Những ngày đầu tiên.
Dịch giã thế này gặp nhau thì đúng là không ổn. Thế là một vài bạn học khác lớp với mình hồi đại học tự nhiên
up ảnh họp nhau từ trước dịch để ôn lại kỷ niệm cũ. Thế là thành một cái trend nho nhỏ. Thấy các bạn vào comment cũng thấy
vui vẻ dù không gặp được nhau mà trò chuyện trêu đùa. Lớp mình thì chẳng thấy
ai up gì cả. Bản thân cũng không phải là người giỏi hô hào, sôi nổi nên
cũng chỉ lục lại những cái ảnh mà mình chụp hoặc có tag tên để tự ôn lại một
mình thôi. Thực ra thấy cảm
xúc về ngày xưa ùa về cũng dạt dào ra phết.
Trong mấy cái ảnh thì mình xem nhiều nhất là ảnh của D - cô
bạn gái hình như hơn mình một hay hai tuổi gì đó. Kỳ lạ thay, đó lại là cô gái mình thích đầu tiên
từ ngay năm đầu tiên của cuộc đời sinh viên. Mà là lại cô bạn đầu tiên mình mạnh dạn chủ động nhắn tin nói chuyện hỏi
thăm mới hay chứ. Hình như hồi đó cũng là vì D có vẻ kha hiền, lại dễ gần nên
mình mới dám, chứ ngược lại chắc còn lâu. Mới năm thứ nhất mà có một môn học mình
đăng ký muộn hơn so với lớp, nên đành phải đăng ký học tín chỉ với lớp khác. Thế
là ngay từ ngày học
chung đầu tiên, mình đã cùng nhóm thảo luận với bạn ấy. Chẳng là ngày
xưa mỗi môn học, giáo viên thường tách lớp ra các nhóm thảo luận khác nhau, sau đó giao cho mỗi nhóm một đề tài
để các nhóm thảo luận dần. Cuối môn học, trước đợt thi là thời gian dành cho
các nhóm lên thuyết trình về đề tài mà mình được giao. Đó là một cách giảng dạy khác, mà mình lại đặc biệt thích, hơn cả
là được đứng ra làm tổ trưởng, thu quỹ nhóm để in tài liệu và đứng lên thuyết trình trước cả lớp. Cuối cùng là tổ chức cuộc liên hoan
nho nhỏ (nhưng càng làm tổ trưởng một vài lần, mình càng thấy bản thân không có
khả năng làm lãnh đạo).
Bạn ấy hình
như cũng không phải là thành viên nhiệt tình cho lắm nhưng lại ... xinh nhất lớp
(trong mắt mình). Ít nhất thì cũng có lý do để có số điện thoại (thời đó còn
dùng máy Nokia 8250 cùi bắp từ
năm 2001 có màn hình xanh lè và có trò chơi giun huyền thoại). Vậy là bắt
đầu có đối tượng để nhắn tin. Một thời gian thì biết D tham gia cuộc thi mẫu ảnh do trường tổ chức, mình đã bầu chọn cho bạn, rồi cũng bắt
đầu thấy tự ti. Xong cũng mặc
kệ, vẫn nhắn tin hỏi thăm (lúc đó dùng điện thoại, chưa có máy tính để chat
trên yahoo). Không nhớ là mình tốn bao nhiêu tiền điện thoại, nhưng mà cũng
không thấy xót xa gì.
Cho dù thời
gian ngày đó không kéo dài quá lâu. Chỉ nhớ rằng mình đã biết làm gì khác với
cái điện thoại ngoài việc nghe gọi, hay ngồi chơi giun, đó là “nhắn tin”. Mặc
dù giờ mình không nhớ nổi là đã nhắn tin nói chuyện với D những gì nữa. Nhưng
giá mà D biết, ngày đó đi xe buýt về nhà, nhìn dòng xe ngược xuôi, nhìn cửa
hàng cửa hiệu tấp nập buổi tối, mình hay nghĩ đến bạn. Hình ảnh của bạn cũng
hay đến cùng những suy nghĩ miên man về tương lai. Ngày đó, tất cả mọi thứ thật
màu hồng, mình đi học mà vẫn vô tư như một tờ giấy trắng. Giá mà ngày ấy mình
vui vẻ, hài hước hơn, hay mạnh bạo hơn thì chắc mình cũng sẽ không buồn đến thế
và D hẳn sẽ thích làm bạn với mình hơn. Thời gian của những tin nhắn qua lại
không kéo dài lâu. Những tin nhắn gửi đi bắt đầu rất lâu mới có hồi âm trở lại,
cho đến khi mình không nhắn tin nữa. Thậm chí mình còn giận dỗi, xóa số điện
thoại của bạn đi, cho khỏi nghĩ đến, vậy mà sau lại xin lại số. Thật trẻ con
quá nhỉ. ^^. Ba năm học tiếp theo, chúng ta cũng vài vẫn vài lần cùng nhóm.
