Bản thể (tập 1)

Cơn gió nhẹ hiu hiu vuốt ve trên khuôn mặt Nam trong khi đôi mắt đang cố mở ra một cách khó nhọc. Cơn buồn ngủ, có lẽ vậy, nó vẫn đến khi ta ngồi đó mà cố nghĩ ra những việc để làm nhưng cái cơ thể lười biếng này thì lại chẳng muốn làm một cái gì cả. Một cái ngáp dài, có phần ngao ngán. Nam biết mình đã ngồi thu lu ở cái góc công viên này phải đến cả tiếng đồng hồ rồi. Phải, giờ này anh không muốn về nhà, anh không muốn đối diện với những điều mà mình chắc chắn sẽ phải đối diện. Cố gắng kéo dài thời gian đối diện với những vấn đề đó vẫn là ý định của anh hiện tại, chỉ có điều, chà, thật không thoải mái cho lắm. Uể oải, lười biếng ngắm nhìn những giọt nắng rung rinh nơi những tán lá, tận hưởng tiết trời mùa thu dịu nhẹ cũng đâu có mất gì đâu. Nam không đòi hỏi gì nhiều từ cuộc sống của mình, anh chỉ cần sống cho mình một không gian yên ắng êm dịu này mà thôi.

Một chiếc lá vàng nhẹ nhàng uốn lượn theo gió trước khi từ từ hạ cánh xuống cả một thảm lá. Cả đám lá khô lạo rạo theo gió, tâm trí anh như mở ra cả một thế giới. Màu xanh của lá, hàng cây thẳng tắp, uốn lượn bên đường. Và quan trọng hơn là thảm lá vàng của mùa thu, màu vàng, màu nâu xỉn, màu xanh của dương xỉ, cỏ dại, lẫn lộn nhẹ nhàng chuyển động. Tán lá rung rinh in bóng trên mặt đường mời gọi vị khách đang dảo bước. Yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, hãy thả mình vào mà suy tư. Mùa thu đã đến từ có khi cả tháng trước rồi, nhưng trong một buổi sáng tươi đẹp, anh mới thấy mình cảm nhận được.

"Anh có cảm giác nhiều khi mình là người vô hình vậy."

"Tại anh kín tiếng quá ấy mà".

"Nhưng đơn giản anh không biết có nên chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác không. Sợ rằng nó không hấp dẫn khiến cho họ chán nản, hay nhỡ họ không quan tâm mà lảng đi sang chuyện khác hoặc tệ hơn là họ bỏ đi luôn."

"Vậy em đang lắng nghe đây, suy nghĩ của anh là gì?"

"Thì như anh vừa nói với em đó…"

Mai Lan là một cô gái tốt, hiểu anh mặc dù đôi khi cô hơi độc đoán. Có vẻ cô muốn thay đổi anh nhưng giờ đây cũng thành bất lực.

Nam thấy mình lặng lẽ tản bộ trên con đường của tâm trí. Ảo ảnh khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên thật hoàn hảo và đơn giản như một công thức toán học. Đôi khi sự hoàn hảo kỹ thuật ấy khiến cho con người ta sợ hãi và quy phục. Nó giống như những cỗ máy nhỏ vận hành theo sự chỉ huy của một cỗ máy khổng lồ. Phải chăng từ khi sinh ra, não bộ anh đã bị ấn định vào một điều không thể suy suyển: rằng, anh phải đi theo những gì mà người ta dẫn dắt, làm theo những gì mà người ta muốn. Để rồi những sắc màu rực rỡ cuối cùng trở thành một màu xám xịt, khô khan của của toàn bộ bức tranh. Vật chất, lòng kiêu hãnh sẽ giúp cho con người thỏa mãn, vì thế nó tạo nên ảo ảnh xung quanh. Và vì ảo ảnh đó mà ta cứ đâm đầu vào. Trong khi điều thỏa mãn thực sự lại phụ thuộc vào chính nội tại con người.

"Khi con người thỏa mãn với chính bản thể của mình, họ sẽ tỏa ra một thứ năng lượng thu hút mọi điều họ muốn về mình…"

"… Anh về với thực tại chưa đấy?"

"Anh đang nói với em về thực tại đó."

