Mảng tối
Dạo này, cứ tối đến, tôi luôn tự hỏi thời
gian đang trôi đi đâu, khi mà đôi mắt tôi cứ đang dán vào một hốc tường đen
ngòm ở giữa một mảng tường lớn từ một ngôi nhà đổ nát. Và cứ y như vậy, cái
dáng ngồi của tôi thành bất động, cứng đơ như đá, gió bỗng lặng thinh, cây cối,
cảnh vật xung quanh biến khỏi tầm mắt. Dường như mọi ý nghĩ tôi dồn hết vào đó,
không còn một chút chủ ý xê dịch hay một cái thở dài dốc hết những nặng nề. Tôi
chỉ biết ngồi đó, mặc cho không gian và thời gian đan xen, xoáy sâu vào cái hốc
tường tối đen kỳ lạ và ám muội đó.
Tất cả như biến vào hư không. Cả ngày, tôi
cảm giác như mình chỉ là một khán giả đang mơ màng nhìn vào một bộ phim tẻ nhạt
ngày qua ngày. Có một cái gì đó quá lớn ảnh hưởng đến những suy nghĩ và hành động
của tôi, nhưng lại một cái gì đó đang cố gắng phản kháng, nhưng lại quá yếu ớt,
mong manh, mâu thuẫn tự sinh ra từ khi nào, bị lấn át và rồi lại cứ xuất hiện
dai dẳng. Và rồi có lẽ, những buổi tối, do nhìn quá lâu vào cái mảng rỗng tuếch
tối om trên bức tường ấy mà nó dường như đã in hình vào tâm trí tôi. Lúc đầu
thì mờ mờ ảo ảo, còn giờ đây, nó trở nên như thật với từng chi tiết. Và rồi tôi
lại đắm chìm vào cái hư không tối đen ấy, để cho những suy nghĩ như bấn loạn,
xoáy vào khoảng không đó và rồi mất hút. Thời gian cứ trôi đi, còn tôi thì cứ bị
ám ảnh, không biết cách nào thoát ra được. Tôi thực sự cảm thấy thật tiếc nuối.
Và rồi một ngày, tôi quyết tâm trèo qua
hàng rào thép sơ sài dường như để xác lập một ranh giới hơn là để bảo vệ cho những
thứ lộn xộn bên trong. Một nhà xưởng cũ
kỹ, đổ nát đúng như tôi nghĩ, chỉ có điều, vẫn những mảng tường sừng sững cái
cao cái thấp. nham nhở, vẫn những cầu thang chỉ còn trơ lại những khung sắt, và
trần nhà giờ đã là một đống lộn xộn gạch ngói ở dưới chân tường. Tôi bước vào,
giẫm lên những màng vữa, tạo lên những tiếng vỡ vụn khụp khụp. Khoảng trời xanh
vào buổi sáng, như bị bó hẹp vào một khung ảnh với những đường rìa lô nhô và rồi
tôi tưởng tượng, khung cảnh ấy vào buổi tối, với những vì sao và có khi cả mặt
trăng ở đó. Có lẽ ở trong đây, tôi vẫn thấy một thế giới, bị giới hạn bởi những
bức tường nhưng vẫn có đủ mưa, nắng, gió như ở bên ngoài vậy. Chỉ có điều, khi
thôi không ngẩng đầu lên nữa thì đi vào tầm mắt vốn đã bị hạn chế chỉ có những
mảng tường bong tróc, trơ cả gạch đỏ, và những mảng rêu phong bám đầy. Ít nhất ở
đây, tôi tìm thấy sự tĩnh lặng trong ánh sáng tự nhiên. Một công trình đã từng
có lẽ khá uy nghi và hiện đại, với máy móc và những con người hoạt động không
ngơi nghỉ. Chỉ có điều, có lẽ là sau một sự thay đổi nào đó, máy móc dần chuyển
đi, con người cũng không ai còn có lý do ở lại, mọi sự trở lên yên lặng và
hoang vắng. Sự hoang vắng đó đã từng bị đánh động bởi một chiếc xe cẩu, được điều
đến với nhiệm vụ phá hủy. Nhưng nhiệm vụ mới chỉ hoàn thành ở việc giải quyết
phần mái và trần thì nhanh chóng bị đặt ra một nhiệm vụ khác ở một nơi khác và
thế là sự hoang vắng trở lại, giờ thêm vào là sự đổ nát. Tôi tin là thời thế đã
tạo ra sự phát triển ở nơi khác, nhưng đổi lại, lại là sự đổ nát, tiều tụy ở
nơi này. Bầu trời trên cao, sự lộn xộn của gạch đá, những bức tường sừng sững,
không một bóng người, tôi cảm thấy thích thú, và tự thấy rằng, tôi cứ lang
thang thơ thẩn ở đây, thỉnh thoảng nhặt lên những ốc vít, long đen hay những mảnh
thép hoen rỉ dưới chân… cứ thế cả ngày sẽ không chán chút nào.
