Bản thể (tập 2)

Anh thấy dòng suy tư vẫn đang ào ạt tuôn chảy. Một chiếc ghế gỗ dài cũ kỹ đang chờ đợi vị khách nghỉ chân bên đường. Những chiếc lá phất phơ loay hoay tìm bến đậu. Nhưng một chiếc lá đằng này, cùng thời điểm một chiếc lá đằng kia, những quỹ đạo vòng xoắn lượn, đến gần nhau rồi lại tách nhau ra. Chúng quá nhẹ để tự tìm cho mình một cách rơi tự do một cách đột ngột và nhanh chóng. Sự thinh lặng bao trùm tất cả cho đến khi một cơn gió thổi những chiếc lá dưới thảm cỏ đi nhường chỗ bến đậu cho những chiếc lá mới.

"Một nhà toán học tìm niềm vui cho mình ở điều gì?"

"Ở việc giải toán."

"Chính xác."

"Em biết anh định nói gì rồi. Anh định nói về việc viết lách chứ gì."

"Không, anh đang nói về nhà toán học."

Lần này sẽ là những nỗ lực tách bạch một chiếc lá riêng ra hẳn một rừng lá trong tầm nhìn của anh. Một chiếc lá đã rời vào vùng mà anh đang tập trung, đôi mắt căng ra không chớp lấy một lần. Có thể đó là lý do của toán học, luôn cố gắng tách bạch đối tượng ra khỏi hoàn cảnh càng nhiều càng tốt. Không thể bỏ lỡ đi từng khoảng khắc dù là nhỏ nhất. Anh bắt đầu tiến hành chia cắt thời gian, vẽ ra từng quãng đường nhỏ, tính toán vận tốc từng thời điểm. Một khoảng cách nhỏ, tầm một phần trăm giây gợi cho anh sự tò mò thích thú như việc quan sát từng tế bào gan cá dưới kính hiển vi. Phân tử, nguyên tử và rồi những hạt không còn có thể chia cắt đem lại cho anh một thế giới mới, một thế giới chuyển động không ngừng. Những khoảnh khắc ngày càng tinh vi bằng cách lấy đạo hàm theo cấp ngày một tăng dần. Khi đã gần tới một giới hạn, nơi mọi khoảnh khắc khó có thể chia tách thêm được nữa, nơi mà giá trị đã gần đến với sự chính xác tuyệt đối, thì anh có cảm tưởng như là mình đã nắm bắt được cả một quy luật. Mùa thu, hàng cây lao xao, lá vàng lượn vòng, sự gần tới một giá trị chính xác của vi phân, tất cả như dần dần chậm lại trong con mắt của anh. Anh có chủ đề và sẽ viết một bài nghiên cứu của mình.

"Tuyến tính à?"

"Nhưng cái to lớn hơn lại là phi tuyến tính."

"Em không hiểu?"

"Không nhất thiết phải có nguyên nhân này tạo ra kết quả kia, mà có một sự vận động mạnh mẽ ẩn dấu tạo nên toàn bộ quá trình nguyên nhân – kết quả. Kiểu như tại sao khi nhìn thấy một lon bia mà em đã nghĩ là không nên uống vậy, mặc dù em chưa hề nhìn thấy là nó đã hết hạn sử dụng."

"Vậy nhà toán học không chứng minh được điều đó?"

"Đúng thế, vì họ không tìm được cơ sở logic nào. Trực giác bí ẩn lại nằm trong não bộ."

"Vậy não bộ là phi tuyến tính."

"Không phải, mà là những gì xảy đến với con người khó có thể lấy logic ra để tìm nguyên nhân và kết quả. Cái không ngờ tới là nó lại do vũ trụ vận hành theo một cách nào đó rất mạnh mẽ. Bản thể gần như vậy, nó là trường mà trên đó những trải nghiệm của chúng ta vận động. Nó quy định em thích thứ nọ ghét thứ kia, tại sao lại giỏi cái nọ, kém cái kia. Hơn nữa nó còn bất biến. Nếu em không rèn luyện để bản thể đạt đến trạng thái thăng hoa hạnh phúc thì em buộc phải bỏ tiền ra để mua những thứ gây nghiện."

Tiếng chuông điện thoại khiến anh sực tỉnh. Chuông điện thoại lúc nào cũng tỏ ra gấp gáp khiến chủ nhân phải bồn chồn không yên. Con đường dẫn anh trở về một hồ rộng, được kè nhân tạo. Anh nhận ra mình đã đi gần như một vòng quanh hồ. Mặt trời giờ đang khuất lấp sau đám mây dày.

