Gửi em
Trên con
đường ấy, trong cơn mưa, anh đứng một mình. Anh đã quen với việc đi một mình
trong những khoảng thời gian đã qua. Nhưng giờ đây, anh chẳng biết mình sẽ làm
gì cả. Anh chỉ đứng đó, mặt cúi gằm, cảm giác trống rỗng, không thể định nghĩa
nổi tâm trạng mình lúc này. Giờ đây, anh cần lắm một cái gì đó lấp đầy tâm trí.
Dù chỉ là nỗi buồn thôi, anh cần nó để còn biết rằng mình phải tiếp tục bước đi
để tìm kiếm niềm vui phía trước. Một nỗi cô đơn thôi để anh thêm yêu bản thân
và có thêm nghị lực bước tiếp con đường của mình. Những điều mà anh đã từng
ghét bỏ, ít nhất chúng cho anh biết rằng mình phải làm gì. Nhưng trong cái sự
trống rỗng ngu ngốc này, anh thấy mình thật vô dụng.
Có những cảm giác đến với chúng ta
theo cách khách quan mà chúng ta không sao có thể kiểm soát nó được. Thế giới
của anh đã từng thật đơn giản và nhẹ nhàng. Nhưng rồi như một điều tất yếu
không hẹn trước, nó đã đảo lộn. Thế giới ấy nhỏ bé lắm nên chỉ mình anh chịu
ảnh hưởng thôi. Anh nghĩ về tình bạn với em. Theo cách anh nghĩ, đó là khi là
bạn chúng ta sẽ đi cùng nhau, nhưng chỉ là một đoạn đường và sẽ luôn chỉ là một
đoạn đường thôi và rồi chia tay, em và anh lại về nhà theo hai hướng khác nhau.
Nói chung là vô tư và trong sáng thế đấy. Rồi một ngày, anh đã bảo rằng anh
muốn đưa em về đến tận nhà thì anh mới yên tâm được. Em vẫn tự về đấy thôi, đâu
cần có thêm một vệ sĩ bên cạnh. Nhưng đơn giản là chỉ vì anh muốn ở bên cạnh em
lâu hơn nữa. Tại sao à? Anh không biết. Chỉ là tự nhiên anh lại thấy quý
em hơn mức bình thường theo cách nào đó mà anh còn không thể giải thích nổi.
Nhưng điều này có hại gì đâu chứ. Miễn là anh đưa em đi về đến tận nhà và anh
thấy yên tâm là được. Và rồi một ngày, anh bỗng tự nhiên ít nói hơn, nói
ra những điều quan tâm hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn. Em nhìn anh một cách lạ lùng.
Anh cười trừ, có gì lạ đâu chứ. Chỉ là nói chuyện với nhau nhiều rồi, giờ thành
ra ít chuyện để nói, mà giờ lớn rồi phải nghiêm túc chứ. Nhưng con gái vốn nhạy
cảm, ngay từ đầu chắc em đã biết về một cái gì đó đã khác đi, một cái gì đó mà
kể từ đó chúng ta không còn là bạn nữa.
Anh hay nghĩ về tình yêu. Nó có
thể là một dạng giao tiếp hy hữu thường tình. Bởi vì trên đường đời, chúng ta
gặp biết bao là người và giao tiếp cũng vô số như vậy. Nhưng đâu có phải ai ta
cũng nảy sinh tình cảm. Hai hoặc ba người có thể được nhưng rắc rối. Một người
là hợp lý nhất. Anh thích sự hợp lý đó và cũng chỉ hy vọng như vậy thôi. Không
nên tham lam trong cùng một thời điểm. Vì rồi ngẫm lại thì ta chẳng có gì. Hy
hữu là như vậy đó. Còn thường tình? Vậy trên đời có ai là không bao giờ yêu,
không bao giờ rung động trước một người khác giới? Nhưng như mọi điều nói
chung, tình yêu không chỉ đơn giản như vậy. Tình yêu là cả một sự hư cấu và đôi
khi, vì nó mà ta lừa dối cả chính mình. Khi yêu, chúng ta hư cấu tất cả. Em đã
bao giờ yêu đến mức nhìn nụ cười của đối phương như đang ngắm nhìn một mặt trời
tỏa sáng mà không còn để ý rằng răng của người ấy hơi nghiêng hướng ra bên
ngoài một góc xấp xi 30 độ? Đôi mắt bỗng trở nên mù quáng với những cái nhìn
đầy tích cực. Em bỏ ngoài tai tất cả những đánh giá của người xung quanh mà chỉ tin vào những gì mình thấy và cảm
nhận về người đó? Với em, người ấy là một người tốt và vẫn đang tiếp tục thay
