Đồng hồ 2

Đồng hồ 2.



Tôi nghĩ Jame blunt - thần tượng của tôi thời sinh viên, là một người ít nói, nhưng không lạnh lùng mà dễ biểu hiện cảm xúc. Hãy nhìn cách mà ca sĩ này biểu cảm khi biểu diễn, bạn sẽ thấy, anh ta có một sự nhiệt huyết mà đôi khi bạn sẽ thấy ở một đứa trẻ khi chúng đang ở độ hưng phấn. Một cái gì đó mà khi mới đang ở giai đoạn đầu của sự nghiệp những vẫn còn bồng bột, bộc trực, mọi thứ đến với anh quá nhanh mà anh chưa có sự chuẩn bị để  tránh khỏi sự choáng ngợp. Tất nhiên tôi chưa bao giờ gặp Jame Blunt, tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh và anh cũng không có scandal nào. Tất cả chỉ là cảm nhận của riêng tôi khi anh đứng trên sân khấu giữa hàng ngàn khán giả, anh thể hiện thứ cảm xúc hưng phấn cao độ nhưng vẫn chút gì đó vụng về, nhưng điều đó làm lên anh khi đó cùng với giọng ca đến từ trái tim. Những bài hát ngày đó của Jame blunt đó tôi vẫn nghe hàng ngày, chỉ tiếc những sáng tác sau này của anh không còn nổi tiếng nữa. Qua thời gian, anh đã chín chắn, từng trải hơn, tìm kiếm những xúc cảm vui vẻ hơn, nhưng có lẽ sự sôi nổi không hợp với anh cho lắm. Có lẽ anh là vậy, những bản balad nhẹ nhàng sâu lắng mới là phong cách riêng của anh.

Image result for james blunt

Tôi nhớ về một cậu bạn mà thực ra mới chỉ gặp 1 lần, nói chuyện vài câu. Ở bạn có chút gì đó nhỏ thôi, giống với Jame Blunt. Tất nhiên không phải là hình thể, khuôn mặt hay khả năng về âm nhạc. Cậu ta thấp, người mập mạp 1 chút, đeo kính, rụt rè, không biết pha trò nhưng cũng không lầm lỳ. Thậm chí cậu tan uống rượu, bắt tay chúng tôi rất nhiệt tình. Cậu để ý mọi người, lắng nghe và cũng chúc rượu làm quen với mọi người, mặc dù giống tôi, chỉ vài ly là đỏ mặt. Có lẽ cậu ta cũng muốn mọi người vui vẻ, hài lòng nhưng rồi cảm thấy hơi lẻ loi trong bữa tiệc, cậu nói lí nhí vài câu rồi lẳng lặng một mình ra về cũng như là lúc đến đây. Cậu ta học quản trijnkinh doanh cùng lớp với người bạn tôi - nhân vật chính của bữa tiệc và cũng là người bạn thân nhất và nhiệt tình nhất với bạn ấy. Tình cờ một người hướng ngoại và một người hướng nội thân với nhau, nhưng tôi nghĩ họ không thân thiết đến vậy, chỉ là có lẽ có một người nhiệt tình hơn người còn lại mà thôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ấy thở phào và khao khát biết máy được về nhà, thoát khỏi phố phường náo nhiệt để tìm đến 1 bộ phhim hay 1 trò chơi trên máy tính. Cậu ta sẽ nghĩ về bữa tiệc, cảm giác nặng nề ra sao giữa những người không quen biết, sự lạc lõng ra sao trước những câu chuyện... Có lẽ cậu ta không như vậy, cậu ta bận gì đó,và có một công việc tốt... Có lẽ tôi đã từng như cậu ta và gán ghép cuộc sống của mình vào trí tưởng tượng vào cuộc sống của người bạn đó.

