Ban công

Ban công

Anh lặng im nhìn ngắm những đám mây hình thù kỳ lạ lững lờ trôi. Phía trước khung cửa sổ là những dãy nhà san sát, những ban công đối diện đóng kín, im lặng. Không có một khoảng trống nào khác ngoài khung trời rộng mở phía trên. Khi mọi cố gắng nâng tầm mắt lên nhìn những đám mây trong ngày đầu đông bắt đầu gây mệt mỏi, anh bắt đầu nhắm mắt, vươn vai và hít thật sâu thứ không khí bên ngoài. Anh đang đợi cô, không chỉ anh, chậu cây nhỏ ở ban công phía bên kia cũng đang mong mỏi bóng dáng quen thuộc, giúp chúng giải tỏa cơn khát và tìm thấy sức sống trong ngày khô hanh lạnh lẽo như thế này.

Trong dòng chảy lặng lẽ tâm trí, anh thấy cô vào một ngày mùa xuân khi anh mở toang cánh cửa sổ phòng. Cánh cửa sổ mà bao lâu nay anh đóng kín. Anh không muốn mở nó, bởi vì anh biết rằng, phía trước căn phòng này, mọi thứ đang thay đổi, mà anh thì chỉ muốn tất cả mãi là như thế, mãi là như cái điều ban đầu êm đềm và đơn giản. Cô đang tưới nước cho những chậu hoa nhỏ trước ban công căn phòng nhỏ. Những bông hoa nở có màu sắc tươi đẹp. Có lẽ có hoa mười giờ. Anh chỉ biết đến những chậu hoa mười giờ, vì chúng có màu hồng và điều đó cứ ở trong ký ức anh từ bao lâu nay. Cô đang hát một bài hát nào đó mà cử động của bờ môi là giai điệu duy nhất mà anh cảm nhận được.

“Chắc phòng anh còn có một cửa sổ nữa.” – Cô chợt ngừng hát và nói to với anh.
Anh giật mình, và rồi chợt nhận ra mình có chút gì đó sững sờ quá lâu. Ở bàn công bên kia, cô đang hua hua bàn tay.
“Sao em biết được?” – Anh hỏi
“Vì hôm nay em mới thấy anh mở cửa sổ. Mà chắc chắn anh không thể ở lâu trong bốn bức tường kín bưng được.”
“Đúng rồi. Phòng anh có một cánh cửa sổ, nhưng nó nằm ở đằng sau và anh luôn mở nó…”

Phòng anh có một cánh cửa ở phía sau. Nó mở ra một cánh đồng rộng và phía xa là con đường quốc lộ. Anh luôn ngồi đó và nhìn ra phía xa xăm ấy. Cảnh vật đã không có nhiều thay đổi và điều đó khiến anh có cảm giác yên bình và thân quen. Chỉ có điều trong anh trái ngược lại hẳn với bên ngoài ấy. Anh vẫn đang lớn lên từng ngày. Và anh ước sao mọi thứ cứ nguyên như vậy. Và cuối cùng thì cho đến một ngày, cánh đồng chỉ là những gốc rạ khô khốc, những chiếc xe xúc, xe ủi và công nhân đến đào bới tất cả và lấp lên một nền đất mới. Con đường đang được thi công thêm một làn xe, phục vụ cho những chiếc xe trọng tải lớn. Rồi một cụm Công nghiệp sẽ mọc lên ở đấy, sừng sững những phân xưởng trên một cánh đồng mới hôm nào còn xanh mơn mởn. Tất cả đã thay đổi hoàn toàn, không còn một dấu vết nào còn nguyên vẹn. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ mở cánh cửa sổ ấy nữa. Tất cả đã khác, Anh cũng đã khác.

“Và giờ anh sẽ luôn mở cánh cửa này chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Anh thấy mình đang cười.
“Đừng quên mở cánh cửa đằng sau. Vì không chỉ cần có ánh sáng, anh còn cần sự điều hòa không khí và những cơn gió mới đi qua căn phòng.”
Anh đứng lặng nhìn cái nháy mắt tinh nghịch của cô. Cô nói đúng. Anh sẽ không thể
sống tốt nhất nếu thiếu một trong hai cánh cửa. Quá khứ, hiện tại và tương lai…
Trở lại với thực tại, một lát nữa thôi, cô sẽ lại ra đây và chỉ cần biết điều đó thôi mọi mệt mỏi dường như đã bay biến. Chỉ cần một nụ cười thấp thoáng cũng đủ khiến anh thấy được thêm ý nghĩa của cuộc đời. Mơ ước của anh không còn xa vời nữa mà chỉ đơn giản là được cùng cô chăm sóc những sự sống nhỏ nhoi dù chỉ những bông hoa nhỏ rung rinh trong gió kia…

1 nhận xét:

  1. Giữa lòng thành phố, trên một khoảng cao nào đó, thì ban công luôn là nơi duy nhất để có thể...dạo chơi (bằng mắt), hay những vuông cửa cũng vậy, người ta sẽ bắt gặp nhiều điều khiến...thậm chí cả nỗi buồn (nếu có) cũng có thể biến thành một thứ để tận hưởng chứ không phải để chịu đựng. Vì vậy, hãy luôn mở những cánh cửa.

    Trả lờiXóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...