Mỗi ngày một viết ngắn

Mỗi ngày một viết ngắn.


Phản ứng cường độ cao hóa ra lại chính là khí chất của chúng ta, những con người chỉ muốn chọn một góc phòng yên tĩnh mỗi khi đi làm về hay một khu rừng vắng lặng vào ngày chủ nhật. Một sai lầm đôi khi có thể khiến bạn dằn vặt hàng tháng, một lời nói lỡ miệng có thể khiến bạn trở lên lầm lì, bực bội, hay đỏ mặt tía tai trước những công kích phê phán... Đừng buồn, nó không hề xấu xí, nó là lẽ đương nhiên, chỉ là với bạn thì biểu hiện ra mạnh hơn người khác thôi. Bạn vẫn là người tốt, thậm chí quá tốt, thời gian sẽ giúp bạn bình tâm lại trước thế giới rộng lớn này. Bạn thấy đấy, như bất kỳ một quyến sách về lẽ sống nào mà ta đọc, hay những nhà thuyết giảng luôn nói với chúng ta, kết cuộc mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Cái ngày mà bạn nhận ra rằng, hóa ra mình không hợp với các bữa tiệc, đó lại chính là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời. Bạn sẽ không phải gò bó mình trở thành bất kỳ một ai hết. Mọi thứ thật lố bịch khi ta thiếu đi sự tự nhiên cần thiết. Hãy cứ ngồi ngắm nhìn tất cả, thu lại và chiêm nghiệm tất cả. Nó sẽ trở thành những chất liệu cho chính đầu óc của bạn, một nơi đã vốn không bao giờ ngơi nghỉ. Sau tất cả, hãy trở về nhà đọc một cuốn sách và suy tư về những ý tưởng. Hóa ra bạn cũng chẳng hề nhạt nhẽo như bản thân vẫn lo sợ. Bạn còn có thể làm được những điều to lớn hơn mà mình chưa thể ngờ.

Tôi còn nhớ những ngày ấy, những ngày mà những cơn gió lạnh không ngừng thổi, những cơn mưa phùn chưa biết lúc nào chấm dứt, tôi lặng lẽ dạo quanh khuôn viên quanh hồ. Thực sự đó là những ngày tháng thật buồn, nhưng chí ít tôi đã nhận ra nhiều điều. Cuộc sống vốn là vậy, khốc liệt và tàn nhẫn, chúng ta phải tự nhận ra điểm mạnh của bản thân để tự lo cho chính mình. Chỉ tiếc hồi ấy, tôi đã không nhận ra những điều rút ra ở hiện tại sớm. Nhưng its nhất, chẳng phải ta đã thử mọi cách rồi sao? Trên fb có khái niệm về khung thời gian, tôi tin là mình đang ở trong đúng khung thời gian của mình. Thành công quá sớm đâu phải điều hay ho, tích lũy nhiều hơn để thành công sau này có phải tốt hơn không?

Tôi thấy những người sếp của mình luôn thở dài trong công việc. Nếu như không thể truyền lửa cho nhân viên thì sao công ty có thể tiếp tục phát triển được. Một con thuyền không có những đợt bảo dưỡng tu bổ, hay cũng không có những cải tiến công nghệ mới thì sao có thể tiếp tục cuộc hành trình. Rồi sẽ có lúc chỉ 1 con sóng lớn một chút cũng sẽ khiến nó vỡ tan và chìm nghỉm. Thực sự phải đến hơn 1 năm trước tôi đã nghĩ đến kế hoạch khác, bởi thị trường đã bão hòa, tương lai thì đã mù mịt, những người lãnh đạo kẻ đi người đến... Suy nghĩ ấy thật ích kỷ, nhưng tôi còn biết làm gì đây, những ý kiến của tôi đâu có ai thèm quan tâm.

Tôi đã từng khác, mơ mộng biết bao nhiêu, thậm chí muốn mình trở thành một nhà văn. Nhưng hiện tại, tôi đã trở thành một kẻ thực dụng, sống trong thương trường, cố gắng kiềm chế những khí chất vốn có của một người hướng nội, mở !òng mình nhưng vẫn muốn lảng tránh đám đông. Và rồi tôi còn phải lo cho gia đình mình rồi mới đến niềm đam mê của mình nữa chứ. Vậy cần bao nhiêu thời gian để làm được tất cả? Liệu có phương án nào giúp tôi thoát ra khỏi mớ bòng bong để vươn lên?

Người chơi cờ vua, người chơi đàn cần 10000 giờ để "rèn luyện có chủ đích" để trở thành 1 kỳ thủ và nhạc công. Còn 10000 giờ viết với tôi liệu có thể giúp mình trở thành một nhà văn với những cuốn sách bán chạy? Có khi lúc đó con tôi đã lập gia đình hết rồi, chỉ còn lại thời gian nghỉ hưu cho niềm đam mê thời tuổi trẻ. Thật lâu quá, không còn cách nào khác, mỗi ngày một bài viết ngắn sẽ có thể là một cách giúp tôi rèn luyện, kể từ hôm nay.

Đó hẳn là ước mơ đã được định rõ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...