Sau ba ngày tết.



Chờ đợi những ngày còn lại sau ba ngày tết.

Mùng 5 tết, buổi chiều có chút âm u hợp với khung cảnh ưa thích và tôi muốn viết một cái gì đó. Viết về cảm giác một cái gì đó vừa mới thôi mà đã qua đi. Cảm giác để lại chỉ là một sự trống rỗng được bơm đầy bởi sự níu kéo một dư âm nào đó thật vui vẻ nhưng không xảy ra thường xuyên trong những tháng ngày đã qua và cả những tháng ngày sắp tới. Tôi lại phải chờ đợi những giây phút như vậy sau một năm nữa. Nhưng liệu nó có còn vẹn nguyên khi sau khoảng thời gian đó khi mà tôi và cả những người tôi yêu quý đều rồi sẽ thay đổi? nhưng một niềm tin luôn ở trong tôi đó là, càng chờ đợi, càng khao khát thì tôi lại càng thấy quý giá. Những ngày tết, những ngày sum họp luôn thật quý giá.

Tôi đã quen đón giao thừa trong ngôi nhà ấm cúng cùng những lời chúc của cha mẹ hay nơi quảng trường trong pháo hoa rực rỡ. Nơi những mà mọi sự chuyển biến và niềm tin trở nên thật rõ rệt ít nhất ở trong mắt tôi và ở những người mà tôi nhìn thấy vào những khoảnh khắc ấy. Tất cả trong mắt tôi thật rực rỡ, vui tươi. Và rồi giờ đây, khi ở một khung cảnh khác, khung cảnh chỉ có mình tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên cao và chờ đợi từng giây cuối cùng cuối cùng của năm cũ. Liệu ở thời điểm giao thời có gì quanh tôi sẽ chuyển biến không nhỉ? Tất nhiên là chẳng có gì cả. Bầu trời đêm bị che kín bởi những đám mây dày, và gió vẫn cứ thổi từng cơn lạnh giá. Vẫn những sự im ắng dưới những ngọn đèn cao áp hàng đêm như biết bao những đêm khác ở một nơi xa với thị xã. Vẫn có những sự thay đổi của tự nhiên nhưng lại là những thay đổi vấn diễn ra hàng ngày theo quy luật. Vậy ra tết, giao thừa, vẫn là những khoảng thời gian mà con người tạo nên cho nhau, cùng thắp lên niềm tin cho nhau, cùng quên đi những muộn phiền của cuộc sống căng thẳng. Và rồi chính lúc ấy tôi chợt nhận ra rằng, con người thật là một giống loài cô đơn, nhưng cũng thật thông minh khi biết cách tự đem đến sự yên bình và hạnh phúc cho mình.

Ba ngày tết ăn chơi đã qua, bây giờ trong đầu óc lại suy nghĩ về những ngày sắp tới. Sẽ vẫn là tôi, buổi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt, đi làm, tối về ăn tối, khi thì đọc sách, khi thì xem TV rồi đi ngủ, thỉnh thoảng lại chạy bộ hoặc lại café với những người bạn hoặc với ai đó khác. Vẫn sẽ có những khoảng thời gian căng thẳng và chán nản. Và vẫn lại những guồng quay của cuộc sống bình thường tiếp tục hành trình của mình. Trong nỗi buồn chán khi cố tưởng tượng ra về một điều thú vị trong những ngày sắp tới tôi vẫn không thể từ bỏ được những mơ ước từ lúc còn bé tí rằng giá như những ngày tết kéo dài mãi nhỉ. Hơn hai mươi năm trôi qua, và năm nào tôi cũng mong chờ từng ngày từng giờ tết sẽ đến, và rồi cũng hơn hai mươi năm qua ngày tết đi qua để lại trong tôi một cái gì đó trống rỗng, tiếc nuối. Tôi chợt thấy mình còn mong muốn tết hơn cả những hãng bánh mứt kẹo, hãng quần áo mùa đông và hơn cả những người trồng đào, quất, mai… Nếu như tôi làm việc tại một hãng kinh doanh phục vụ tết nhỉ hay chỉ là một người chăm sóc những cây đào quất trong khoảnh vườn riêng thôi cũng được, tôi sẽ tin rằng mình sẽ làm việc hết mình, tốt nhất với tình yêu mãnh liệt dành cho những dịp tết đến xuân về.

Đôi khi tôi thấy mình thật lạc lõng khi cứ đắm chìm trong những tưởng tượng về những thời gian tươi đẹp đã qua. Tất cả mọi người tất bật với cuộc sống, công việc của năm mới. Còn tôi giờ đây thì lại đang ngồi nhìn lại những tấm ảnh cũ, những ghi dấu về những kỷ niệm đẹp, về những khung cảnh se lạnh nhưng đầy ấm áp. Một nỗi niềm hoài niệm lại dâng lên trong tôi. Tôi luôn sợ cảm giác ấy, cảm giác tiếc nuối rằng mọi niềm vui đều đến và cũng qua đi thật nhanh, và nỗi mong muốn, khao khát chúng quay trở lại trong khi thực tế là điều không thể khiến tôi cảm thấy thật buồn bã. Chẳng nhẽ tôi cứ buồn, cứ hoài niệm như thế này mãi sao. Và tôi sợ mình như thế. Có lẽ điều đó đã trở thành một trong những nỗi sợ trong một list những nỗi sợ của tôi.

Dù sao thì một năm mới cũng đã đến, tôi cũng đã thêm một tuổi nữa và cũng trưởng thành thêm một bước nữa. Một sự trưởng thành theo lẽ tự nhiên và cuộc sống sẽ còn khiến tôi phải trưởng thành và cứng rắn hơn nữa. Năm mới, tôi mong mình sẽ tìm được một công việc ổn định hơn, tôi sẽ bớt suy nghĩ hơn, sẽ lạc quan hơn, sẽ có những khoảng thời gian nhỏ khác để làm những việc mà mình dự định từ lâu. Và cũng là năm mới với những người tôi yêu quý, với sức khỏe, niềm vui, hạnh phúc và những thành công đang chờ đợi phía trước.

Nào những ngày tết đã qua, phần lớn thời gian còn lại mới là quan trọng nhất. Sự phấn khởi tuy không kéo dài lâu nhưng hãy để những lời chúc chính là động lực và là một kế hoạch đầy triển vọng cho năm mới của chúng ta.


7 nhận xét:

  1. Người đầu tiên vào nhà mới. Cũng là người cmt đầu tiên. Lì xì đầu năm đi.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi em. special friend.

      Gửi anh một ít địa chỉ để anh gửi lì xì qua đường chim bay nhé.;)

      Xóa
  2. Người bạn cũ. Thích cái giản dị và nhẹ nhàng này! :)
    Cảm ơn Nắng và cảm ơn cậu nhé. Rất mong có dịp ba thằng cùng cafe! :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn vì sao nhỉ?
      Rất mong dịp đó đến sớm.:)

      Xóa
    2. Sao lại là 3 thằng hả bạn sỏi? :(

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...