Nắng như đổ lửa trên đường Nguyễn Thị Định. Quán cafe
Highland vẫn chật kín xe máy và oto đỗ bên ngoài, dù bây giờ đang là buổi gần
trưa, và lại đang giữa mùa dịch covid lần hai. Có lẽ hiếm có đất nước nào mà
người dân vẫn vô tư với đại dịch như vậy. Qua vách kính lớn có thể nhìn thấy
bên trong, quanh bàn cafe mọi người đang tập trung nói chuyện rôm rả
hay một vài người mải mê làm việc trước máy tính cá nhân. Một cô gái vắt chéo
chân trong chiếc váy xòe rộng trang nhã đang trống cằm nhìn ra ngoài đường
phố, nơi những cư dân đang kín mít trong chiếc áo chống nắng chống chọi với cái
nóng oi ả những ngày mùa thu. Có thể nhìn thấy màn hình word vẫn đang
để mở chờ đợi, có lẽ cô đang trầm ngâm đắm chìm trong một câu chuyện hay bài
báo nào đó mà cô đang cộng tác. Không biết được, chỉ thấy cái dáng hình lẻ loi ấy
như một nhân vật bước ra từ một tác phẩm văn chương ngôn tình nào đó. Ở đó có sự quyến rũ, trong trẻo kỳ lạ để trong thời gian rảnh rỗi có
thể nghĩ đủ điều về cô gái này. Một cô gái không thích sự bon chen, nấu nướng
hay bất cứ thứ gì nữ công gia chánh. Vì hẳn những nữ công gia chánh chỉ tranh
thủ thời gian tám chuyện với bạn bè, hay ngồi tìm kiếm gì đó trên các thiết bị
thông minh chứ khó mà ngồi trầm ngâm thế này được. Có lẽ cô giờ này đang cố
sáng tạo ra một cái gì đó khi mà đầu óc hẳn đang bay bổng nơi nào đó xa xôi. Những
con người mơ mộng thật khó mà kéo được họ trở về với thực tại được, dù đó là ly
đồ uống ngon lành hay một không gian mát lạnh của điều hòa. Hôm nay là một ngày
làm việc, hẳn cô gái kia là sinh viên, một sinh viên có điều kiện mới có thể ngồi
ở đây hoặc đó là một người vợ buồn chán với sự rảnh rỗi hiện tại, hoặc cô chỉ
đơn giản mới nghỉ việc và đang trong thời gian xin một công việc mới… Cũng hẳn
vì tôi thường suy nghĩ theo kiểu phức tạp, lan man như thế. Bởi giờ này tôi đang rảnh rỗi với chiếc bánh mỳ pate trứng ăn dở trên vỉa hè, còn một tay thì
cầm chiếc điện thoại sau khi đã chán với việc vuốt vuốt màn hình điện thoại
đọc báo. Bên cạnh tôi là chai nước khoáng đang uống dở. Cơn nóng nực khiến mồ
hôi túa ra, thỉnh thoảng tôi lại nhìn vào đồng hồ sốt ruột.
"Anh ơi, lúc sáng em đặt thừa mất ít hàng. Anh
cho em gửi lại nhé."
"Hàng này bán tốt em cứ lưu kho, không lại không
đủ hàng bán."
"Dạ không, sếp em yêu cầu trả lại, em không xin
được ý."
"Vậy em để những hàng mà mình đặt thừa riêng ra
nhé. Xong tý nữa anh tiện đường qua lấy về"
"Vâng ạ"
Đến nơi thì văn phòng thì
là nhân viên khác đang trực.
“Anh
đến lấy lại sách ạ? Chị ấy ra ngoài lúc sáng, không thấy dặn gì em cả.”
“Bạn
ấy có nhắn lại là hoàn trả những mục sách nào không”
“Em
không thấy nhắn lại gì cả. Để em kiểm tra xem có ghi lại gì không.”
