Con phố nhỏ sáng sớm vắng vẻ. So với ngoài đường lớn thì ở đây gió thổi lạnh hơn nhiều. Những cơn gió ngày giữa thu se lạnh len lỏi vào từng kẽ lá trên những tán cây dã hương nhô ra từ bức tường ngăn. Trong khi đó nắng vẫn rung rinh trên mặt đường. Kiểu thời tiết se lạnh trong ngày nắng khiến cho cư dân bối rối trong bộ trang phục của hai mùa rõ rệt. Người mặc cáo cộc tay, người mặc áo khoác, có người quấn khăn, hoà lẫn vào nhau trên con đường chính tấp nập. Đây là kiểu thời tiết dễ khiến cho nhiều người mắc cảm cúm vì dị ứng với kiểu nửa nọ nửa kia trêu ngươi của những ngày giữa thu. Một vài lá cờ đỏ được treo thấp ngang cửa trước dãy nhà có lẽ từ ngày quốc khánh bay phần phật theo gió. Các căn nhà vẫn đang đóng cửa lặng thinh. Bên kia bức tường ngăn với khu ký túc xá trường đại học là những tán lá cây nhô ra từ những thân cây phía trước và phía sau bức tường, lá rủ xuống có thể chạm vào mặt ai đó đi xe máy mà chẳng may bất cẩn không kịp tránh. Một cô gái mặc váy ngắn với tất chân màu nude ngồi chiếc xe vision đang đỗ lại trước cửa một hiệu tạp hóa mới mở cửa. Màu sắc từ hàng hóa trên kệ hàng, từ bộ trang phục của cô gái lúc này, màu đỏ của những lá cờ, màu vàng rực rỡ của nắng ngập tràn trên những ngôi nhà thiếu bóng cây tạo nên một mùa hè giữa những ngày thu se lạnh. Và rồi sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi những chiếc xe máy đang tìm lối ra khi trục đường lớn đang bị tắc nghẽn. Giờ mới là 7h30 sáng. Người ta đi vào con phố nhỏ này mà không đi đường lớn, ngoài việc tránh tắc đường những lúc đi làm thì cũng có thể tận hưởng dù chỉ là chưa đến một phút thứ không khí yên lặng chậm rãi đối lập với sự tấp nập bên ngoài. Tất nhiên là trừ những người đang vội vã.
Ai
có thể nói về điểm đích của con đường mà mình đang đi?
Ai
có thể một ngày đang trôi đi đâu?
Chỉ
có thời gian…
Thời
gian liệu có thực sự đang diễn ra, đang trôi đi? Có lẽ nó chỉ dành cho những ai
đang nuối tiếc thì đúng hơn. Bởi chính sự vận động của cái cũ mất đi thay vào bằng
cái mới, bởi những người đang vội vã với thời hạn, bởi những người cố gắng níu
kéo quá khứ, nó tạo nên cảm giác về thời gian. Kỳ thực, nó chỉ là sự vận động
không ngừng nghỉ của vũ trụ, của vạn vật và của chính chúng ta. Trái đất thực
hiện những vòng quay, bình mình và hoàng hôn, những mùa nối tiếp, làn da bắt đầu
nhăn nheo, tóc chuyển sang những sợi bạc, tất cả là những đổi thay liên tục đó
chỉ khiến cho con người thêm lo lắng và vội vã.
Con
người cứ mãi tìm hiểu về vũ trụ, nhưng thực ra vũ trụ nằm trong ý thức của
chính chúng ta. Thế giới vạn vật từ những thứ to lớn đến nhỏ bé đều không có
khái niệm thời gian. Vũ trụ chỉ mang theo mình bản chất là những năng lượng
ngày càng trải rộng ra, ngày càng to lớn hơn đến vô tận. Trong thế giới có những
điểm tới hạn, nước cần thêm 1 độ C để đạt tới trạng thái sôi, từ đó có thể tạo
ra một năng lượng cực lớn đủ sức kéo cả một con tàu hơi nước, tạo nên một cuộc
cách mạng công nghiệp thay đổi cả nền văn mình nhân loại. Vụ nổ Big bang dù vẫn
chỉ là một trong những giả thiết tạo về nguồn gốc của vũ trụ cũng mang trong
mình quy luật ấy. Vượt qua một điểm giới hạn, tức là năng lượng ấy đã tạo lên một
con số lũy thừa to lớn khó mà tưởng tượng được. Mỗi thứ được sinh ra, mỗi ý
nghĩ được hình thành lại góp phần vào trường năng lượng vô tận đó, để rồi nó cứ
trải rộng mãi.
Nhận
thức, tâm trí, ý chí, lý trí, trí tuệ… hóa ra chỉ là những điều có giới hạn.