Không còn nhắn tin, chỉ trao đổi với nhau mấy chuyện bài vở, mình cũng không
còn hứng thú đứng lên nhận làm tổ trưởng. Hình ảnh của bạn trong đầu mình cũng
không còn như lúc đầu, (mình nhận ra là bạn không được chăm chỉ học cho lắm, lại
hay ngại nữa. ^^). Rốt cuộc mình và D vẫn là bạn học cùng khóa với nhau. Hơn nữa
lúc đó, bạn cũng không còn là đối tượng cưa cẩm của mình nữa. ^^
Có vẻ D
đang gặp khó khăn trong hôn nhân. Mình xin lỗi khi có tọc mạch đôi chút chuyện
đời tư của bạn trên facebook. D không còn chụp ảnh với chồng, mình cũng đọc một
số comment nên đoán già đoán non cuộc sống một mình nuôi con của D thôi. D vẫn
thế, như hồi sinh viên (dù có già dặn hơn), nụ cười vẫn vậy, giờ thì có vẻ buồn
và nhiều ưu tư hơn. Dù vậy, chẳng có gì là sai khi bạn đã dũng cảm lựa chọn con
đường khác để tìm đến hạnh phúc. Thật hay khi luôn có những người bạn để tâm sự
và ủng hộ những lựa chọn của chúng ta.
Một ngày,
chợt nhìn thấy bức ảnh của D, minh có chút cảm xúc hoài niệm về những ngày còn
là gã sinh viên ngô nghê, chân ướt chân ráo ra HN học. Mà chính sự ngô nghê lại
khiến cho những ngày ấy thật đẹp. Chiếc điện thoại di động đầu tiên giờ cũng
trôi dạt ở đâu, mình cũng không nhớ nổi. Ngày đó, bộ nhớ hay đầy nên mình hay
phải xóa bớt tin nhắn, nhưng vẫn giữ lại những tin hay ho để đọc lại, rồi cười
một mình (có vẻ hơi dị với một gã thanh niên). Giá mà giờ vẫn giữ chiếc điện
thoại ấy để đọc lại được những tin nhắn thì hay biết mấy. Đã 14 năm trôi qua, những kỷ niệm ấy có lẽ D
cũng không để ý. Bạn vẫn xinh đẹp như ngày nào và thật tốt nếu bạn tìm thấy hạnh
phúc mới cho cuộc đời mình. Mình thì cho dù đã lâu lắm rồi không gặp, mà cũng
chẳng có lý do gì để gặp lại, nhưng từ trong tim, mình vẫn luôn mong D hạnh phúc.
Em đã kể về một hồi ức đẹp. Rất nhẹ nhàng thanh thoát và có chút cao thượng của đàn ông.
Trả lờiXóaChúc em luôn may mắn và hạnh phúc, không vướng bận gì với Sars cov-2!
Em cảm ơn anh nhé. :)
XóaDịch nên ai cũng có nhiều thời gian hơn nhỉ!
Trả lờiXóahaha. Nghỉ hè, dịch bệnh, giáo viên phải nhiều thời gian hơn chứ.
XóaGiáo viên đang chuẩn bị cho Ct GDPT mới nên thực ra cũng không nhiều thời gian đâu.
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaÔi em biết cô gái này :P
Trả lờiXóaEm vẫn còn giữ lại cái điện thoại Nokia đấy đấy, nhưng mà là cái xác thôi, giờ mở nguồn nó không lên nữa rồi :P
Ở quê anh tình hình dịch bệnh ổn chứ?
Haha. Thật hả.
XóaBạn này e ko biết được đâu. Trước cả khi anh biết e cơ.
Quê anh giờ ổn hơn rồi. Nhưng vẫn hạn chế đi lại. Anh ở HN 2 tháng nay chưa về quê. 🙂
Trong HCM đợt này căng nhỉ? Em có phải ở nhà ko?