Cho những ngày u ám.
Đã lâu rồi, tôi ở vào hoàn cảnh trời nóng
như đổ lửa, bật quạt hết cỡ, bật chiếc đèn bàn và ngồi gõ vài chữ cho bản thân
như thế này. Có lẽ nếu như không phải vì khó ngủ thì tôi đã không như thế này
như vào những ngày đầu hè của 2 hay 3 năm trước, ngày tôi vẫn còn cởi trần (như
hiện tại) ngồi trong cái căn phòng không cửa số bí rì rì mà sướt mướt suy nghĩ
và sầu muộn với Blog yahoo!
Thời sinh viên, tôi nghĩ mình là một gã
thanh niên khỏe mạnh, sẵn sàng đương đầu. Và giờ tôi nghĩ mình là kẻ hay lưỡng
lự, ngại ngần khi chủ động và dễ bị tổn thương bởi những lời từ chối (qua điện
thoại và các cuộc phỏng vấn…). Thời sinh viên, tôi muốn làm gì thì phải làm bằng
được, dù có thế nào đi chăng nữa. Còn bây giờ tôi làm việc với một thái độ lửng
lơ con cá vàng, thiếu đi lòng nhiệt huyết. Nhưng liệu có thể trách lòng nhiệt
huyết của tôi mà gạt tôi ra ngoài tâm điểm? Hoàn cảnh và công việc không đem lại
cho tôi lòng nhiệt huyết và kết cục tôi trách hoàn cảnh và công việc. Thế đấy,
đã qua thời sinh viên hai năm mà tôi luôn đứng bên ngoài mọi tội lỗi, cứ như
tôi đang ở đâu đó chứ không phải ở trong chính cuộc đời mình vậy.
Tôi đang mất lái, tôi đang sống trong nỗi
đau khổ và thấy mình thật vô dụng. Tôi đang mất hút trong cuộc đời và trong mắt những
người khác. Tôi nhìn mọi người cười nói hớn hở mà lòng thì tràn đầy nỗi ghen tỵ.
Dễ cáu bẳn, dễ to tiếng, dễ làm vỡ đồ vật (thực sự là luôn có ý muốn làm vỡ
chúng). Thật may là còn có ở đâu đó trong tôi một tiếng gọi thì thầm của sự tỉnh
táo và suy nghĩ thấu đáo để kéo tôi lại khỏi sự điên rồ có thể bộc phát bất cứ
lúc nào..
Cuộc sống của mọi người đã thay đổi, còn cuộc
sống của tôi vẫn ko thay đổi một chút nào cả, vẫn như vậy. Cuộc sống vẫn không
có nhiều điều để mỉm cười và tâm hồn được thanh thản. Có nhiều vấn đề, rất nhiều
vấn để ở chính bản thân tôi và cuộc sống của tôi mà tôi chưa thể nào giải quyết
hết được. Nỗi nặng nề cứ xâm chiếm đầu óc mà không một ngày nào được nhẹ nhàng,
thảnh thơi. Tôi chỉ biết chút bỏ chúng vào đây, nơi cái góc nhỏ riêng tội nghiệp
của mình.