đổi để tốt hơn. Hay ít nhất vì em người ấy sẽ thay đổi. Vậy đó, em hư cấu người
đó theo một phần những gì mình thích và đang trông đợi. Phần còn lại, em sẽ
khiến người ấy như vậy, đầy đủ và hoàn hảo. Nhưng em lại chẳng biết rằng, bản
chất con người là một lô cốt khó rời và khó công phá. Khi đối diện với thực
tại, em nhận được gì. Đó là toàn bộ nỗi thất vọng và hẫng hụt. Một cách trọn
vẹn nhất, tụt xuống tầng sâu nhất của mọi cảm xúc. Em đã tưởng tượng quá nhiều,
hy vọng quá nhiều, nhưng vẫn không ngừng tưởng tượng và hy vọng. Và rồi để xa
lánh cái thực tại hiện hữu kia, em chìm trong suy tư. Những lúc em cần người
ấy, người ấy không ở đó, những lúc em tự nhiên ghét người ấy, thật may người ấy
cũng không ở đó. Không có sự hoàn hảo trong những gì đang diễn ra, em tìm chúng
trong suy nghĩ. Em trở thành một cô nàng cô đơn thích giải thích. Tại sao người
đó không trả lời tin nhắn, em giải thích. Tại sao người đó không chờ em, em
giải thích. Tại sao người đó lại nói như vậy, em giải thích. Tại sao người đó
cứ chiếm đầy tâm trí, em giải thích. Và cái ý chí vốn sắt đá của em nói rằng
người ấy không có tình cảm nào trên mức người bạn với em. Nhưng trái tim yếu
mềm của em lại cứ nuôi một hy vọng nhỏ nhoi rằng, chỉ cần người ấy nhận ra tình
cảm của em, trong người ấy, một tình cảm như vậy cũng sẽ lớn dần. Cái logic của
ý chí, sao nó phũ phàng thế. Còn cái không thể giái thích của cảm tính, sao nó
đẹp đến thế. Một tình yêu đẹp, chẳng phải là một động lực của một thế giới đầy
yêu thương, đầy tính người hay sao. Em không thích sự logic, em thích cái khó
giải thích. Em nhận lấy sự đau khổ, mệt mỏi. Đơn giản vì đó chính là em. Một
người biết yêu thương dù biết không bao giờ được đáp lại.
Rồi một ngày chúng ta vẫn về cùng
nhau, em chỉ im lặng, anh bất đầu thấy chút ngại ngùng, câu chuyện đã trở nên
gượng gạo. Hết đoạn đường, em bảo rằng em muốn về một mình. Anh bối rối, chẳng
biết nói gì cả. Đến khi nhận ra thì em đã quay lưng bước đi. Anh buồn bã, mình
có quyền gì mà đòi hỏi em chứ. Và rồi từ đấy, số lần anh và em về cùng nhau ít
dần. Anh cố gắng đi tìm sự thoải mái. Nhưng vô ích, em đã ít nói hẳn rồi.
Khoảng cách vô hình nào đó đã lớn dần lên mà việc giảm nó lại hoặc không bao
giờ là tùy thuộc vào sự thay đổi trong em. Có thể em nhận lấy một cái gì đó rồi
đáp lại, có thể không đáp lại hoặc có thể em sẽ từ chối không nhận lấy một thứ
gì cả. Như vậy mối quan hệ của em và anh sẽ khác đi hoặc sẽ không có gì khác.
Cái đó tùy vào quyết định của em. Và rồi em đã chọn sẽ khác đi. Đó là khoảng
cách và sự im lặng. Có lẽ đó là giải pháp của riêng em, có thể sẽ tốt cho cả
hai.
Đôi lúc, anh nghĩ mình có lỗi. Nhưng
anh không thể điều khiển được cũng như không thể sửa sai được. Thế giới của anh
đã thay đổi và bỗng trở nên chán ghét nó. Anh đâu có mong muốn điều này. Nhưng
nó quẩn quanh trong tâm trí anh, nó choán đầy lấy cái thế giới nhỏ bé trong anh
và cả cái thể giới rộng lớn trong mắt anh. Nó vô hình vì thế, anh chẳng biết
làm gì với nó cả. Liệu có công bằng không, khi em vẫn sống một cuộc sống bình
thường, vui vẻ với biết bao người khác. Còn anh ở đây, gặm nhấm một thứ mà anh
còn không thể cầm nắm nó được. Anh nhìn trời nắng đẹp mà trong lòng chỉ toàn
thấy mưa rơi. Ngày ngày chỉ biết cái mùi đau khổ len lỏi trong mọi ngóc ngách.