"Này anh có biết bạn em mới mua nhà không? Họ phải cố gắng làm việc rất nhiều, vay mượn khắp nơi. Sao anh không tìm hiểu tại sao họ mua được căn hộ đó mà suốt ngày chúi mũi vào việc viết lách không mang lại chút lợi lộc gì."

"Đúng, cần phải mua nhà, cần phải có xe hơi. Đó là thứ ảo ảnh mà xã hội này gắn vào cho tất cả mọi người, để họ bằng mọi cách phải cố gắng."

"Vậy anh sẽ làm gì để được như họ."

"Anh vẫn sẽ viết lách để thỏa mãn bản thể của mình thôi…"

Một màu vàng úa, khô giòn cùng cơn gió cuống quít xao động dưới chân Nam. Đôi khi giữa trốn đông người hay trong một cuộc trò chuyện với bạn bè, người ta lại thấy mình cô đơn hơn cả. Một mình có khi lại là một niềm vui thú. Anh không chủ định hòa nhập với cuộc sống mà cứ để nó ngẫu nhiên diễn ra theo cách mà vũ trụ đã đem anh đến đây. Hóa ra cơn mơ lại mang đến cho ta nhiều điều đúng đắn hơn là những ảo ảnh mà ta nhìn thấy khi tỉnh táo. 

Tản bộ trên con đường này, một con đường có một điểm đích không rõ rang, sự hun hút vắng vẻ, sự quanh co đi vào tầm mắt, khiến Nam cứ muốn đi, đi mãi không muốn dừng lại. Hàng cây bên đường lặng lẽ, lắng nghe những suy nghĩ của anh, điều đang giúp chúng xóa đi sự tàn úa, mà đơm ra những chiếc lá xanh tươi mát. Những suy nghĩ đang tạo nên sức sống nơi đây, một sự pha trộn giữa sự cũ kỹ và mới mẻ, giữa sự khô khan và chút ẩm ướt của sương đêm đọng lại hay dấu vết của cơn mưa đã qua. Những thứ màu sắc lẫn lộn cho một quá trình đổi mới, một bước chuyển mới.

"Tại sao một bức tranh mùa thu với một kẻ cô đơn dảo bước quay lưng với thể giới lại tạo nên nỗi buồn não nề đến như thế? Bởi một lần nữa, những vị khách ngắm nhìn nó luôn coi sự cố gắng tách bạch bản thân mình ra khỏi ảo ảnh cuộc sống là vô ích. Từ bức tranh, họ chỉ nhìn thấy nỗi cô đơn mà thôi. Niềm vui với họ chỉ đến ở tiệc tùng, ở những lời mà người khác tán dương. Còn khi chỉ còn một mình, đối diện với chính bản thể của mình, thì họ lại thấy cô đơn trống vắng."

"Bởi bản thể của họ không hề được thỏa mãn hả anh?"

"Đúng, họ lo lắng, chăm sóc, xây dựng lên những vật chất xung quanh mình, đến nỗi quên luôn chính bản thể của chính mình. Vì thế họ không bao giờ thỏa mãn, hay nói cách khác, chính họ cũng không công nhận thành công của chính mình."

"Vậy phải làm gì để thỏa mãn bản thể chính mình?"

"Họ có thể bỏ tiền ra để mua những thứ sẽ mang lại cho họ sự thỏa mãn như thuốc lá, ma túy, rượu bia… Họ sử dụng những thứ mà người khác sản xuất ra để tự đem đến cho mình niềm khoái lạc khi không có ai bên cạnh."

"Còn anh, khi một mình, anh làm gì để thỏa mãn?"

"Anh vẫn viết lách đấy thôi."

Mai Lan nhún vai, xòe hai bàn tay chấp nhận một sự thật hết thuốc chữa. Mà hẳn là cô đã chấp nhận từ lâu rồi...

4 nhận xét:

  1. Câu chuyện đọc qua thì nghe có vẻ không đau lòng. Nhưng thật ra lại rất đau lòng. :)
    Mỗi lần đọc mấy bài như thế này anh viết em lại nhớ đến văn phong của Haruki Murakami. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vẫn như ngày xưa phải không? Thế thì để anh tìm lối viết khác đi. :)
      Lâu lắm mới thấy ghé thăm

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...