Bức tranh cô gái bên cửa sổ
Hà Nội, những ngày đông giá rét và ẩm ướt.
Hà Nội, những ngày đông giá rét và ẩm ướt.
Cái cách mà anh im lặng lục lại những ngăn
tủ, những giá sách và ném ra giường nào là quần áo, sách vở, những bản vẽ phác
thảo, bút thước… thật nhanh và dứt khoát. Anh để chúng ra thành một đống lộn xộn
rồi gập lại qua loa và nhét chúng đầy thô bạo vào hai túi du lịch và một chiếc
ba lô. Rõ ràng anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Sự giận dữ của anh nói với
cô rằng, anh đã không thể chịu được cô nữa rồi, và rằng anh sẽ rời bỏ cô mãi
mãi, đừng mong có thể tìm được bất cứ dấu vết nào của anh trong cuộc đời cô nữa.
Cô đứng khoanh tay lặng im, tựa người bên
cửa sổ và nhìn ra xa. Dường như tâm trí của cô vẫn còn đang hừng hực ngọn lửa,
mà dường như đã được ủ quá lâu từ một đốm tàn ủ kỹ trong rơm. Và rồi cuộc tranh
cãi của họ chính là điểm bùng phát của mọi nỗi bất hòa chất chứa từ lâu ở hai
con người. Cô giẫn dỗi anh vì anh chẳng chịu thay đổi một chút nào cả. Anh vẫn
là một đứa trẻ to xác, vô lo vô nghĩ. Cô chìm trong một nỗi chán nản cực độ
cùng với cảm giác bất lực rằng: Cô không thể thay đổi anh. Mọi mong muốn của cô
chỉ là hão huyền. Có lẽ, họ chia tay thì cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Anh và cô, hai con người đều có một cuộc sống
đầy hứa hẹn phía trước. Họ không hướng tới sự giàu sang, họ chỉ đi tìm sự ổn định
của cuộc sống. Họ sẵn sàng hàng ngày đi làm 8 tiếng, tối về xem một bộ phim và
đi ngủ đúng giờ để rồi ngày mai lại tiếp tục như vậy, để đổi lấy một cuộc sống
bình lặng và đơn giản. Mỗi người đi trên những con đường đã định và rồi họ gặp
nhau như hai vị khách ngẫu nhiên một ngày đứng đợi cùng một chiếc xe buýt. Họ
chỉ cần lên xe và cùng nhau đi tiếp con đường tiếp theo.
Cho đến một ngày, anh lỉnh kỉnh mang về
nào bút lông, hộp màu, giá và giấy vẽ. Những tờ giấy vuông lớn, trắng tinh, được
sản xuất công phu chỉ để dành cho những kiệt tác lớn, vẫn còn đang chờ đợi ai
đó đưa chúng vào thế giới thực. Anh nói với cô với một vẻ mặt và giọng nói đầy
lạc quan tin tưởng rằng, những thôi thúc trong anh đã khiến anh không thể không
thực hiện những bước khởi đầu mới. Nó đã xuất hiện từ hồi anh còn bé tý, lớn dần
cùng với sự trưởng thành của anh, và rồi ngày hôm nay, nó đã thành một âm vang
mãnh liệt. Anh thông báo với cô rằng, anh đã đăng ký thêm một lớp học vẽ vào buổi
tối, thực ra là tiếp tục nó sau một sự ngắt quãng dài của con đường học tập của
riêng anh. Anh nói với cô về tương lai của những kiệt tác nghệ thuật, của một bậc
thầy mà cô sẽ tự hào. Cô đã không ngăn cản anh, sự lạc quan của anh đã truyền cảm
hứng trong cô. Cô động viên anh mỗi ngày.