Chúng đã tạo nên những phát kiến, những nền văn minh nhưng rồi lại giới hạn con
người trong một tầm hiểu biết của chính mình. Thế giới vô hình vẫn chỉ là tần số,
sóng, điện, lực hút… và còn vô số những điều khác nữa mà loài người chưa biết đến.
Chính những năng lượng vô hình ấy tạo nên thế giới hữu hình mà chúng ta đang
nhìn thấy và đang tiếp tục khám phá. Nó giống như một trò đùa vậy, ta càng đi,
ta càng không thể thấy điểm đích. Những thành tựu mà con người tạo ra, kỳ thực
chúng lại là thế giới vô hình được hiển rõ qua những cầu nối – là những thiên
tài – những người nằm trong số 15% dân số đang gánh vác cả thế giới. Họ là những
người ưu tú được chọn lựa.
Những
sự kiện đã diễn ra, những nền văn minh đã bị lụi tàn, những thế hệ đã qua đi… tất
cả không mang ý nghĩa là đã qua đi. Những trường năng lượng vẫn còn đó và vẫn
đang dao động mặc dù hình thái không còn thay đổi được nữa. Chỉ có điều những
giới hạn trong nhận thức về thế giới vô hình của con người không nhận ra được để
hòa nhịp được với những dao động ấy hoặc con người đang quan tâm đến những năng
lượng mới mẻ hơn để rồi lãng quên đi chúng. Cũng như thế giới vật chất, trường
năng lượng có cả mặt tích cực và tiêu cực. Lịch sử được viết bởi người chiến thắng,
nhưng lịch sử cũng vẫn diễn ra những chính cuộc sống thường ngày của chúng ta,
có mặt tối và mặt sáng. Vì thế lịch sử được ghi lại mang tư tưởng của giai cấp
thống trị nên nó dễ tạo nên một trường năng lượng tiêu cực, có thể đó là một thứ
chủ nghĩa dân tộc cực đoan hình thành, vốn đã tạo nên cuộc chiến tranh thế giới
tàn khốc. Những gì đã diễn ra, có người cho rằng, bản thân chúng đi vào một thứ
gọi là vũ trụ đang cuộn lại và vẫn còn đó ở một chiều không gian khác. Cái con
người đang nhìn thấy và đi tới lại chính là vũ trụ mới đang trải ra, còn những
gì “cuộn lại” chỉ còn để lại dấu tích trên các bản thảo, hay những di tích. Bản
thân từ “đã” không còn hợp lý nữa, bởi thế giới vạn vật không có khái niệm thời
gian.
Khi
nói tới ý thức con người, thì đó chính là công cụ để đạt tới tầm hiểu biết về
những trường năng lượng. Mỗi người mất đi, mỗi người sinh ra đều góp chung ý thức
của mình vào đại dương ý thức của nhân loại. Vì thế mà ý thức cũng có đa dạng
các hình thái, các mặt tốt xấu, rồi nó lại ảnh hưởng đến từng cá cá nhân khi sống
trong những tập thể độc lập. Trong sự hỗn độn đó, người ta nghĩ đến một dạng ý
thức thuần khiết, vốn là thứ hoàn hảo nhất để kết giao với thế giới vô hình to
lớn mà chưa ai tưởng tượng ra hết. Nhưng bản thân điều đó chỉ dành cho thánh thần
mà thôi, vốn là thứ không tưởng. Thật may, với một thế giới đang phẳng hơn,
chúng ta có thể tiếp nhận những ý thức đa dạng khác, mà không còn bị giới hạn.
Tiềm năng để phát triển con người giờ đây là rất lớn.
Khi
tôi bắt đầu biết phán xét, đó là do xã hội đã có những phán xét sẵn có, những
điều thuộc về đạo đức. Và khi phán xét, tôi chỉ thấy những gông cùm, những thứ
tệ hại, những điều không được chấp nhận. Vì thế tôi trở thành một người như bao
người – vốn không quan tâm đến tâm trí đang bị giam cầm của chính mình. Một người
xăm trổ liệu có phải là người xấu, một kẻ quần là áo lượt liệu chính là người tốt
điển hình? Nếu như mở rộng tâm trí của bản thân mình, chúng ta không còn đánh
giá về đạo đức nữa. Giá trị đạo đức vốn bó hẹp, khi đi sang một nơi khác, điều
đúng sai mà ta vẫn ghi khắc trong đầu sẽ đổi khác. Chỉ có những điều tạo ra
năng lượng tích cực là đúng, những điều tạo ra năng lượng tiêu cực là sai, và
điều đó phụ thuộc vào mỗi cá nhân. Nhưng nguyên tắc chung ấy là dành cho toàn
thể loài người chứ không phải đạo đức.
