Những ngày cuối tháng 9
“Wake
me up when September ends” – một bài hát gắn bó với tôi một thời của Greenday.
Những ngày cấp 3 đi lùng mua bằng được những đĩa đơn được sao chép lậu trên phố
Quang Trung: Greenday, James blunt, Simple plan… Thường thì có lẽ đua đòi nghe
nhạc tiếng Anh với bạn bè là nhiều. Ngày ấy, kể cả những bài hát không thích
nghe chút nào, vẫn cố nghe, ra vẻ ta đây cũng biết cảm nhận âm nhạc nước ngoài,
cũng là người biết bắt kịp xu hướng, khi mà những bài hát nhạc Việt lúc đó bị
coi là nhạc thị trường. Trong sự hỗn tạp của âm nhạc, rồi tiếng kít kít chói
tai của những chiếc đĩa lậu nghe vài lần là bị xước ấy, vẫn còn đó những giai
điệu đi theo tôi đến bây giờ. “Đánh thức tôi dậy khi tháng chín kết thúc”, quả
thật tháng 9 vừa qua có nhiều rắc rối, đi chích cái áp xe sưng to bằng ngón tay
cái đến giờ vẫn chưa lành, phòng tập gym giải thể (đòi mãi mới được lại tiền),
đi ăn cưới trên Tuyên Quang bị say xe (tại cái xe đi lòng vòng quá, đường thì
toàn ổ voi), bị cúm mùa một tuần trời mới khỏi, công việc không được thuận lợi…
Nhưng thật may, tôi vẫn cân bằng được, không cáu giận, không lo lắng. Thật hay
là thay vì mỗi sáng nghe các thể loại rock để lên dây cót tinh thần thì giờ tôi
chỉ nghe thời sự buổi sáng, vừa nghe nhạc không lời vừa rửa bát đũa các kiểu rồi
đi làm. Chiều nay nghe văng vẳng trong công ty bài hát cũ mà cũng lâu rồi mới
nghe lại. “Wake me up when September ends”, nghĩ về ngày xưa cũng thật nhẹ
nhàng. Hình như tôi đã tự đánh thức mình lúc nào rồi thì phải chứ không phải là
những ngày cuối tháng 9 này.
Buổi
sáng công ty có buổi họp đặt tên sách, mặc dù đưa ra khá nhiều cái tên, nhưng
chỉ được chấp nhận một cái. Không những vậy, mail công bố tác giả của tên sách
được chọn lại bị nhầm tên với một người khác. Nhưng rốt cuộc, tại sao tôi vẫn cứ
luôn nhiệt tình đưa ra những ý tưởng, mà cũng không nhắc người gửi mail về lỗi
sai đó nhỉ? Câu hỏi ấy cũng không còn là điều quan trọng. Thậm chí tôi cũng
quên luôn tất cả. Vậy ra, điều thúc giục tôi nhiệt thành hơn với mọi công việc
không phải là cái tôi ích kỷ nữa, mà là một cái gì đó lớn lao hơn, vô tư hơn. Bị
từ chối, nó không khiến tôi chán nản mà lại còn càng tiếp thêm cho tôi động lực.
Thậm chí ngay bây giờ, những cố gắng của mình được công nhận và được thăng chức,
tôi cũng cảm thấy đó là điều bình thường, không có cũng vẫn tốt. Từ bao giờ
mình đã vô tư lự với những điều bên ngoài như vậy rồi nhỉ? Có lẽ là vì tôi đã
xác định cho mình điều quan trọng khác lớn hơn tất cả.
Vì
thế mà bên trong tâm trí thì lại khác, nó luôn nhắc nhở tôi cần phải tiếp tục
công việc của chính bản thân mình. Từng giờ từng phút, nó không ngừng thúc giục
tôi hãy làm việc. Bởi, không phải vì tiếng tăm, hay tiền bạc, mà vì một điều gì
đó giống như thỏa mãn sự bức bối thì đúng hơn. Điều kỳ lạ là ví dụ như tôi viết
xong bài blog này, dù chỉ mình tôi đọc nó thôi, nó cũng khiến cho tâm hồn thấy
nhẹ nhõm, cuộc sống xung quanh cũng thật bình an, tươi vui. Tôi vẫn đang đào
sâu tìm hiểu về điều này, một điều cảm giác như tôi đã nắm được trong tay nhưng
cũng vẫn còn bí ẩn. Tuy nhiên sự sân si đôi khi biến mất, nhưng rồi đôi khi nó
lại đến. Ta vốn là con người thôi mà.