“Vợ con tớ bỏ đi cả từ hôm qua, không biết đi đâu. Gọi điện toàn thuê bao không liên lạc được. Cô ấy không về nhà ngoại, cũng chẳng đến nhà bất cứ ai. Tớ gọi khắp rồi.”

“Đã có chuyện gì xảy ra à?”

“Ừ thì tối hôm nọ hai vợ chồng có cãi nhau, chắc cô ấy giận dỗi nên bỏ đi.”

“Vậy chắc không vấn đề gì đâu, vợ cậu dẫn con đi chơi đâu đó nhưng vẫn giận cậu nên tắt máy thôi. Đừng lo lắng quá. Nhắn tin xin lỗi cô ấy thật chân thành.”

“Ừ. Thế vậy nhé.”

Một tiếng tắt máy. Đạt – một người dường như đang có tất cả mọi thứ. Cậu ta cũng là người mà bạn bè Nam hay nhắc đến về sự thành đạt. Nhưng anh ít khi quan tâm đến điều đó ngoài những mối quan tâm những cái mà người khác gọi triết lý . Có vẻ điều đó khiến anh lạc lõng. Anh nhìn ra khoảng không phía xa mặt hồ. Những tòa nhà cao tầng nhấp nhô bao quanh khiến công viên như một ốc đảo xanh tươi. Vậy ra anh đã lang thang trong tâm trí cũng khá lâu. Tiếng chuông lại vang lên.

“Thực ra thì, chuyện khá là hệ trọng. Nhưng là lúc ấy tớ bột phát thôi. Tớ đã đánh cô ấy” – Bạn anh hơi khịt mũi, ngập ngừng tiếp tục câu chuyện.

“Cậu biết đấy, tớ thực sự không phải là kẻ vũ phu như thế. Cái gì cũng có nguyên do. Cô ấy lấy tớ không bị thiếu thốn một thứ gì. Mặc dù tớ đi lên từ hai bàn tay trắng, nhưng tớ lo được tất cả từ một căn hộ, chiếc oto, đến những thứ đồ vật trong nhà, tớ đều cố gắng làm lụng, thậm chí vay mượn rất nhiều. Cô ấy chỉ làm một công việc nhẹ nhàng, không căng thẳng, lương cũng chẳng là bao. Tớ gánh vác hết mọi việc để cô ấy có thời gian chăm sóc gia đình con cái…”

Anh chỉ biết gật gù lắng nghe bạn mình. Phải, Đạt không phải là kẻ vũ phu, ít nhất là trong mắt anh. Cậu ta thông minh, hài hước, nhanh nhẹn - tố chất của người có vứt vào hoàn cảnh nào cũng ổn thỏa. Trong khi anh thơ thẩn với những ý tưởng về bản thể, về viết lách thì bạn anh đã lao vào cuộc sống và ngụp lặn trong đó. Dù sao thì mọi người vẫn nhìn nhận anh là một người điềm tĩnh, biết giữ bí mật, nên cũng có một số người tìm đến anh để tâm sự. Mặc dù nhiều lúc anh cũng thấy mình phát sốt vì guồng quay cuộc sống và phải đi nghe những chuyện không liên quan đến mình.

“Tớ chẳng đòi hỏi cô ấy gì cả. Ngay cả bản thân tớ cũng không quá cầu toàn gì về chuyện ăn uống hay dọn dẹp nhà cửa. Tớ chỉ đòi hỏi duy nhất cô ấy phải biết tiết kiệm và biết quan tâm đến nhà chồng. Tiết kiệm thì đúng rồi, tớ đang cố lai lưng ra trả nợ cơ mà, tớ luôn nhắc nhở cô ấy như thế. Thực ra thì tài chính trong nhà tớ đang giữ, các khoản chi tớ đều đặn đưa cho cô ấy không thiếu một đồng nào…”

“Cái thứ hai là cô ấy phải biết quan tâm đến nhà chồng chồng, đến những người họ hàng bên chồng. Hàng ngày cô ấy phải biết gọi điện hỏi thăm mọi người, để biết mọi việc mà lo toan cho chu tất. Như thế đâu có gì khó khăn, hơn nữa lại được mọi người quý mến. Hơn nữa phải biết ý, thay đổi cách ăn nói, đi đứng sao cho phù hợp với văn hóa bên nhà chồng."