Nhưng rồi, chính vì vậy mà thời gian anh
dùng để ở bên cạnh cô cũng ít hơn. Và anh cho rằng thời gian để anh dành cho sự
nghiệp của mình như vậy vẫn còn quá ít. Anh xin nghỉ việc mà không thấy mảy may
tiếc nuối gì, Từ đó, họ sống bằng số tiền dành dụm và số tiền mà cô làm ra được.
Cuộc sống ngày càng khó khăn mà tay vẽ của anh vẫn còn vụng về và nhiều thiếu
sót. Những bức tranh được để ngày một nhiều hơn ở trong nhà mà chưa có ai muốn
mua bất kỳ bức nào trong chúng. Và anh cũng không hề có chút nản lòng.
Nhưng rồi cuộc sống cứ ngày càng khó khăn
nhiều hơn. Bữa ăn trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Họ còn phải trả tiền thuê nhà, những hóa đơn, học phí cho những lớp
học của anh… Cô luôn phải tính toán chi tiêu từng chút một. Cuối cùng, cô lấy hết
sự bình tĩnh và dịu dàng của mình để có được một cuộc nói chuyện thực sự về vấn
đề tài chính đối với anh. Nhưng thật không có sự đơn giản nào dành cho một cuộc
nói chuyện mà trong đó, cô muốn truyền tải hết những mong muốn của bản thân về
việc anh nên suy nghĩ lại mọi thứ. Cô nói về cuộc sống thực tế, những bon chen
và cạnh tranh, nơi không dành cho những mơ mộng hão huyền. Cô muốn anh nhận thức
được rằng, có rất ít họa sĩ và những người thành công trong những họa sĩ ấy lại
càng ít hơn rất nhiều… Anh cảm thấy niềm tự ái bị động chạm. Anh cảm thấy mình
vô dụng và thất bại trong mắt cô. Nhưng anh cũng không hề muốn quay lại những
tháng ngày vô vị nữa. Và rồi cuộc nói chuyện trở thành cuộc tranh cãi nảy lửa.
- "Anh cũng không còn là trẻ con nữa mà sao không thể
nghĩ nổi ra dài hạn vậy? Anh quá ích kỷ, anh có biết tôi đã phải mệt mỏi như thế
nào không? Chỉ có một mình tôi hy sinh để đảm bảo cho bữa ăn qua ngày, và nuôi
cho anh những mơ tưởng hão huyền."
- "Chắc anh đã làm khổ em nhiều rồi. Thôi được, anh sẽ
đi, để em có cuộc sống hạnh phúc hơn."
Cô lặng lẽ lau những giọt nước mắt lăn
trên má. Cánh cửa đóng sầm lại. Cô dõi theo bóng dáng anh đang bước đi dứt
khoát trong con ngõ nhỏ ẩm ướt. Trời đang buổi chiều tối. Mưa phùn bay tứ tung
theo những cơn gió lạnh buốt. Trên những chậu cây nhỏ treo trên ban công, những
nụ phong lan trắng muốt run rẩy vì lạnh. Cơn giân đang dần nguôi ngoai. Cô thấy
mình thật ích kỷ.
Bất giác cô chạy lại bạn làm việc, cầm chiếc
điện thoại lên. Nhưng bàn tay cô lại lưỡng lự. Không. Cô sẽ không gọi cho anh.
Việc xa rời cô, phải tự lập cuộc sống sẽ khiến anh tỉnh ngộ. Anh sẽ quay lại,
xin lỗi cô vì những suy nghĩ quá đỗi bồng bột của mình.Cô thấy dịu lại trong
lòng, không còn một chút cảm giác tội lỗi nào. Không có anh, cô sẽ sống tốt hơn
là đằng khác. Cô lặng lẽ vào bếp sửa soạn đồ ăn tối.