Cô bé
nhân viên lục tung bàn làm việc. Không có gì được ghi lại thậm chí cũng không
có một lời nhắn. Gọi đến chục cuộc gọi đều không có người nhấc máy mặc dù vẫn có tiếng
chuông ở đầu bên kia.
“Em
xin lỗi giờ không liên lạc được với chị ấy, cũng không rõ được khi nào chị ấy về.
Hay lúc khác anh quay lại được không?”
“Ừ,
tại xa quá, thôi anh ngồi đợi bạn ấy một chút cũng được.”
15
phút, 30 phút, một tiếng đồng hồ trôi qua không thấy có dấu hiệu nào khả quan.
Cô nhân viên nọ vẫn thỉnh thoảng bấm điện thoại gọi nhưng vẫn không có tín hiệu
trả lời. Thậm chí cô bé còn gọi điện hỏi hết người nọ người kia nhưng không ai
biết bạn kia đi đâu, mấy giờ về. Sau gần một tiếng hết ngắm văn phòng rồi ngắm
đường chán chê mê mỏi, tôi bắt đầu từ sốt ruột chuyển sang bực tức mà bấm điện
thoại liên tục. Quả
thật chưa có nỗi bực dọc nào đến mức tôi đã gọi phải tính đến ba mươi hai cuộc
gọi. Có lẽ khi kiểm tra máy điện thoại chắc đầu bên kia họ cũng phải phát hoảng.
Và giả đầu kia mà nhấc máy không biết mình sẽ rủa xả họ như thế nào. Trời giữa
trưa nắng, cố đợi thêm 15 phút rồi 30 phút rồi thành thêm
gần một tiếng đồng
hồ nữa nhưng không có một tiếng hồi đáp. Thế là lỡ mất buổi ăn trưa ở
công ty. Ngồi vật vờ dưới tòa nhà văn phong trong cái nóng gay gắt, đầu óc tôi
lại càng nóng hơn. Tôi còn nghĩ đến việc sẽ mắng cô bé đặt hàng nọ như thế nào cho bõ tức nữa kia.
"Cháu ơi hết chỗ để xe rồi. Cháu đỗ tạm xuống dưới
tầng hầm nhé. Ở dưới đó thì mất phí có mấy nghìn thôi."
Quán cafe highland với điều hòa mát rượi cùng đồ uống
ngon lành đang mời gọi mà giờ không còn chỗ để xe, để dưới hầm thì lấy ra lấy
vào mất thời gian. Đành vào Circle K mua tạm cái bánh mỳ ăn cho qua bữa coi như
tiết kiệm được mấy chục nghìn đút lợn. Giờ
đây tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá, dưới bóng âm của một cây sấu lớn trước tòa
chung cư. Hết ngắm nhìn phố phường, tôi chuyển sang ngắm nhìn quán café Highland.
“Writer
block” – một từ dùng để chỉ tỉnh cảnh mà người viết nào cũng gặp phải, đó là bí
ý tưởng. Có người ngồi vò đầu bứt tai, khổ sở chịu đựng một sự bế tắc ngay trước
trang word còn đang trắng tinh với con trỏ nháy nháy trêu ngươi, hoặc khi dòng
ý tưởng đang tuôn trào bỗng nhiên tắc tị. Có người đơn giản là cầm cốc café, đứng
dậy ra bên cửa sổ mà nhìn mông lung ra xa xăm. Có người thì gõ điên cuồng rồi
xóa, hoặc viết ra giấy rồi lại vò nát chúng và ném vào cái thùng rác đã đầy ắp
dưới chân bàn làm việc… Có lẽ cô gái mà tôi đề cập đến lúc đầu cũng đang rơi
vào tình cảnh “writer block” như thế. Cô chỉ đơn giản giữ thế ngồi không đổi ấy,
đôi tay thỉnh thoảng khuấy đều cốc café trên bàn một cách vô tư lự. Sự bất động
như thế kéo dài đến đây có lẽ đã hàng giờ rồi cho đến khi cô đổi tư thế và bắt