Thời
gian trôi đi cũng có nghĩa là thế giới vạn vật đang trải rộng hơn, hàm chứa
trong nó hàng tỷ thế giới khác. Khi nói về thời gian, tôi tưởng tượng ra những
chiếc đồng hồ. Những hạt cát li ti chảy đều xuống bởi tác dụng vô hình của trọng
lực và để chúng thực hiện đúng chức năng của mình cần phải có ai đó lật ngược lại
để dòng chảy được tiếp tục. Những chiếc đồng hồ khác cần những luồng điện vô
hình từ pin, hay cần một ai đó lên giây cót. Thậm chí chúng ta phải chỉnh lại đồng
hồ cho đúng với quy ước thời gian của quốc tế - vốn do loài người đặt ra. Cuối
cùng thì thời gian chỉ là một khái niệm khi con người chưa thể giải thích được
một thế giới đang ngày càng nở ra, đôi khi đạt đến một cấp số lũy thừa to lớn khi một thực thể nào đó đạt tới
điểm tới hạn. Và thế giới mà tôi đang nói đến ban đầu dù chỉ là một con phố nhỏ
cũng hàm chứa trong nó hàng tỷ thế giới khác, trong đó có cả chính bản thân
tôi. Liệu thời gian có câu trả lời cho những con đường mà ta đang đi? Hay liệu
một ngày sẽ trôi đi đâu trong sự giới hạn của khái niệm thời gian? Rốt cuộc câu
trả lời nằm ở những dòng chảy vô tận mà thế giới vô hình đang nắm giữ. Nếu bạn
cố gắng thêm một chút nữa, thêm một chút nữa, từng giây phút bạn sẽ chạm đến cả
một thế giới mới mà mình có lẽ không thể tưởng tượng ra được. Những trường năng
lượng mạnh mẽ sẽ cuốn lấy bạn khi bạn đã sẵn sàng hòa nhịp với nó. Vậy đừng
trông đợi câu trả lời cho tương lai, cũng đừng lo lắng quá khứ sẽ ở lại phía
sau, thời gian không trả lời cho bạn bất kỳ câu hỏi nào cả. Chỉ có tự chính bạn
soi chiếu lại mình ngay lúc này để nhìn thấy câu trả lời mà thôi.
Bởi
ý thức nhân loại là một đại dương, mỗi suy nghĩ chính là những con sóng nhỏ
liên tục gợn lên nhấp nhô cùng hàng tỷ tỷ con sóng khác trong từng giây phút.
Và khi một con sóng nhỏ được tạo ra, nó sẽ lại dội về chính nơi mà nó bắt đầu.
Bởi thế, con người luôn cần thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ lại chính mình để tự
tìm ra câu trả lời.
Ai
có thể nói liệu tình yêu của bạn đang lớn lên khi trái tim đã lựa chọn?
Ai
có thể nói trái tim của bạn thở dài khi tình yêu cất cánh bay đi?
Ai
có thể nói khi nào những con đường gặp nhau để tình yêu sẽ lại lớn lên trong ta?
Ai
có thể nói liệu ngày trôi qua sẽ ngủ yên khi bóng tối lại vây lấy trái tim?
Câu
trả lời không phải ở thời gian, mà ở chính chúng ta mà thôi, ngay lúc này.
Đọc bài của HA, Sỏi nghĩ mọi thứ cứ thuận tự nhiên như cỏ cây hoa lá vậy! Cứ tự nhiên trưởng thành và tự nhiên nở hoa. HA cũng vậy điềm nhiên viết, điềm nhiên sống, rồi cũng điềm nhiên tận hưởng mọi ngọt ngào, êm đềm và đẹp.
Trả lờiXóaSau một thời gian cố can thiệp vào cuộc sống chỉ thấy âu lo, nóng giận. Giờ cứ để vậy thôi ạ, cứ điềm nhiên vậy để đạt tới phong thái tự nhiên của mình.
XóaCảm ơn anh đã ghé thăm. :)
Có thể điềm nhiên mà sống cũng là đạt tới một thái cực ít người có được. Nơi chị ở nhiệt độ thay đổi liên tục. Nên không thể thích nghi nhanh chóng với thời tiết thì phải dùng rất nhiều loại quần áo cho phù hợp. Hi hi
Trả lờiXóaVâng, nhưng thời tiết này ở Hà Nội để mặc gì cho không lạnh không nóng cũng là sự bối rối không hề nhẹ.
XóaCảm ơn chị đã ghé thăm. :)
Thật ra, hiện tại là quan trọng nhất, hi hi hi...
Trả lờiXóaBài viết nhẹ nhàng mà nhiều suy tư!
Vâng, quan trọng nhất là sống ở hiện tại, nó sẽ nói cho chúng ta biết tương lai. :)
XóaCháu cảm ơn chú.