Căn phòng của cô và anh ở trên tầng 5 của
căn nhà cao tầng dùng để cho thuê. Tầng dưới cùng của căn nhà dùng làm nơi để
xe máy. Mỗi tầng có ba phòng và một chiếu nghỉ. Căn phòng họ thuê có phòng bếp,
phòng ngủ và nhà tắm, với diện tích khoảng 50m2. Nơi đây gần nơi cô làm việc và
cũng gần nơi anh đang thực hiện “dự án” của mình. “Đó sẽ là một cảnh phố phường
thường ngày với đủ mọi số phận con người. Cảm hứng nghệ thuật đến từ cuộc sống
của con người.” anh luôn nói với cô về dự án của mình như vậy. Họ đã chuyển nhà
rất nhiều lần, và đây chính là nơi tốt nhất với giá thuê hàng tháng cũng không
quá cao. Bữa tối có trứng ốp, canh cải bắp và cà chua. Cô nghĩ về những tháng
ngày tự do của mình với cảm giác chiến thắng. Sau bữa ăn, cô xem một bộ phim
hài, thấy tâm trạng cải thiện đi đôi chút. Giấc ngủ nhẹ nhàng kéo đến khép lại
một ngày mệt mỏi.
Tiếng chuông đồng hồ reo lên, cô tỉnh dậy,
khẽ đập đập tay sang bên cạnh
“Dậy đi anh.”
Nhưng không có ai ở đó cả. Cô bất giác mở mắt
nhìn kỹ lại. Tỉnh táo trở lại một chút, cô mới nhận ra là anh đã bỏ đi từ hôm
qua. Cô ngồi dậy tắt chuông, chợt nhìn thấy bức ảnh chụp chung anh và cô. Hai nụ
cười thật hạnh phúc nhưng đời thật chẳng như mơ. Cô lạnh lùng đặt úp khung ảnh
xuống rồi lại nằm xuống chùm chăn kín đầu. Hôm nay là ngày Chủ Nhật, cô có thể
ngủ nướng đến bất cứ lúc nào cô muốn.
Hà Nội, đang trong mùa đông giá rét, cô
kéo cao cổ áo khoác và lặng lẽ bước đi trên hè phố. Những đám mây như bị những đám
khói bốc lên từ một đám cháy lớn ở đâu đó bốc lên nhuộm một màu âm u, xám xịt.
Gió rét từng cơn. Cô tự hỏi giờ này anh đang ở đâu. Cô muốn gọi cho anh quá.
Nhưng rồi lại thôi. Anh sẽ phải hiểu ra mọi thứ thôi. Cô bước đến khuôn viên
bên hồ. Phóng cái nhìn ra xa, để cho sự mênh mông và làn sương mờ thu hết tầm mắt.
Cô muốn nói chuyện với ai đó quá.
Cô lang thang ngoài phố, mua sắm vài món đồ
đến tối muộn mới về. Bữa tối tiếp tục là trứng ốp, canh rau cải và cà chua. Thực
đơn nhiều rau luôn là sự lựa chọn ưa thích của cô. Cô lặng nhìn chiếc điện thoại
một lúc, cả ngày hôm nay chỉ có một số cuộc gọi từ bạn bè, không có cuộc gọi
hay bất cứ tin nhắn nào từ anh. Cứ bất giác có tiếng chuông điện thoại là cô lại
linh tính đó là anh gọi, Nhưng rồi lại thấy thất vọng. Chắc anh cũng đang giận
cô, dường như cô đã nói gì đó xúc phạm đến anh. Cô không muốn nhớ lại một chút
nào. Cô bắt đầu ăn, một bữa ăn thật nhạt nhẽo. Không thấy anh xì xụp ăn uống
ngon lành như mọi ngày, cô cũng cảm thấy không muốn ăn cái gì nữa. Cô cất chỗ
thức ăn còn lại vào tủ lạnh rồi ra vào phòng ngủ đọc nốt cuốn sách còn dở dang.
Rõ ràng cô đã hy sinh quá nhiều cho anh, đổi lại, anh chỉ dành thời gian của
mình cho mấy cái bức vẽ ngớ ngẩn ấy. Nhưng cô đã có những lời lẽ nặng nề với
anh. Không thể tập trung được vào bất cứ việc gì. Cô nhỏm dậy tắt đèn và đi ngủ.