“Có hôm tớ có thấy cô ấy mua mấy hộp sữa khá đắt tiền, mà còn lén cất vào chỗ khá kín. Tất nhiên tớ biết cả. Cô ấy mua cho bố mẹ ở quê, tớ đâu có cấm, tớ chỉ bảo là sữa khá đắt, bố mẹ ở quê cũng ăn uống cũng đầy đủ chất dinh dưỡng rồi, có ốm đau bao giờ đâu. Bây giờ em mua quà cho bố mẹ mình thì em cũng phải nghĩ đến mua biếu bố mẹ anh chứ. Chỉ thế thôi mà cô ấy đã muốn làm căng rồi, nào thì đây là tiền em tự kiếm được, em muốn làm gì là việc của em, nào thì anh có quan tâm đến bố mẹ vợ đâu mà biết …”

“Rồi cô ấy lại nói là anh không tin tưởng em nọ kia, tiền nong cô ấy chi tiêu từ sinh hoạt đến đóng học phí cho con thì cứ để cô ấy giữ một chút. Nhưng tớ không đồng ý, cái gì cũng phải có quy tắc thì mới được việc, tớ giữ tiền cũng chỉ để cố gắng trả nợ, gia đình được sinh sống thoải mái không phải lo lắng. Hơn nữa tớ cũng phải chi tiêu nhiều cho công việc kinh doanh. Mà tớ có tiếc gì cô ấy đâu: quần áo mới, làm tóc, spa… tớ đều chi hết. Thế là hai vợ chồng lại tiếp tục cãi nhau.”

Anh chợt nhớ đến một bữa nhậu cũng gần đây với người bạn mình. Anh ta uống rượu bia thì khó ai bì kịp. Bên cạnh đó còn kể về các cuộc ăn chơi, chi tiêu phóng khoáng với đối tác, khách hàng, không ngờ lại rè xẻn với vợ đến vậy.

“Rồi chiến tranh lạnh xảy ra. Cô ấy làm ngơ không thèm nói chuyện với tớ, cũng không thèm đếm xỉa đến việc tiền nong với tớ nữa. Việc gọi điện hỏi thăm họ hàng nhà chồng cũng không thực hiện, nhiều lúc tớ phải gắt lên mới gọi cho qua chuyện như trêu người, rồi đợt gần đây không còn quan tâm gì đến nữa. Vợ tớ đi làm đầu, ăn mặc sành điệu. Tớ góp ý cũng không thèm đếm xỉa. Hơn nữa, tớ còn điều tra ra được cô ấy vay tiền bố mẹ đẻ để góp vốn vào một cửa hiệu làm đầu nào đó. Suốt ngày đi sớm về khuya, điện thoại thì nghe liên tục, không thèm quan tâm đến việc gia đình nữa.”

“Hôm trước, bữa tối con bé nhà tớ nó cứ khóc không chịu ăn, đòi ăn bánh bằng được, tớ lấy hộp bánh ra để lên bàn để cho nó ăn cho đỡ ầm ĩ. Nhưng vợ tớ nhất đinh không cho ăn còn lẳng lặng đem cất hộp bánh đi. Nó càng khóc tợn. Tớ bực hết cả mình, lại chạy ra tủ lấy hộp bánh, lấy một cái đưa tận miệng cho nó. Con bé không dám ăn cứ nhìn mẹ sợ sệt. Mẹ nó thì đang hầm hầm nhìn hộp bánh chực muốn liệng nó đi. Rồi chợt giật mạnh cái bánh từ tay tớ, ném xuống sàn. Xong lại lẳng lặng cất hộp bánh đi. Không khí cứ căng như giây đàn, tớ phải kiềm chế lắm mới không nổi điên lên. Ăn xong tớ vào phòng đóng cửa cho đỡ đau đầu. Ngóng ra ngoài thấy vợ mình đang mắng hai đứa con.”

“Tối hôm đó định bụng sẽ khuyên bảo vợ nhẹ nhàng mà vợ tớ cứ làm quá hết cả lên. Nào là không tin tưởng  thì sống với nhau làm gì, nào là sống mà cứ phải o ép nhau như thế nọ như thế kia, nào là anh có quan tâm gì đến con cái, bla bla. Trời ơi, cô ấy có biết tớ phải làm việc vất vả vì cái nhà này không chứ. Tớ không thể kiềm chế nổi nên mới tát vợ một cái. Lúc ấy tớ bực mình lắm, rủa xả đủ kiểu, chửi bới tục tĩu như chưa bao giờ bùng nổ như thế. Vợ tớ vẫn gân cổ, thách tớ đánh thêm cái nữa. Tớ phải rất kiềm chế mới dừng tay lại được, xong bỏ ra ngoài. Thế là tớ ngồi xem tivi cả đêm rồi ngủ trên ghế xô pha lúc nào không hay. Đến sáng dậy thì không thấy mấy mẹ con họ đâu nữa cả. Quần áo cũng thu dọn đi một ít. Tớ nghĩ mấy mẹ con họ về nhà bố mẹ đẻ ở quê mấy ngày cuối tuần.”

