Mùa đông mới
Những cơn gió se se lạnh và món thịt
luộc không tài nào nuốt nổi đang là những thứ bắt đầu một mùa đông mới. Một mùa
đông thấp thoáng ở ngoài kia khi bầu trời cứ tự nhiên u ám và rồi lại là trời nắng
đẹp, từng đợt gió cứ liên lỏi quá những con ngõ nhỏ, thoảng vào những ô cửa sổ
với tấm rèm cứ phấp phới từng chặp. Cảm giác của tôi cũng lúc âm u và lúc tươi
sáng như thế, mà cứ mỗi khi lật sang trang sách hay bước đi trong con ngõ nhỏ
và cả khi cố gắng ngốn lấy đĩa cơm lạnh ngắt ở ngoài quán ăn, tâm trí vẫn cứ
lang thang đâu đó để rồi lại tự nhiên thấy mình ngồi đây, ngay trước chiếc
laptop thân quen mà gõ lên những dòng chữ dường như đã xa vời từ lâu. Một buổi
sáng Chủ nhật đã trôi đi mà những cố gắng ghi dấu nó lại trong cuộc đời dường
như là một điều không thể.
Có lẽ mùa đông trong tôi lại bắt đầu,
những tháng ngày sẽ lại ảm đạm và cô đơn như nó đã từng có. Mùa đông này đã
khác, khi từng bước chân cuộc đời và cả những buồn vui mới mẻ đã khắc ghi lại
trong tôi, nó đã khiến tôi vẫn là tôi nhưng ở một mức mới hơn – trưởng thành
hơn. Và khi tôi đang cố gắng viết ra suy nghĩ của mình, tôi biết mình đang đúng
là chính bản thân, một điều mà có lẽ là gần một năm nay tôi đánh mất.
Có một đoạn viết đại loại rằng: Nỗi
đau khổ của người đàn ông bắt đầu khi anh ta không thể sống lặng yên trong căn
phòng của mình. Như một bản năng vốn có, người đàn ông không thể cứ ở mãi một
chỗ mà tận hưởng cuộc sống của mình được, cuộc sống của anh ta là ở ngoài kia,
nơi anh ta được giao tiếp chuyện trò, nơi anh ta tìm cho mình những vật chất
hay ra tay giúp đỡ người khác. Khát khao được cống hiến, khát khao được chinh
phục những đỉnh cao đó chính là ý nghĩa cuộc sống duy nhất. Và hẳn là những
mong muốn đó luôn bùng cháy trong tôi mọi lúc mọi nơi. Đó chính là lý do để tôi
đưa ra quyết định cho riêng mình. Tôi không cần đến sự ủng hộ hay bất cứ lời
khuyên nào, tôi chỉ cần làm đúng theo những gì trái tim mình mach bảo.
Có thể mọi người sẽ nói tôi thật dại
dột. Nhưng chẳng ai sống trong cuộc đời tôi ngoài chính tôi cả. Tôi đọc được
các dấu hiệu cả chủ quan và khách quan. Khi tôi không còn nhiệt tình nữa, khi
những áp lực và thái độ thời ơ mà môi trường dành cho tôi ngày càng lớn hơn,
tôi hiểu, mình cần phải từ bỏ. Có thể tôi cần thiết ở thời điểm bắt đầu một cỗ
máy, nhưng khi nó đã hoạt động trơn tru rồi thì vai trò của tôi không còn nữa,
nó cần người khác có khả năng giữ vững nó, và tôi hiểu mình cần phải ra đi. Tôi
không trách cứ ai cả, ngay cả bản thân mình. Tôi hạnh phúc khi nhận được một
bài học mới: sống theo cảm hứng rồi sẽ đến một lúc bị đào thải, bản thân mình cần
phải nắm giữ một chìa khóa chắc chắn, và không sớm thì muộn cuộc đời sẽ trao
cho ta chìa khóa đó.
Liệu tôi còn có thể cười tươi với cô
bé hàng xóm trong những ngày sắp tới? Liệu sự tự tin của tôi sẽ sụp đổ ngay tức
thì ngay khi vừa mới đối mặt? Tôi không biết gì về tương lai cả, tôi chỉ lên kế
hoạch cho nó và rồi những bất ngờ sắp đến là điều không thể đoán trước. Dừng lại
không có nghĩa là chấm hết, vì khi lật sang trang mới, một câu chuyện mới lại bắt
đầu.
Kiểu như là mất phương hướng cho những gì sắp tới thì phải.
Trả lờiXóaĐọc bài viết này thấy buồn quá...
Anh đang có phương hướng đấy chứ. Rồi e cứ chờ xem.
XóaThanks e nhé. :)