“Một gã ích kỷ và ảo tưởng như vậy bỏ đi
thì có gì mà phải buồn. ”- Người bạn thân nhận xét một câu đầy quyết liệt, sau
khi nghe cô giãi bày những tâm sự của mình. Dường như giữa các cô gái luôn có
những vấn đề chung đeo đẳng cuộc đời họ.
“Dù sao, tớ cũng thấy hơi có lỗi một chút.
Nhưng thôi bỏ đi. Tối này đi chơi đâu không?”
“Tối nay đi bar chút đi. Để tớ rủ thêm mấy
đứa nữa. Mà cậu lâu lắm rồi cũng không chơi bời tụ tập gì cả. Mệt mỏi mãi rồi
cũng phải cho mình thư giãn chứ.”
Cả ngày làm việc, cô vẫn quanh quẩn ý nghĩ
về anh. Sao mãi không thấy anh liên lạc lại nhỉ. Hay anh nói thật, rằng anh sẽ
không bao giờ quay lại nữa. Cô thấy buồn kinh khủng.
Cô gần như quên mất anh trong buổi tối hôm
đó. Lâu lắm rồi, cô mới được cười nhiều đến như thế. Bạn bè tụ tập đồng nghĩa với
vô số trò được bày ra, vô số câu chuyện được kể và vô số con người được đưa ra
bàn tán. Vậy mà lâu nay, cô lại cố tình trốn tránh bạn bè. Cô bắt gặp một ánh mắt
đang nhìn mình ở phía bàn đối diện. Người đàn ông mỉm cười để lộ ra một chiếc
răng khểnh trông khá duyên. Cô cũng mỉm cười đáp lại. Lâu rồi cô không mỉm cười
tình tứ với một người đàn ông khác. Người đàn ông ra hiệu muốn nhập với hội bạn
của cô. Cô để ý hỏi người bạn của mình. Họ đồng ý luôn. Thế là những người đàn
ông gặp những người phụ nữ, tất cả họ luôn có những niềm phấn khích mới lạ khi
tụ tập lại với nhau.
Trong tiếng nhạc xập xình của phòng hát
karaoke, người đàn ông đến gần cô, giơ cốc bia lên mời.
“Một ly chứ?” – Người đàn ông khẽ rướn
mày, bộ mặt đầy đầy tươi tỉnh và chút ngây thơ. Dường như là chuyện gì anh ta
cũng biết nhưng rồi lại luôn tự hỏi
không biết mình đang nói cái gì. Một chút gì đó vô tội nhưng lại đầy cuốn hút.
Đó là vẻ bề ngoài một kẻ mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ khuyên những người
phụ nữ của mình phải đề phòng. Nhưng lại chẳng người phụ nữ nào chịu lắng nghe
cả. Họ cho rằng, những người đàn ông của họ chỉ ghen tuông thái quá mà thôi.
Cô phì cười, chạm cốc và uống cạn ly bia của
mình. Sự tiếp đón quá nhiệt tình của cô khiến người đàn ông được thể ngồi lại gần
với cô. Họ trò chuyện và cùng hát. Kết thúc cuộc vui là một cuôc hẹn. Theo lẽ
bình thường sẽ là một bữa ăn tối cho hai người. Nhưng cô từ chối.
“Em thấy chúng ta đi uống café sẽ tiện
hơn.” Cô viết số điện thoại và thời điểm hẹn ngày mai vào một tờ giấy nhỏ, người
đó sẽ đến đón cô.
Cô chọn cho mình một trang phục đẹp nhất.