Sáng
nay trên facebook, có một người bạn gửi lời mời kết bạn. Một người bạn gái học
cùng tôi hồi tiểu học, lên cấp 2 thì bạn học trường khác. Lên cấp 3 thì tôi và
bạn học cùng trường nhưng khác lớp. Tôi không có nhiều kỷ niệm với bạn, chỉ nhờ
hồi cấp ba thỉnh thoảng chúng tôi đi cùng đường đến trường. Hồi đó bạn khá gầy
nhưng học giỏi mấy môn tự nhiên. Có học thêm với nhau vài buổi, bạn là một học
sinh luôn yên lặng, cặm cụi và chăm chỉ. Bây giờ thì nhìn qua ảnh thấy bạn đã mập
mạp hơn, đã lấy chồng cách đây 5 năm và đã có hai con. Cuộc sống qua những tấm ảnh,
có thể thấy bạn khá viên mãn. Nếu theo thói quen cũ, tôi lại soi chiếu vào mình
mà buồn rầu, ủ ê với chính mình. Một cơn lạnh lẽ thoáng qua và đi cùng với nó
là những lời tự an ủi. Nhưng bây giờ, tôi lại thấy vui vì cô gái nhỏ nhắn ngày
xưa ấy thật hạnh phúc, thấy vui vì bạn còn nhớ đến mình, và thấy vui vì ngày
xưa xa lắc xa lơ rồi học cùng một lớp. Bởi hóa ra con đường tôi đi là con đường
tôi chọn và nó lại là con đường khiến bản thân có những phút giây yên bình, để
không còn thời gian mà soi chiếu, hay nghĩ về nỗi buồn nữa. Thậm chí tự an ủi bản
thân với tôi cũng thật vô nghĩa.
Và một
điều nữa, những ngày cuối tháng 9, tôi nhận được món quà nhỏ. Một giải thưởng
khuyến khích mà ban sáng tạo dành cho tôi (mà tôi cũng là một thành viên của
ban sáng tạo). Ý tưởng của tôi khá dễ thực hiện nhưng không nằm trong những giải
thưởng nhất nhì ba, mà nó ở giải khuyến khích, mang tính động viên. Thậm chí
tôi còn mong mình không đạt giải gì. Quà tặng cho các giải không có gì nhiều,
nhưng nhìn những gương mặt vui tươi lên nhận giải, tôi lại thấy hạnh phúc. Tôi
đã chọn lọc và nhất trí với những ý tưởng của họ. Sau bao nhiêu cống hiến, họ xứng
đáng nhận được những sự công nhận, và những ý tưởng nếu được cất cánh thì càng
tuyệt vời hơn. Đó chính là nhiệm vụ của tôi và cả ban sáng tạo. Ngày hôm đó, ít
nhất, cả ban đã tạo nên những khoảnh khắc khó quên trong họ, trong tập thể công
ty này. Và cuối cùng, thật bất ngờ đến chính tôi cũng nhận được một phần thưởng.
Và càng bất ngờ hơn về cách mà một thành viên xinh xắn trong nhóm tạo nên món
quà đó. Xin cảm ơn em, điều đó thật tuyệt vời. Và cuối cùng xin gửi lời chào tạm
biệt một tháng chín tươi đẹp.
Cảm ơn anh vì đã ghé thăm em thường xuyên. Chúc anh có một đêm Trung thu thật hạnh phúc bên gia đình <3
Trả lờiXóaCảm ơn em nhé. :)
XóaNhững ngày cuối tháng Chín thật tuyệt!
Trả lờiXóaDạ. Cháu cảm ơn chú.
XóaĐáng yêu quá. Dạo này năng lượng tích cực trong anh đang nhiều lên dần rồi :P
Trả lờiXóaLâu lắm mới thấy em vào blog. Dạo này đang tích cực.
XóaCuối tuần nhiều niềm vui nha
Chúc cho em những điều tốt đẹp. Cuộc sống có trở nên tươi đẹp là do những suy nghĩ tích cực của chúng ta.
Trả lờiXóavà có cả hoa nữa.
XóaEm cảm ơn chị. :)