Bạn đã từng gắn với một thời của tôi, và
giờ đây, bạn đã hạnh phúc với tình yêu của đời mình. Chúng ta chưa bao giờ hợp nhau, xét về mọi mặt. Và tôi tin là điều đó là hoàn toàn đúng đắn và hợp lý, đó chính là vì sao tôi tự tránh né mọi tiếp xúc. Để bạn không phải ái ngại và cũng là để cho tôi không còn suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ có điều, một số điều rất nhỏ khiến tôi tin rằng, ở đâu đó trong tâm trí bạn vẫn nghĩ về tôi. Và tôi vẫn có một chút nào đó hy vọng. Thậm chí khi nhìn thấy bạn thoải mái vòng tay ôm người đó từ sau lưng, điều đó đã làm tôi thực sự ngỡ ngàng và nhói lòng đôi chút. Tôi tin rằng người đó đã thực sự mang lại cho bạn những nụ cười đẹp nhất chứ không phải là những phiền hà, khó nghĩ. Ra trường, bạn đã đi được những chặng
đường, còn tôi thì vẫn cứ là một gã loay hoay hết chỗ nọ chỗ kia mà không thể tìm được một
lối đi cho mình. Thời gian thật nhanh và mọi điều cũng đổi thay thật nhanh. Và đến đây, mọi kỷ niệm vẫn còn vương vấn trong tôi đã hoàn toàn chấm dứt. Đôi
khi tôi cảm thấy mình có lỗi và đã đánh mất đi một điều gì đó quan trọng. Nhưng
có lẽ không phải, tôi không đánh mất một điều gì không thuộc về mình cả. Chỉ là tôi vẫn luôn vương vấn với kỷ niệm thôi.
Giờ đây, sau khi đã viết ra đủ thứ tiêu cực
vẫn như ngày nào, tôi thấy lòng nhẹ đi đôi chút. Ít nhất tôi đã học được nhiều điều từ những sai lầm và thất bại. Những bài học vô giá. Một ngày nào, tôi cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho mình, chỉ cần tìm lại lòng nhiệt huyết đã từng có. Tôi vẫn tin vào tình yêu, điều trở thành động lực để tôi luôn mạnh mẽ trước những khó khăn và hoàn thiện mình.
Tôi vẫn nghe “Ban mai xanh” nhưng giờ đây
nó không còn là niềm hy vọng của tôi nữa. Chỉ là một bài hát, chỉ là một bộ phim đã
từng trở thành ước mơ của một gã sinh viên chỉ biết đến sách vở. Giờ đây, đứng giữa
cuộc đời, bài hát ấy chỉ còn là một kỷ niệm, một niềm tin đã mất, một thời quá
khứ sẽ thành xa xôi. Thực tế cuộc sống với những trông gai và nặng nề và giờ
đây, tôi chỉ tìm đến bài hát ấy, có lẽ cũng chỉ để an ủi bản thân mình…
(Đã có một cơn mưa làm nhiệt độ dịu lại,
và tôi tin rằng những ngày nắng nóng không bao giờ kéo dài mãi, cũng như những
ngày u ám vậy. Rõ ràng đó là quy luật. Và tôi tin mọi cuộc đời cũng đều theo
quy luật ấy.)
Uhm. Quy luật chung mà. Tỉnh hơn chưa? :)
Trả lờiXóaP/s: Đừng nói là tìm bức ảnh với từ khóa "u ám" hay đại loại thế bằng Tiếng Anh đó nhé! :P
Trẻ con ... thừa hơi!
XóaHờ. Người nhớn cũng thế mờ >"<
XóaSỏi: Thanks.:D. Tỉnh hơn rồi. Từ khóa vẫn u ám mới ra được cái ảnh này.^^
XóaChamchuahet: Trẻ con mới vui. Làm người lớn chán lắm rồi.:D
HAN: Trẻ con là ...Sỏi ấy.
XóaTrẻ con: Người lớn không thừa hơi nhé, chỉ là ...nhiều hơi thôi! ^_^
Đi qua những ngày u ám đó rồi à?
Trả lờiXóaTạm thời đi qua thôi ạ.:)
XóaĐã được chứng nhận. Blogger Nắng đã vào đây lần thứ 12 và lần này mới cmt được. :)
Trả lờiXóaCòn nội dùng cmt như thế nào blogger Nắng đã viết rõ ở face. :)
Thanks for your patience.^^
XóaDạo này tâm trạng của anh cũng cải thiện hơn rồi. Cảm ơn em nhiều nha.:)
Hôm nay mới là ngày cuối cùng của tháng 5 nè bạn. Hi vọng sẽ qua hết những ngày u ám để đón tháng 6 tươi vui hơn nhé!
Trả lờiXóaThanks bạn. Tháng 6 với những khởi đầu mới nhé.:)
Xóa