Cô yêu thích mùa đông, vì mùa đông là một sàn Catwalk cho tất cả mọi người với
những bộ trang phục cầu kỳ và ấm áp của họ. Cô chọn cho mình chiếc bộ váy, cùng
quần tất và một chiếc áo khoác da có lớp lông dày mượt ở cổ áo. Cô cẩn thận ngắm
nhìn mình trong gương.
“Trông em cứ như cô nữ sinh trốn bố mẹ đi
chơi với bạn trai vậy.” Cô nhớ là anh đã từng khen cô như vậy khi họ bắt đầu hẹn
hò nhau. Giá như người mà cô đi chơi tối nay cùng là anh nhỉ. Rồi cô đi đến bên
cửa sổ và nhìn xuống con ngõ nhỏ. Trời tối, nền đường ẩm ướt, lấp lánh phản chiếu
ánh sáng từ những cột đèn. Mưa phùn nhẹ tạo thành những vệt dài thẳng và chéo
xuống trong anh đèn đường heo hắt. Ở trên những cây phong lan cảnh, những nụ
hoa đang bắt đầu hé mở. Giá rét không thể ngăn cản chúng thực hiện những chu
trình sinh học từ triệu năm nay. Cô chợt quay lại. Ở bàn làm việc ấy, một khi
quay lại, cô hay bắt gặp ánh mắt anh ngắm nhìn cô. Nhưng giờ đây không có ai ở
đó cả. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Người đàn ông đã đến nơi. Cô nhìn ra
phía đầu ngõ, một chiếc santafe màu bạc lấp lánh những hạt mưa đọng lại đang đợi
sẵn.
“Café Lake Side anh nhé. ” Cô vừa nói vừa
lật trở lại chiếc mũ liền chùm đầu và mở cửa xe bước vào.
Đó là một quán café hai tầng có sự gần gũi
và một chút sang trọng theo phong cách Châu Âu. Ở ngoài quán có hai cây thông
được trang trí đèn nhấp nháy. Vậy là cũng chuẩn bị đến ngày Giáng Sinh.
Họ chọn một chỗ ngồi ở trong phòng trên tầng
2. Ngăn cách họ với cái lạnh bên ngoài là tấm kính lớn. Từ đây có thể nhìn ra mặt
hồ mênh mông phía trước. Ở bờ bên kia là những tòa nhà cao tầng nhấp nhô rực rỡ
ánh đèn. Tiếng violin vang lên trầm ấm, du dương.
“Đúng là chỗ ngồi tuyệt vời.” – Người đàn
ông nhìn cô mỉm cười, đôi mắt hấp háy. Cô bỗng có cảm giác lo lắng rằng mình sẽ
gặp anh ở đây. Cô đưa mắt nhìn quanh
.“Em uống gì nhỉ?” – Người đàn ông hỏi.
Cô nhìn vào tờ thực đơn đồ uống một lúc rồi
đặt xuống. Cô gọi người phục vụ đến rồi hỏi:
“Cho mình một lon coca light và một ít sữa
đặc được không?”
“Em uống coca với sữa à?” – Người đàn ông
bỗng ngạc nhiên hỏi.
“Vâng. Nó rất tuyệt.” – Cô mỉm cười.
Anh luôn gọi hai thứ đó mỗi khi cùng cô đi
uống café. Chúng trộn với nhau tạo thành một thứ hỗn hợp mà lúc đầu cô cho là
quái gở cho đến khi cô thử nó. Khá ngon. Thỉnh thoảng cô lại thưởng thức thứ hỗn
hợp đó khi đi quán bar cùng bạn bè.
Người đàn ông chọn café nâu nóng.“Café khiến
anh mất ngủ.” Cô nhớ anh đã từng nói với cô như vậy. Đúng là thế giới này chẳng
có ai giống anh cả, cô thầm nghĩ.
“…Và hội đồng khoa học nhà trường đã công
bố bài luận văn của anh. Nó đạt mức điểm tối đa. Xin lỗi em, nghe thật chẳng có
gì hấp dẫn…”
“Công việc của anh à? Margin, tỷ giá, một căn phòng kín
bưng với những ô làm việc chật hẹp, những màn hình máy tính bị lấp đầy những
con số và biểu đồ. Thật tẻ nhạt đối với phụ nữ các em phải không ?”