đầu nhìn quanh. Khi dòng suy nghĩ bắt đầu bất lực, người viết gặp phải tình cảnh
này thường sẽ bắt đầu nhìn ra xung quanh mà tìm kiếm một ý tưởng mới, độc đáo
hơn cho những gì đang bế tắc. Ví dụ, chỉ đơn giản như lắng nghe tiếng leng keng
của cốc đĩa, tiếng nói chuyện của các nhân viên phục vụ tại quầy, nắm bắt những
đặc điểm trên nét mặt của một ai đó, thậm chí là nghe lỏm một cuộc nói chuyện của
bàn bên cạnh hay tập trung vào một thứ mùi hương nào đó đặc biệt, nước hoa chẳng
hạn. Trong “writer block” ở giữa chốn ồn ào xung quanh, người viết thường sử dụng
hết tất cả các giác quan của mình để tìm kiếm ý tưởng. Còn khi ở một mình,
ngoài việc vò đầu bứt tai, họ suy nghĩ đến việc đọc một vài trang sách, nghe một
bài nhạc không lời, nhằm tạm thời quên nó đi. Và ý tưởng chỉ đến với một hai từ
khóa như một luồng điện khiến họ dừng lại bất động để khơi thông một dòng chảy
mới tuôn trào. Ở đâu cũng vậy, ta tạm thời trì hoãn để rồi nhẹ nhàng phá bỏ cái
thứ khó chịu gọi là “Writer block”.
Đó
là việc mà tôi làm lúc này, viết vài thứ linh tinh để lấp đi khoảng trống thời
gian chờ đợi vô nghĩa. Hơn nữa việc viết còn khiến tôi thấy phấn chấn hơn là đằng
khác. Thực ra tôi muốn làm nhiều việc có ý nghĩa hơn. Nhưng trong tình cảnh
này, thế là đủ. Có một tin nhắn đến.
“Anh
ơi, cho em xin lỗi. Em có việc gấp phải ra ngoài gặp khách hàng. Em lại tắt máy
để trong túi xách nên không nghe được điện thoại của anh. Sáng đi vội quá nên
em quên không dặn bạn ở lại văn phòng…”
“Ừ.
Không sao đâu em. Anh cũng mới đi có chút việc xong anh quay lại lấy nhé. Cảm
ơn em.”
“Dạ,
nếu vậy để em chở qua văn phòng của anh nhé. Em xin lỗi anh nhiều.”
“Không
cần đâu. Em cứ để đó, lát anh qua lấy lại cũng được mà. Cảm ơn em.”
“Dạ
vậy anh chịu khó giúp em chút nhé. Em cảm ơn anh nhiều.”
Không
khí bỗng nhiên được xoa dịu kỳ lạ. Hẳn cô nhân viên kia cũng thở phào nhẹ nhõm
thay vì day dứt vì sơ suất của mình. Và tôi cũng thấy thật nhẹ nhàng, vui vẻ. Đó,
tôi vốn hiền lành, chứ không phải dữ dằn gì đâu. Nếu lúc bực tức tôi nói rằng tại
áp lực công việc, mất thời gian nọ kia nên mình có những hành động như vậy thì
đó chỉ là lời ngụy biện. Tôi vẫn là tôi thôi, chỉ là những lúc đó tôi đã đánh mất
chính mình. Dù dòng đời có xô đẩy thế nào, nhưng ta vẫn làm việc với niềm vui
thích thì chẳng có gì có thể khiến ta thay đổi cả. Với tôi đó là viết, dù đó là
ngồi bấm dòng suy nghĩ của mình trên cái màn hình của chiếc điện thoại.
Bên
kia, trong quán café Highland, cô gái nọ đang ngồi gõ liên tục trên bàn phím
máy tính với đôi mắt đang nheo nheo tập trung cao độ. Xin chúc mừng, chúng ta
đã một lần nữa vượt qua “Writer block”.
Mỗi lần như thế là một!
Trả lờiXóaHi hi hi...
là một lần vượt qua. :D
Xóa