Anh bỗng trở nên ích kỷ và dễ nóng
giận. Anh trở nên tàn nhẫn với những điều nghĩ về em và anh đòi hỏi sự công
bằng. Anh muốn thể giới của mình quay lại trước đây hoặc ít nhất, anh muốn thế
giới của em cũng sẽ thay đổi như thế này. Tại sao lại mỗi mình anh chứ? Anh ở
đâu trong tâm trí em mà sao em cứ mãi ở đây, trong đầu anh? Anh chọn cách trở
thành người xa lạ với em. Tránh gặp em mọi nơi có thể, tránh liên lạc với em
mọi lúc có thể. Coi như anh biến mất khỏi thế giới của em. Và một cố gắng thứ
hai nữa là quên em đi như quên những nỗi buồn đã qua. Nỗ lực đầu tiên đã thành
công. Anh nở nụ cười chiến thắng và quay trở về đối diện với bầu trời xám xịt.
Nỗ lực thứ hai, chắc anh cần sự trợ giúp nhiều hơn của thời gian.
Còn một sự thay đổi khác cũng diễn
ra trong anh. Em đã có bạn trai, anh biết điều đó. Anh cũng buồn nhưng chỉ là
nỗi buồn nhẹ nhàng của riêng mình. Anh sẽ không bao giờ có em và cũng không
muốn giành em về mình. Nhưng có một điều không thay đổi là anh muốn làm những
việc mà không tính toán. Anh muốn bảo vệ em hay làm điều gì đó cho em. Không
phải là một người hùng mà đơn giản là vì anh quý em theo một cách khác với
những người anh đã gặp. Dù sao thì anh đã được trải nghiệm một điều mà có lẽ ai
khi bước vào thời điểm trưởng thành cũng trải qua. Nỗi buồn, nỗi cô đơn dù khó
nuốt thật đấy nhưng nó lại là một điều đương nhiên, một phần tất yếu trong cuộc
sống. Đôi khi nó lấp đầy cuộc sống của chúng ta. Anh thấy mình cần phải cố
gắng, và cấn phải xứng đáng với điều gì đó. Anh không mong xứng đáng với em.
Anh chỉ cố gắng để xứng đáng với những gì mình sẽ trở thành, xứng đáng với
những điều đang chờ đợi mình phía trước. Sự bi lụy có hại trong từng thời điểm.
Nhưng nhờ nó mà chúng ta không còn vô tư nữa. Tương lai trở thành một chủ đề
thực sự quan trọng. Nghĩ về em, anh nghĩ về mình. Tại sao anh cô đơn, tại sao
anh cứ buồn rầu? Bởi vì anh cứ ngồi một chỗ, cứ suy tư đắm chìm trong hiện tại.
Không có em, cuộc đời anh vẫn vậy, con đường vẫn không có những bước ngoặt bất
ngờ. Điều gì phá hủy tình bạn của anh và em, anh nghĩ mình một phần có lỗi. Anh
không còn hy vọng gì nữa nhưng anh cũng không muốn mất đi một người bạn tốt.
Anh làm mọi điều có thể để cứu vãn, xây đắp lại. Anh nghĩ, mình không có gì
phải hối hận nữa cả. Chỉ là một thời nông nổi đã qua, giờ anh bù đắp lại và
nghĩ nhiều hơn về con đường phía trước.
Yêu thương nhưng không bao giờ
được đáp lại? Liệu đó có phải là điều buồn chán nhất không? Ở đây, ngay lúc
này, anh nhận ra một điều là không có ai để yêu thương mới là điều đáng để buồn
hơn cả. Sự trống rỗng khiến cho thời gian qua đi vô ích. Anh không còn muốn cơn
mưa nữa. Anh nhận ra là sự trống rỗng mới là điều mà mình chán ghét nhất. Anh
mơ một giấc mơ mình đang đứng trên một hoang mạc khô cằn. Nơi mà chỉ có anh và
những sinh vật có khả năng thích nghi cao độ, Nơi anh tìm thấy những bản năng
và đối diện với chính mình. Sau những gì đã qua, đôi mắt không còn dõi theo
những ảo ảnh. Anh sẽ lại bước đi tìm một ốc đảo xanh tươi có thật phía trước.
1 entry dài và em đã sang đây, đọc đi đọc lại nó 4 lần. Nhẹ nhàng và sâu thẳm.
Trả lờiXóaEm nghĩ, vốn dĩ ranh giới giữa tình bạn và tình yêu nó mong manh lắm. Không ai đoán trước được điều gì đâu. Nên anh đừng có tự kỉ lâu quá đấy. :)
P/s: Dạo này sao thấy anh khác thế? Đang cảm nắng mà cũng ko nói cho em biết. :)
♥
Chỉ cần bước một bước sang bên kia thì sẽ không bao giờ còn là tình bạn như cũ nữa.
XóaThanks em nhiều nha.
Anh dạo này vẫn vậy. Nhưng suy nghĩ chắc ko còn giống như ngày trước nữa. Anh chưa, đã cảm nắng ai nữa đâu.^^
Vậy nhân vật ‘’em’’ trong entry là ai? Em tưởng đây là cô nàng anh đang cảm nắng. :)
Xóa"là một hình dung nào đó."^^
XóaBài này anh up lên Yahoo Blog lâu rồi mà.