« thực sự thì anh thấy mệt mỏi vì nó. Nhưng đó là một
công việc tốt, nó cho anh tiền bạc và những cấp bậc cao. Anh không có gì để đòi
hỏi hơn. »
Cô đưa mắt nhìn ra phía ngoài tấm kính lớn. Mặt hồ phẳng
lặng phản chiếu ánh sáng từ quán cafe xuống. Thỉnh thoảng có một chiếc cano máy
phóng qua. Xa xa, có một vài con thuyền đánh cá sáng đèn.
« … Và anh tin tình yêu sẽ là nơi tiếp thêm năng lượng
mỗi khi cục pin của ta đang dần cạn kiệt vì cuộc sống bon chen. Thử tưởng tượng
xem, một ngày ta về nhà và có một ai đó đang ngóng trông ta bên bữa tối. Và cả
tiếng của trẻ nhỏ nữa chứ. Thật cứ như mơ vậy… »
Cô uống một ngụm hỗn hợp coca và sữa, lắng nghe người đàn
ông nói. Chợt cô hỏi :
« Đã bao giờ anh nghe thấy một tiếng gọi mạnh mẽ từ
một nơi nào đó khiến bản thân thay đổi hoàn toàn suy nghĩ chưa ? »
« Tiếng gọi nào cơ ? Nghe có vẻ kỳ bí quá. »
- Người đàn ông bật cười, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cô
thì chợt nhìn quanh một thoáng –« Có ai gọi em à ? »
« Không. Đừng để ý đến chuyện đó. » - Cô mỉm cười
bình thường trở lại. Đúng là chẳng có ai kỳ lạ như anh cả, sao anh không thể là
một người bình thường được nhỉ ? cô nghĩ thầm.
Họ lại tiếp tục những câu chuyện của mình bên những ly đồ
uống. Cô vẫn thỉnh thoảng để ý đến chiếc điện thoại ở trong túi xách của mình.
Không một cuộc gọi đến, chỉ có vài tin nhắn quảng cáo từ tổng đài. Anh vẫn im lặng
với cô.
Chiếc santafe đưa cô trở lại con ngõ nhỏ. Những hạt mưa
li ti liên tục đọng lại lên tấm kính trước mặt xe. Người đàn ông ấn út cho chiếc
cần lau sạch chúng đi. Rồi những hạt mưa lại tiếp tục rơi xuống, chiếc cần lại
tự động lau chúng đi theo chu kỳ. Có lẽ là 5 phút một lần. Người đàn ông nhận
xét cô là một người kỳ lạ nhất mà anh ta từng gặp. Cô chỉ thoáng mỉm cười. Sau
khi nhận được lời hẹn cho một hôm khác, cô khéo léo từ chối do bận công việc và
nói rằng sẽ liên lạc lại sau. Chiếc xe quay đầu phóng đi. Cô tự hỏi, không biết
mình còn muốn gặp người đàn ông ấy không.
Và rồi, ba ngày tiếp theo trôi qua, cô vẫn lặp lại cuộc sống
như thường lệ. Đi làm, về ăn tối, xem phim, đọc sách rồi đi ngủ. Anh vẫn không
thèm liên lạc cho cô. Căn phòng có một sự trống vắng rất lớn mà cô không muốn
trở về chút nào.