“Chuyện này căng đấy. Sự dồn nén giữa cậu với vợ cậu đến lúc bùng nổ” – đến bây giờ anh mới cất lời. Lắng nghe tâm sự của bạn mình mà phải chuyển hết điện thoại từ tai nọ sang tai kia. – “Hai đứa bé mai lại phải đi học thì chắc cô ấy vẫn chỉ ở quanh quẩn trong thành phố thôi. Cậu thử nghĩ xem cô ấy có bà con thân thích gì ở đây không?”

“À, cậu nhắc tớ mới nhớ. Có lần cô ấy nhắc đến một bà dì nào đó độc thân ở trong thành phố. Để tớ hỏi lại địa chỉ xem sao. Khả năng cao là mấy mẹ con đang ở đó. Thế mà không nghĩ ra. Đến tớ xin lỗi một câu chắc là được.” – Cậu bạn tự trách mình, Nam cảm thấy một nụ cười thiểu não ở đầu bên kia – “Hoàn cảnh hiện tại thật nặng nề, cậu có kế sách gì để vợ tớ trở lại hiền lành như lúc đầu không?”

“Vấn đề là ở cậu thôi. Ngoài việc làm ăn ra, cậu thích làm gì?”

“Tớ cũng chắng biết nữa. Suốt ngày tối mắt tối mũi với công việc, quan hệ đối tác, vân vân, không có thời gian để nghĩ xem mình thích làm gì. Chắc là xem phim, đi du lịch hoặc ngủ nướng nguyên một ngày. Tớ ước được như thế quá. mệt mỏi lắm.”

Anh tiếp tục thuyết trình với bạn mình về bản thể, về sự thỏa mãn, sự thăng hoa. Nhiều người tìm đến thuốc lá, rượu, ma túy, thậm chí là bồ bịch để nhanh chóng tìm đến sự thăng hoa tạm thời đó. Bởi những gì xung quanh vốn là ảo ảnh mà xã hội đã ấn định vào não bộ, và rằng cần phải ngẫm lại những trải nghiệm và thay đổi chính mình để có được những trải nghiệm hạnh phúc. Nhờ có vậy thế giới xung quanh chúng ta mới chuyển sang hướng tích cực hơn.

“Thôi tóm lại nhắn tớ một quyển sách để đọc, chứ cậu nói vậy tớ không hiểu.”

“Ừ. Vậy để tớ tìm lại xem. Nhưng điều hệ trọng lúc này ở cậu…”

“Cần phải thay đổi đúng không. Tớ biết mình ích kỷ với vợ con."

“Nên cậu cần có thời gian cho chính mình... "

"Cảm ơn cậu đã lắng nghe. Thế nhé, tớ phải đi. Hẹn gặp sau.”

"Alo?”

Tiếng tút tút kéo dài. Anh thở dài, hẳn anh vẫn luôn nói những điều lệch sóng với tất cả mọi người thì phải. Có lẽ là đã tầm 10 sáng, bởi mặt trời đã đứng bóng, không khí đã có phần oi bức hơn. Mặt hồ rung rinh in bóng những tòa nhà và hàng cây bao quanh. Đây đó, những người đến đây tản bộ ngày một nhiều hơn. Phía góc công viên vang lên những điệu nhạc. Ở đó là một đồi cỏ nhân tạo nhỏ, đang có khá đông phụ huynh và trẻ con đến vui chơi. Một buổi sáng chủ nhật vui tươi nhẹ nhàng, khoảng thời gian mà có lẽ những đứa bé là người hạnh phúc nhất trong vòng tay thảnh thơi của bố mẹ. Anh cố gắng hít thật căng đầy thứ không khí nhẹ bẫng này. Phải, có thật nhiều thứ mình chưa đạt đến, nhưng anh biết mình cũng đang có nhiều điều quý giá. Chuông điện thoại lại vang lên.

“Anh đang ở đâu đấy?”

“Anh đang ở công viên. Sáng tập thể dục một chút”

“Con nó vừa dậy, đang hết bỉm, trên đường về anh mua một ít nhé. Mà sáng nay anh thỏa mãn bản thể của mình chưa?” – kèm theo tiếng cười khúc khích.

“Rồi. Anh cũng đã có một chuyến đi lang thang thú vị nho. Anh về ngay đây.” – Anh thở dài và thầm mỉm cười tưởng tượng ra cảnh cô đang quần thảo với đứa con ngịch ngợm của họ.

“Thế về kể em. Trưa nay ấy, bạn em khai trương nhà mới. Mình vẫn đến đó nhé?”

"Tất nhiên rồi." - Anh đáp, cảm thấy nhẹ bẫng trong lòng.

3 nhận xét:

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...