các trang báo hay tạp chí chứ chưa nói đến việc được nhà xuất bản ký kết hợp đồng, nhưng rồi bỗng trở nên nổi tiếng khi tác giả đã mất đi. Truyền thông có vẻ vẫn mang lại ảnh hưởng, nhưng có lẽ sẽ là vô ích nếu tác phẩm đó không có gì sáng giá. Và một khi chúng là tác phẩm sáng giá thì không cần gì đến truyền thông cả, bởi năng lượng trong chính chúng đã có sức lan tỏa rộng lớn rồi. Nhà văn Franz Kafka cùng các tác phẩm của ông là một ví dụ như vậy. Thậm chí đến bây giờ người ta vẫn còn gọi là trường phái văn chương Kafka hay các tác phẩm của ông mang linh hồn của thời đại. Có lẽ giá trị của tác phẩm trường tồn không phải là tạo ra phút giây giải trí của hiện tại, mà giá trị của nó là xuyên suốt, bởi con người xét về bản chất và tính cách thì dù lịch sử thăng trầm thế nào vẫn là như nhau. Các nền văn minh ngày một tiên tiến thì đi theo nó ý thức của con người cũng phát triển. Nhưng khi ta bỏ qua ý thức sang một bên thì có thể thấy, chúng ta vẫn vậy, vẫn mang những bản chất của những người của hàng ngàn năm trước: hiếu thắng, đố kỵ, nhân hậu, dũng cảm… vẫn là những tính cách đó. Và cuối cùng thì bên cạnh triết học, khoa học tâm lý, tâm linh, khảo cổ học…văn chương chính là công cụ để chúng ta soi rõ chính bản thân mình, những người bạn, những kẻ thù, mà trong một thế giới đầy sắc màu này vẫn có những hệ quy chiếu đang tồn tại lâu dài qua hàng thế kỷ.



"...Bạn cùng phòng với tôi ở trong một tình hình khác, một nhân vật cương quyết, một thuyền trưởng. Anh ta nhìn tình cảnh của mình như một nhà thám hiểm vùng cực đang bị đóng băng  trong một vùng băng tuyết ảm đạm nào đó nhưng chắc chắn sẽ được giải cứu, hay đúng hơn là đã được giải cứu.  Và bây giờ có sự phân ly như sau: việc anh ta sẽ được giải cứu đối với anh ta không còn nghi ngờ gì, bất kể ý chí của anh ta là gì. Nhưng với tính cách kẻ chiến thắng của anh ta, bây giờ anh ta có nên mong chuyện đó hay không? Anh ta mong hay không mong cũng không ảnh hưởng gì, anh ta sẽ được giải cứu, nhưng vẫn còn đó câu hỏi anh ta có nên mong chuyện đó hay không..." (Franz Kafka)

Có lẽ nhà văn đang viết về một người mà danh dự của họ như một tảng đá lớn không thể dịch chuyển. Một sự giải cứu, nó giống như một sự cứu giúp mà anh ta đã lường trước khi mắc phải trở ngại này. Sự giải cứu không phải là một vật mà người đó có thể vứt bỏ, thậm chí anh ta cũng không thể từ chối. Không ai muốn để một kẻ cố chấp vào đường cùng vì sự cố chấp của anh ta cả. Vì thế nó bắt buộc phải diễn ra và nhân vật của chúng ta bắt buộc phải được giải cứu. Vì thế vấn đề không nằm ở việc giải cứu nữa, mà nó nằm ở người được giải cứu. Hóa ra cuộc giải cứu vô tội ấy lại khiến cho nhân vật của chúng ta rơi vào suy nghĩ về bản thân theo hai chiều hướng: xấu hổ vì mình một kẻ yếu kém (mặc dù những người đưa tay ra cứu giúp anh ta không hề có ý nghĩ như vậy), hoặc tôi muốn mình mắc kẹt như thế đấy, sao các người cứ cố cứu tôi làm gì. Chuyện tưởng chừng như vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp đối với nhân vật “bạn cùng phòng với tôi”: anh ta có nên mong mình được giải cứu hay không.