Và rồi đây, tôi đã nhìn thấy cái hốc tường
to tướng như bị một viên đạn pháo hay ít nhất là một cái gì đó khá mạnh tác động
vào với sự chính xác mà không gây đổ bức tường chứa nó. Nhảy lên, sau vài cú, xa
xa, tôi cũng đã nhìn thấy ban công nhà mình. Đêm tối, tôi vẫn nhìn theo hướng ấy,
đến đây và bị ám ảnh. Bởi vì khi đêm buông xuống, hốc tường này là cái hố đen
thăm thẳm, sẵn sàng hút lấy, xé nát tất cả những gì rơi vào vùng ảnh hưởng của
nó.
Bao nhiêu ngày qua, tôi vẫn chưa thể thoát
ra khỏi sự nặng nề trong tâm trí. Ở đó, không chỉ trong ánh mắt mà ngay cả
trong con người tôi vẫn tồn tại một mảng tối, và vì thế cuộc sống của tôi đang
bị chi phối. Sự đánh giá và phán xét, nghe thật khắc nghiệt, nhưng dường như lại
là điều mà khiến tôi dè chừng và lảng tránh những phần của thế giới. Và đôi khi
chỉ còn lại một phần con con thế giới của tôi, lại khiến tôi rơi vào sự cô đơn.
Đôi khi con người cần tìm đến sự hoang vắng và cô đơn. Nhưng chỉ là đôi khi
thôi. Còn nếu cứ mãi chìm đắm trong nó, con người sẽ dần trở nên câm lặng và
khó tránh khỏi những điều bất hạnh. Có lẽ một mối đồng cảm, sự sẻ chia và lòng
vị tha chính là điều mà tôi đang hướng đến.
Cả khu xưởng và cái hốc tường ấy đã biến mất,
đã bị dỡ bỏ từ lâu rồi. Đôi khi đầu óc tôi lại lầm lẫn giữa một đứa trẻ và một
gã thanh niên buồn bã. Mỗi khi chán nản, tôi lại nhớ về quá khứ, nhớ về những
hình ảnh ngày ấy đã hình thành nên tính cách tôi ngày hôm nay. Tôi tìm được niềm
vui thú khi ở một mình, sáng tạo ra những trò chơi mà một mình tôi có thể chơi
được, viết những câu chuyện anh hùng mà tôi là nhân vật chính cùng những cô gái
xinh đẹp được tôi cứu giúp…Tôi biết mình là ai và những tiếng gọi xa xăm ấy như
kéo tôi lại khỏi bị hút vào mảng tối mà tôi vẫn hàng ngày mang trong tâm trí.
Nhận ra những tính cách của mình trong những
va chạm và hoàn cảnh cuộc sống, có phần khiến tôi có chút buồn. Có lẽ cuộc
sống của tôi là đi liền với những khó khăn, mơ hồ mà chúng lại do chính tôi gây
ra. Bởi vì, với tôi mục đích của cuộc đời là tìm ra mục đích của chính mình.
Chính vì thế, phức tạp, rắc rối, con người tôi, cũng như cuộc sống của tôi vậy.
24 tuổi, vẫn còn bao thời gian cho những hoài bão, vì những điều tốt đẹp cho Xã
hội. Chỉ cần tôi thấy mình tự do và thấy mình mạnh mẽ bước đi trong những hoang
tàn và đổ nát như tôi ngày nào.
Tối hơi bị lâu đấy. Khổ thân blog. Cơ mà, hôm nào rảnh thì cafe tiếp nhé! :)
Trả lờiXóaỪ. Dạo này u tối. Oke.
XóaThanks.:)
E sợ những mảng tối thế này.Nhìn đâu cũng tối đen..Cố gắng thoát ra khỏi nó a nhé.Cơ mà e cũng đang ở trong đó thì phải.Vậy mà lại nói với anh những điều này.E thật là ngớ ngẩn quá đi mất!:)
Trả lờiXóaAi cũng sợ, nhưng vẫn phải đối mặt như một phần của cuộc sống.
XóaThanks em. Ko có cơn mưa nào kéo dài mãi cũng như đêm qua đi là bình minh lại xuất hiện.
Cùng vượt qua nhé. :)
Sao ngày không hỏi mà tối đến mới hỏi nhỉ!
Trả lờiXóaLúc nào cũng tự hỏi nhưng tối lại là lúc ám ảnh nhất. :)
XóaVẫn lại...tối. :)
Trả lờiXóaCứ tối thế này xinh gái vẫn hoàn xinh gái đấy. :)
Cảm ơn em nha. :D
XóaCậu bạn, có rất nhiều điều để làm trước tuổi 25 đấy nhé!
Trả lờiXóaBước ra chỗ nào sáng sủa hơn chưa?
Trả lờiXóaBước ra sáng được rồi cần chi phải ..
Xóa