Sáng Chủ nhật
10h sáng và Nam vẫn đang chùm chăn kín lên
đầu. Cậu đã tỉnh táo hơn nhưng đầu óc vẫn ong ong còn cơ thể thì đau nhức kinh
khủng. Cậu hé mở chăn một chút, rồi thò tay ra với lấy chiếc điện thoại. Trời lạnh,
cánh tay khẽ run lên. Với được chiếc điện thoại, cậu rụt tay vào chăn nhanh
chóng. Hôm qua cậu đã hết mình với những người bạn. Cậu tự nhủ cho bớt đi cái cảm
giác tội lỗi với chính mình.
Cậu mở máy, bật một giai điệu nhẹ nhàng và
lướt fb một chút. Mấy cái ảnh chế của mấy hội phường chán đời trên “phây” làm cậu
cười sằng sặc. Rồi thấy mấy tấm ảnh tự sướng của cô bạn gái cũ bên bạn trai khiến
cậu phát ngán. Ngày nào cũng tự sướng thế này không chán à? Cậu thở dài. Đột
nhiên cậu thấy mấy bức hình của hội bạn hôm qua. Những cô gái xinh đẹp và những
chàng trai hóm hỉnh mà vừa mới tối hôm qua cậu gặp họ, đang nhăn nhở cười vui vẻ
bên nhau trong một quán ăn Nhật đầy truyền thống và cao quý.
Họ, những con người đi trên những con
vespa quý phái hay những con air blade đầy sức mạnh, những con người mà cậu đã
quen đã khá lâu, thường xuyên tụ họp với nhau tại một quán nhậu gần trường học,
khi thì hứng chí lên thì là một Nhà hàng sang trọng nào đó ở trung tâm thành phố.
Những nhóm bạn thì luôn có những đặc điểm chung nào đó, nhưng cậu thì chẳng có
gì chung với họ cả. Cậu không có xe đẹp, không làm việc tại những tòa nhà cao tầng,
phòng máy lạnh, không có những sở thích về quần áo và tin tức giải trí… Nhưng cậu
vẫn thích đi cùng họ. Vì họ thú vị, họ pha trò, và đôi lúc cậu là nhân vật
chính của những trò đùa hay câu nói tếu táo. Và mỗi cả hội cười rầm rầm, cậu
không mảy may tức giận mà còn rất hứng chí. Cuộc đời đã có sân khấu nào mà cậu
là nhân vật chính đâu. Cậu tập hô vang những khẩu hiệu bằng giọng lè nhè trước
mỗi chén rượu đầy, tập phì phèo điếu thuốc để có được những cái châm lửa đầy ăn
ý. Rồi cậu cũng tập theo dõi những tin tức giải trí, hay những câu chuyện 18+ rẻ
tiền trên Internet chỉ để có những câu đùa tếu táo, những trò đùa gây cười
khoái trá đóng góp cho mỗi lần tụ hội cùng họ.
Nam tin rằng cuộc sống cô đơn của mình đã
qua từ lâu rồi. Giờ đây cậu đang ở một đẳng cấp khác. Cậu sống trong niềm hạnh
phúc bên những người bạn thật sự. Nhưng rồi cho đến ngày hôm qua, cậu đã quá
chén và không thể kiềm chế được. Trong một trò chơi hay ho do một gã hóm hỉnh
nhất nhóm nghĩ ra, có một cái chai nằm giữa cái bàn tròn. Chín con người, con
trai và con gái, gương mặt đầy phấn khích tập trung vào cái chai rỗng đó. Cái
chai quay đến ai thì người đó sẽ phải uống một cốc rượu đầy và không kẻ nào được
bỏ cuộc cho đến 11h. Một trò khá hứa hẹn. Cái chai quay quay, theo đó là chín
đôi mắt mở tròn dõi theo, những tiếng reo hò của các chàng trai hay những tiếng
kêu hồi hộp của các cô gái. Cái chai quay tít, được hơn chục vòng thì chầm chậm,
chầm chậm lại. Nó lừ đừ tiến cái đầu miệng tròn xoe, loang loáng dưới ánh đèn về
phía một cô gái gần cậu. Cô nàng co hai cánh tay lại thẳng đứng trước ngực,
quay đầu sang một bên, nhắm tịt mắt lại, miệng kêu những tiếng “á. á” lo lắng.
Cô này chưa biết được, cứ giả vờ vậy thôi, có khi nốc rượu phát khiếp. Nhưng
cái miệng chai lại từ từ chậm rãi đi qua cô và cuối cùng hướng về cậu. Đám bạn
reo lên phấn chí. Nam không ngần ngại cầm cốc rượu uống ừng ực trước sự giục
giã đầy nhiệt liệt. Cuộc vui diễn ra đầy sôi nổi. Và rồi cái chai cứ thế quay
quay, và cậu đã uống đến cốc thứ mấy rồi, không nhớ hết được. Chỉ thấy hai tai
ù đi, bụng sôi lên, người nóng bừng, mặt đỏ au. Sao cái chai quay về phía mình
nhiều thế nhỉ. Cậu bắt đầu lo sợ, hai mắt hoa lên, mọi thứ nhập nhòe không còn
trông rõ cái gì nữa. Nhưng những tiếng cổ vũ điên loạn vẫn vang lên và cậu
không thể từ chối. Rượu rót vào, ực, rồi hết, lại cốc khác cho đến lúc cậu
không kiểm chế nổi nữa. Thế là bao nhiêu thứ nào rau nào thịt và cả đến nửa lít
rượu cũng nên đang trong quá trình phân rã trong hệ thống tiêu hóa của cậu cứ
thế phun ra. Giống như một chiếc vòi nước bị tắc được thông dưới áp lực một lượng
nước lớn. Tung tóe, tứ phía, tùm lum và chua lòm. Cả nhóm nhảy túa ra tứ phía,
kinh hãi nhìn Nam. Sau một lần tung tóe, cậu bắt đầu nôn đều. òng ọc. Và rồi cậu
lả đi, vẫn còn có thể nghĩ nhưng ý nghĩ không thể chỉ đạo được tứ chi được nữa.