Nếu xét theo chiều hướng suy nghĩ thứ nhất thì đây sẽ là bài học tích cực cho anh ta. Danh dự - đôi khi nó lại là cái cớ hữu danh vô thực thì đúng hơn, chỉ những kẻ ngốc vẫn cứ cố bám chấp vào mà từ chối mọi sự giúp đỡ. Đoạn văn khiến ta liên tưởng đến hình ảnh một người chới với trên miệng vực sâu. Một cánh tay xuất hiện để kéo họ lên, còn người kia thì còn đang lưỡng lự. Bức tranh có một lời bình ngắn gọn "đôi khi bạn cần đến sự giúp đỡ". Hay thậm chí đúng hơn là “đôi khi, hãy mạnh dạn lên, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ”. Nhân vật của chúng ta - một người muốn chiến thắng, tin tưởng bản thân xứng đáng với chiến thắng, đang ở một tình thế tiến thoái lưỡng nan, giờ đây lại trở thành kẻ loay hoay với chính cái tôi của mình, mà thời gian thì đâu có chờ đợi. Cái tôi với một số người, có sức nặng ghê gớm. Thật buồn thay, cái tôi càng nặng, nó lại càng đại diện cho một con người kém phát triển. Vậy đó, trong khi những người đang trực chờ để giúp đỡ anh ta lại đang phải sốt ruột, còn anh ta đi làm những việc không đâu. Anh ta thử nghiệm mọi thứ mà mình có thể, với một cái búa nhỏ chẳng hạn, những thứ vô vọng nhằm cứu vãn lại sự kiêu hãnh của mình. Trong khi nhìn xem, đội cứu hộ đang ngán ngẩm nhìn bạn kìa.



Xét về chiều hướng thứ hai, rõ ràng anh ta muốn mắc kẹt trong cái đống băng tuyết lạnh lẽo ấy với một ý chí rằng anh ta cần phải tìm kiếm chiến thắng. Có lẽ cuộc sống ngoài đời được bao bọc quá dày khiến cho anh ta không có được nhiều cơ hội đua tranh. Mọi thứ quá đơn giản và dễ dàng. Nếu nhà thám hiểm mà cứ thế mà đi khám phá mà không có trở ngại gì thì thật không còn là nhà thám hiểm nữa. Cuộc sống mà tất cả dọn sẵn ra, không có chiến thắng, không có thất bại thì thật nhàm chán xiết bao. Có thể bạn đang thấy điều này thật kỳ lạ, nhưng quả thực nó lại là như vậy, đặc biệt là với người luôn muốn chiến thắng mà trong tay chẳng có gì. Lại nói về cái búa nhỏ, nó như một công cụ tội nghiệp gánh vai trò tăng thêm sức nặng cho câu chuyện. Cái búa nhỏ yếu ớt thì có thể làm được gì trước cái đống băng cứng đơ kia chứ. Vì thế một lần nữa, phải nói rằng, cái búa đại diện cho sự vô vọng. Vô vọng cho nhân vật của chúng ta, chiến thắng vẫn chẳng thể đến nếu một niềm tin sắt đá đi kèm với chỉ một cái búa nhỏ. Băng tuyết vẫn cứng đơ đó trêu ngươi. Và rồi thì chẳng chóng thì chày cuộc giải cứu vẫn phải diễn ra. Thế đó, số phận vẫn cứ sắp xếp một cách êm thấm cho những người muốn chiến thắng nếu xét theo chiều hướng thứ hai này.

Vậy đấy, chỉ một đoạn văn thôi cũng đủ khiến cho người đọc phải đau đầu suy nghĩ và phân tích. Và rồi khi ngẫm ra, kể cả viết ra rồi vẫn thấy cả một mê cung trước mắt. Mê cung thường vẫn sẽ mang đến sự bối rối, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn luôn muốn mình là người khám phá hay sao. Dù thế nào sự bối rối này luôn có cách giải quyết theo cách nào đó, theo cách của bạn, theo cách của tôi, dù thế nào nó cũng là sự giải quyết. Hoặc rồi thì tất sẽ có cuộc giải cứu. Chỉ có điều sự bí ẩn cùng lời giải phía sau thật là sự hấp dẫn khó cưỡng. Giờ đây, sau tất cả những thử nghiệm vẫn không dẫn đến một sự giải quyết, câu hỏi đặt ra là: chúng ta có nên mong một sự giải cứu hay không?

 

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...