Cầm chiếc bánh mỳ Hội An trên tay, thanh toán tiền và chuẩn bị lấy xe máy để ra chỗ ghế đá ở một góc phố đã nhắm sẵn từ trước để ngồi ăn, thì trời đổ mưa to. Mới đầu chỉ lộp bộp, nhưng chỉ chưa đến 30 giây sau thì mưa đã xối xả trên đường. Ngồi lặng lẽ nhìn chiếc xe máy cùng chiếc mũ bảo hiểm ướt sũng mà đành chịu. Chợt không khí có cái gì nó se lạnh xua đi cái oi nóng vừa mới thôi còn khiến mồ hôi đầm đìa. Một cảm giác nào đó, dường như là một nỗi buồn mông lung xâm chiếm trong lòng. Phải, nhìn cơn mưa rồi ngẫm lại cuộc sống hiện tại. Ta đang có một khoảng trống rất lớn.
Đã từng
đi Đà Nẵng, và ăn bánh mỳ Đà Nẵng – một loại bánh mỳ kẹp dài, còn đến Hội An
thì không biết ở đó lại có đặc sản bánh mỳ. Thực ra với một kẻ không sành ăn
thì hương vị bánh mỳ Đà Nẵng hay Hội An cũng không khác gì nhau. Hay do đây là
Hà Nội thì chắc chắn bánh mỳ không thể có được hương vị chính gốc được. Bánh mỳ
Hội An dài hơn bánh mỳ Hà Nội, ngắn hơn bánh mỳ Đà Nẵng, nhìn ban đầu là vậy.
Có lẽ đó là cách mà người như tôi phân biệt các loại bánh mỳ với nhau. Quán
bánh mỳ cũng không có gì đăc biệt. Biển tên có màu vàng nghệ đặc trưng, một quầy
làm bánh nhỏ bằng gỗ sơn nâu, có bánh xe đẩy. Trên quầy treo thêm một cái mẹt
ghi “bánh mỳ Hội An” một cách dân giã. Các cửa hàng nhượng quyền ở Hà Nội có khá
nhiều, ngoài ra còn có các loại nước sinh tố và sữa đậu nành để khách có thể gọi
kèm. Quán nào cũng khá nhỏ, có xếp ghế nhựa để khách ngồi ăn tạm. Phong cách
bình dân, giá cả cũng bình dân. Trong trời mưa nặng hạt, vẫn thấy grab rồi go
food đến lấy đồ cho khách nườm nượp.
Thường
bán hàng tại quán là các bạn trẻ, có lẽ đa số là sinh viên đi làm thêm. Sinh
viên thời gian đã thuộc hàng thế hệ Z. Họ luôn có tinh thần tự giác làm việc chứ
không còn amateur như thời của tôi, thế hệ cuối 8x. Họ năng động, vui vẻ, biết tự sắp xếp công việc
cho nhau. Không những vậy còn rất cẩn thận và kỷ luật. Tươi cười chào khách, nhận
tiền cảm ơn khách, nhắc nhở nhau làm việc đúng quy trình. Làm thêm thì thu nhập
không thể cao được, nhưng ở các bạn trẻ này, họ làm vì một thứ gì đó giống như
lương tâm, trách nhiệm hơn là vì tiền. Thực sự họ sẽ là thế hệ làm thay đổi đất
nước.
Trời
vẫn mưa nặng hạt, tỏa ra thứ không khí ẩm ướt, thanh lọc đi bao nhiêu bụi bẩn
thành phố. Thứ không khí này luôn quen thuộc, mang đến cho chúng ta cảm giác cô
đơn quen thuộc. Phải, ta đó từng có quá nhiều mong ước cho tương lai, nhưng rồi
những mong ước ấy luôn được điều chỉnh và rồi sự lớn lao ấy giờ trở thành nhỏ
bé. Hẳn cuộc đời xếp ta ở đây là luôn có lý do. Lặng yên và suy ngẫm, ta suy
đoán, ta chấp nhận. Và rồi hóa ra trưởng thành không phải là đấu tranh đến
cùng, mà nó là sự chấp nhận. Ta biết chấp nhận chính mình với những điều vốn
có, ta tìm đến khả năng của mình như điều đã được định sẵn. Những sở đoản, ta
biết làm sao đây, cố gắng thôi nhưng không thể dành nhiều thời gian cho chúng.
Và rồi hoàn cảnh này, cả những gì đã xảy đến, hay đang diễn ra, trớ trêu thay,
đó lại là sự sắp đặt khéo léo của một trí tuệ lớn. Việc của mỗi người cuối cùng
lại là hãy thực hiện tốt nhất bổn phận đã được sắp đặt của mình. Điều đó sẽ
giúp chúng ta sống có ý nghĩa.
Trái tim nằm bên trái, vì thế nó luôn chỉ cho chúng ta sai đường. Đó là điều sai trái nếu xét trái tim như biểu tượng của tâm hồn. Chính trí tuệ mới có thể lạc lối, nhưng trái tim thì luôn đi đúng hướng. Bởi tâm hồn chính là tiếng gọi của vũ trụ, nó mang đến cho tâm trí những thông điệp mà những con người lỗi lạc đã tạo nên những điều kỳ diệu trong cuộc sống thực. Họ nói rằng, họ chỉ làm lại những gì chợt đến trong tâm trí, hay trong một giấc mơ mà thôi. Nó giống như một giác quan thứ sáu, nơi cánh cổng hướng tới một trí tuệ to lớn.