Người cậu mềm nhũn.
Nam nhớ rằng, cả đám đã chui vào trong nhà
tắm lau rửa những thứ tạp chất từ cậu. Sau khoảng 15 phút, cả hội lại đi ra tập
hợp lại. Có những câu chửi thề, trách móc lẫn nhau. Còn cậu thì đang nằm ngon
lành bên những đống nhờ nhợ. Rồi, mẫy gã trai khiêng cậu ra ngoài, bắt một
taxi, mở cửa và nhét cậu vào. Lái xe nhìn cậu nồng nặc mùi rượu một cách ghê tởm.
Đã diễn ra một cuộc mặc cả khá quyết liệt giữa lái xe và mấy gã trai. Chắc là mấy
vấn đề tiền nong gì đó. Sau khoảng 15 phút tiếp theo, anh ta bước vào khoang,
đóng sập cửa, nhét tiền vào túi rồi khởi động xe phóng đi.
Xe phóng nhanh, và xóc kinh khủng. Nam chỉ
trực tống ra thêm nữa, nhưng cậu ngậm miệng lại và đưa những thứ vừa suýt nữa ọc
ra ngoài trở lại vào trong dạ dày. Thật kinh khủng. Đến nơi, gã lái xem mở cửa,
lôi cậu ra một cách thô bạo, để ở lề đường. Rồi lại đóng sập cửa lại, phóng đi.
Nam nửa tỉnh nửa mê, cố gắng hết sức mình, loạng choạng bước vào ngõ. Cậu ngã
dui mấy lần rồi cũng tìm được cồng vào phòng trọ. Cô bé hàng xóm đang đánh răng
gần giếng nước nhìn cậu thất kinh, kêu “á” lên một tiếng. Mấy thanh niên ở
trong mấy phòng trọ mở tung cửa đầy dứt khoát, ra xem chuyện gì xảy ra. Chợt họ
thấy một gã trai nằm mềm như bún, ngáy khò khò ở phía cổng. Hai người bước tới,
sốc cậu lên. Họ nhận ra cậu đầy nhớp nháp nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi chua
lòm của thức ăn.
“Anh zai cũng tệ nạn quá. Không ngờ đấy.”
Một gã cười lớn nói với cậu. Hàng ngày cậu cảm thấy ngứa tai với mấy câu trêu
đùa của đám người ở đây. Nhưng hôm nay cậu lại thấy muốn cảm ơn họ quá, nhưng
chỉ đủ sức để thều thào không ra một lời nào rõ ràng. Cả xóm trọ đều tỉnh giấc,
mở cửa bật đèn sáng trưng ra xem chuyện gì xảy ra. Đi đến đâu, cậu khẽ phẩy phẩy
tay xuống, ra điều không có gì hệ trọng.
Nam nhớ là một người trong họ phải đứng đằng
sau đỡ cậu trong khi tìm chìa khóa. Và rồi họ cũng đỡ cậu, cởi áo rồi cái quần
ngoài bẩn thỉu ra, thả cậu lên giường. Cứ thế cậu ngủ đến sáng. Giờ đây, cậu
đang nhìn hội bạn thân thiết của mình đang ngồi cười cợt trong Nhà hàng Nhật
sang trọng. Trên bàn có vài đĩa shusi cá hồi sống, món mỳ đen, cùng mấy hai
bình rượu sake. Chụp chung với họ là mấy em phục vụ người Việt mặc áo kimono tươi
tắn. Cậu thoát nhanh ra khỏi fb, lòng đầy tức giận. Không có ai trong số nhóm
người ấy nhớ đến cậu cả, mặc cậu sống chết ra sao. Thật là vô nghĩa. Lòng đầy
căm ghét, cậu ném chiếc điện thoại về phía cuối giường, trùm chăn lên kín đầu.
Nam hiểu rằng, cậu là một người nội tâm,
nhút nhát và vẫn cứ sẽ là người như vậy. Mọi cố gắng sống giả tạo chỉ khiến cậu
như một trò hề thôi. Cậu cầm chiếc điện thoại lên và lắng nghe một giai điệu nhẹ
nhàng. Mọi sự thất vọng như được xoa dịu, câu nhớ ra quyển sách đang đọc dở vẫn
còn trên giá.
Càng ngày càng lên tay nhỉ.
Trả lờiXóaEm cảm ơn chị.^^
XóaÔng làm nhà văn hả Guy ?
Trả lờiXóaCho tui cop píc cây đàn guitar hén ?
Xóađang mơ vậy, không biết có thực hiện được không?
XóaCứ lấy thoải mái.^^
Bài này hồi ở blog yahoo rồi mờ, phải ko? :)
Trả lờiXóaHình như hồi trước viết chưa có tên nhân vật thì phải :P
Ở blog yahoo trước là bài khác. hihi
Xóa