Đã có những tháng ngày bạn giam mình trong một căn phòng kín với của sổ và rèm cửa luôn được đóng kín. Ngủ vùi là cách bạn sống và để cách ly với tất cả bên ngoài. Tiếng kim giây trên chiếc đồng hồ đi trọn những vòng quay đủ để bạn thấy rằng thời gian đang trôi đi, mọi thứ đang biến đổi từng giây phút trừ căn phòng này. Tất nhiên bạn đang loại khỏi danh sách các yếu tối về nhiệt độ và độ ẩm... Trên bàn làm việc là nhũng cuốn sách khảo cứu về tâm lý, một vài quyển dạy bán hàng và vài cuốn tiểu thuyết. Bạn coi đọc sách là cách để kết nối với thế giới, nhưng tất cả những điều bạn đọc được lại là tác giả của những xã hội khác, không phải xã hội mà bạn đang sống. Bạn coi đọc sách là cách để giúp bạn học kỹ năng bán hàng, quản lý... Nhưng kỳ thực thật khó để bạn áp dũng chúng cho cuộc sống thực tại, bởi duy nhất một điều căn bản: đó không phải ước mơ của bạn, đó là điều mà bạn không muốn. Bạn tin vào điều trái tim mách bảo nhưng để thực hiện được nó cần sự kiên trì và ý chí mạnh mẽ nhất và hơn hết đó là con đã đường dài, thậm chí rất dài. Căn phòng này thật 2 mặt: nuôi dưỡng cho bạn ước mơ, nhưng lại lấy đi của bạn sức lực. Vì để thực hiện ước mơ, bạn cần phải ăn và mặc ấm phải không nào.

Image result for bên cửa sổ

Thành phố buổi sáng chìm trong sương mù và mưa phùn. Từ đây bạn chỉ thấy được một màu nhạt nhòa ở ngoài kia, với những tòa nhà nhấp nhô chỉ còn là những dáng hình mờ ảo. Những mái hiên phía đối diện ẩm ướt những hạt mưa dày đặc tích tụ. Ai sẽ ra đường vào giờ này nhỉ, có lẽ chỉ có taxi, xe ôm, người bán rong... Và bạn, một người chỉ chọn những thời điểm khoongv thích hợp theo lẽ thường để ra ngoài, nhưng đó là thời điểm mà bạn mong muốn, những đường phố, khuôn viên, trống trải và vắng lặng. Cảm giác nhưng ta vốn là sự thừa thãi của xã hội, một sự lẻ loi và vô nghĩa.

Nhưng,
Bạn chỉ cần chủ động hơn thôi. Bạn chỉ cần thôi không nhìn vào cuộc sống của người khác,bạn chỉ cần lắng nghe trái tim mình mách bảo. Một động lực sống còn đang âm thầm lớn lên từng ngày để nhắc nhở bạn tỉnh dậy và hành động.

Căn phòng với nước sơn màu xanh cùng với ánh sáng của đèn huỳnh quang đã từng sáng sủa như thế. Thời gian trôi đi, nước sơn cũng đã bạc màu, ánh đèn cũng không còn sáng rõ như trước. Những đồ đạc, bàn ghế ngổn ngang đã lâu chưa có người sắp xếp. Mọi thứ đã từng thật gọn gàng, sáng sủa, nhưng giờ đây chỉ là sự bừa bộn và tăm tối. Dường như những vấn đề vẫn đang dậm chân tại chỗ,thậm chí còn tệ hại hơn. Chỉ có chiếc kim đồng hồ là chuyển động duy nhất hướng về phía trước. Nó đặt cho bạn một câu hỏi, liệu sự lộn xộn này có khiến bạn trở thành một thứ bệnh dịch, một nỗi u sầu không phải của chính bạn mà còn là của những người xung quanh? Hay chỉ cần một chút sửa sang và dọn dẹp sẽ khiến bạn trở thành một phương thuốc cho cả xã hội? Tất nhiên trái tim của bạn biết điều gì là đúng, hãy đặt chuông để đánh thức con hổ trong bạn tỉnh dậy đúng lúc.
Rồi sau tất cả, không phải ai khác mà chính bạn mà chỉ chính bạn mà thôi, sẽ chịu đựng hay tận hưởng cuộc sống của bản thân mình. Chiếc đồng hồ - biểu tượng của thời gian chính là người đồng hành, người đồng hành không bao giờ có khái niệm chờ đợi bất kỳ ai.

Image result for thời gian

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...