“Lại
đây con, đừng cắn giày của chú thế.”
Tôi
để ý dưới chân, một chú cún nhỏ đang cắn lấy cắn để vào mũi giày của mình. Một
con cún có lông trắng mượt, mặc dù đã ngả sang màu cháo lòng, có lẽ là do lăn lộn
khắp nơi. Con cún này, nãy khi tôi mới vào thì đang nằm thẳng cẳng ngủ trước quạt.
Tôi đưa tay lên xoa bộ lông, còn cún ta lại cứ nhằm tay tôi mà cắn.
“Xương
này.”
Cô
bé phục vụ lăn ra một khúc xương đồ chơi, con cún mắt sáng lên chạy theo, cắn lấy
cắn để. Hình như đang ngứa răng, nó nghịch ngợm với đồ chơi của mình như một đứa
trẻ. Đúng rồi, như một đứa trẻ vô tư và hồn nhiên. Hẳn tôi muốn nói ra một điều
gì đó thật vui, nhưng không thể. Tôi chẳng biết nói gì cả. Tôi chỉ là một vị
khách lặng yên, loay hoay với những suy tư của mình.
Phải, đó là khoảng trống mà tôi đang phải đối mặt ở hiện tại. Đó là lý do tại sao tôi vẫn buồn đến bây giờ. Cuộc sống vẫn đang thiếu đi một điều quan trọng tạo nên hạnh phúc. Chiếc bánh mỳ tôi đã ăn hết, bên ngoài kia xe cộ đang vật lộn với cơn mưa nặng hạt, và thứ không khí se se này vẫn mang đến những nỗi niềm quen thuộc đeo đuổi.
Em hóng bản thể tập 3 ^^
Trả lờiXóaDạo này anh có vẻ suy tư nhiều hơn trước phải không? ^^
Hi. Thank you em
XóaỪ. đợt này cũng nhiều suy tư hơn. Cố gắng giữ cân bằng cuộc sống.
Đúng là suy tư thật nhiều, nội tâm phong phú!
Trả lờiXóaMặt khác, đôi khi nó cũng là một nỗi khổ ạ.
XóaChú chó trắng đáng yêu quá. Tâm trạng em hơi chút nặng nề với những suy tư mà còn quan tâm tới một con vật nhỏ. Chứng tỏ bản thân em có thể tìm được cân bằng từ những điều nhỏ nhặt mà thôi.
Trả lờiXóaVâng ạ. Chẳng đâu xa niềm vui đến từ những điều nho nhỏ như vậy
XóaChúc chị ngày vui nhé.
Bánh mì Hội An cứng chết đi được, vỏ bánh cứng như đá luôn =.=
Trả lờiXóakể ra giòn quá ăn cũng đau miệng. Nhưng ăn thấy ngon, đói ghé quán bánh mỳ Hội An làm một cái đã thành thói quen rồi. :)
XóaRa thế bạn nhỉ, nhưng ngon nhất vẫn là bánh mỳ Sài Gòn mà thôi.
Xóarất mong có dịp ăn thử bánh mỳ Sài Gòn. :)
XóaChúc bạn thứ năm vui vẻ.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn nhé. :)
XóaDạo này nhà em nhiều bạn bè hẳn he. Ăn bánh mì thôi mà nhiều thứ đáng nói thật, những người đi nhiều biết nhiều thì thường nhớ nhiều.
Trả lờiXóaKhi ta ở chỉ là nơi đất ở...
Người có chiều sâu thì nhìn đâu cũng nghĩ ngợi^^ hihi
Chắc là do suy nghĩ nhiều thành ra vậy. Quên luôn cả hương vị bánh mỳ.
XóaChúc chị cuối tuần vui nha.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaLà anh viết sai nên xóa để viết lại Hihi!
XóaSỏi vào thăm bạn. Bạn bố cục bài viết giỏi thật! Chàng trai thì ăn bánh mỳ, còn bé cún thì gặm mũi giày...
Trả lờiXóaBánh mỳ thì ai cũng đã ăn, cơ mà viết thành bài để mà thưởng thức thế này quả là thú vị... Bánh mỳ, ăn bánh mỳ là một sự thanh cảnh, ngon và lành, sạch sẽ, nhiều cách chế biến tinh vi với nghệ thuật cao, món nào ra món ấy, nêm gia vị để mỗi món bánh mỳ ở mỗi nơi mang một đặc trưng riêng biệt. Trong khuôn khổ bài viết này bạn nói chưa sâu nhưng đủ để thấy cái tinh tế của bạn. Sỏi thấy bạn thật thú vị!
Cái gì dân giã ăn vẫn thấy ngon hơn.
XóaThực ra em cũng không để ý đến bố cục lắm. Chắc ngẫu nhiên vậy thôi. ^^
Cảm ơn anh. Chúc anh cuối tuần nhiều niềm vui nhé.