Hà nội, nhiệt độ ngày càng lạnh hơn và những cơn mưa vẫn
không có dấu hiệu chấm dứt. Hôm nay, công ty có một buổi liên hoan nhỏ. Trong
tiếng cười nói, chuyện trò huyên thuyên, cô chỉ ngồi im lặng, thỉnh thoảng mở
chiếc điện thoại ra rồi lại cất vào túi. Những nụ cười của cô không còn tự
nhiên được. Cô cảm thấy mọi người thật hạnh phúc. Và anh, anh đã thực sự quên
cô rồi. Đã mấy ngày qua, cô chưa thực sự nói chuyện với ai cả. Nếu anh ở đó,
anh sẽ lắng nghe từ đầu chí cuổi, kể cả câu chuyện ngớ ngẩn nhất. Tàn cuộc muộn,
cô trở về trên con đường ẩm ướt đầy lá rụng nhàu nát.
Cô ngồi lặng lẽ trên giường, tần ngần nhìn vào chiếc điện
thoại. Cô phải gọi cho anh, chắc chắn, anh không thể quên cô, anh không được
phép quên. Bỗng có tiếng gõ cửa :
« Chị ngủ chưa ? Hôm nay một Công ty chuyển
phát nhanh chuyền gửi cho chị cái này. »
Cô đặt điện thoại xuống, bước đến mở cửa. Cô sinh viên ở
phòng bên cạnh đưa cho cô một bưu phẩm có hình chữ nhật lớn. bên ngoài được bọc
giấy bóng cần thận. Có vẻ như là một bức tranh lớn.
« Hôm nay chị không có nhà nên em đã ký nhận giúp chị. »
« Cảm ơn em » Cô nở nụ cười tươi tắn. Một cô bé
hiền lành và đáng yêu.
Cô quay trở lại giường, bóc lớp giấy bọc ngoài. Một tờ giấy
nhỏ rơi ra, trên đó là hàng chữ của anh.
« Xin lỗi em vì những giận dỗi thật trẻ con. Thật
không công bằng khi em lại là người pahir hy sinh nhiều nhất. Thực sự không có
em, cuộc sống của anh đã đi vào ngõ cụt. Bức tranh « kiệt tác » của
anh đã bán được dù anh biết người ta đã định giá nó không tương xứng. Anh đã nhận
được một công việc tại một phòng triển lãm, và họ hứa sẽ đặt hàng anh một số
tác phẩm. Anh đã chia sẻ niềm vui với gia đình, và em chính là người anh muốn
chia sẻ nhiều nhất. Anh biết ơn em và ngày nào anh cũng nhớ em. »
Cô nhìn xuống bức tranh và nó khiến cô suýt bật khóc. Đó
là một bức tranh bằng màu nước tuyệt đẹp. Trong đó, nhân vật chính là một cô
gái đứng tựa bên cửa sổ. Cô mặc bộ chiếc áo khoác có lớp lông mượt ở cổ, váy và
quần tất. Cô khoanh tay và đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm. Bên ngoài ban công là những
cơn gió lạnh, chiếc lá rụng phất phơ. Những chậu phong lan nhỏ treo bên ngoài
khẽ đung đưa theo gió. Cánh cửa sổ mở rộng, phía xa là những lớp mái nhà cong
cong nhấp nhô cổ kính. Hình ảnh quen thuộc của cô mà anh luôn ngắm nhìn.
Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên má, cô cầm chiếc
điện thoại lên, bầm dòng tin nhắn : « Quay về đi anh. Em rất nhớ anh »
và ấn gửi đi không chút chần chừ.
Cô đi tới, mở toang cánh cửa sổ trong bầu trời đêm. Bên
ngoài, mưa phùn đã dứt, những bông hoa lan đã nở rực rỡ. Hương thơm ngào ngạt,
lặng lẽ tràn ngập căn phòng.
Hương phong lan không quá nòng nàn nhưng vẫn khiến người ta nhớ lâu ấy
Trả lờiXóaHà Nội, ngõ nhỏ, phố nhỏ và hương Ngọc Lan. Ở Sài Gòn thời tiết thế nào ạ?
XóaỞ Sài Gòn thì chị k biết :)
XóaOk. Mình đọc rất phê. :)
Trả lờiXóa