Facebook
nhắc lại kỷ niệm với một người bạn cũ cách đây đã 7 năm. Bạn hỏi “Tuần này có về
không vậy? ”. Muốn, thực sự muốn về nhà, nhưng thời gian ấy liệu mình có thể cảm
thấy hạnh phúc để trở về?. Đó là thời gian của sự lạc lối, của cái tôi bị bỏ lại
phía sau vòng quay của xã hội, của bản ngã vẫn quanh quẩn đâu đó không thể nắm
bắt.
Khi
cầm trên tay một quyển sách còn thơm mùi giấy mới, một cảm giác quen thuộc rằng
mình sẽ được chu du đến một vùng đất mới nào đó hay lang thang trong một chuyến
phiêu lưu của nhân vật nào đó. Đến với “cỗ máy tri giác” tưởng như ta cần phải
là một người làm trong lĩnh vực tự động hóa hay công nghệ thông tin thì mới có
thể lĩnh hội được tri thức mang tầm… thế giới hay… một tương lai viễn tưởng xa
vời. Nhưng không, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được hiện tại, những cỗ máy thông
minh vô tri vẫn đang hiện diện xung quanh đóng góp sự hữu ích của chúng vào cuộc
sống con người. Và trong tương lai, những mối đe dọa đã ngày một hiển hiện khi
những cỗ máy có đươc những tri giác tinh vi cùng những chiều nhận thức đa dạng
mà con người không thể lĩnh hội. Và rồi
một xã hội mới hình thành mà trí tuệ nhân tạo được tạo ra để làm hại kẻ đối địch,
và cũng chính chúng được tạo ra để bảo vệ con người. Sẽ là những cuộc chiến long
trời lở đất của những cỗ máy biết tư duy và cảm nhận. Mạng lưới kết nối của
siêu trí tuệ cuối cùng sẽ bỏ lại loài người – những sinh vật đã tạo ra chúng,
và trở thành đấng sáng tạo ra một thế giới mới, và cả những vũ trụ mới với những
thuật toán tinh vi.
Nhưng
một điều quan trọng hơn hết thảy khi lĩnh hội cuốn sách này đó là chúng ta có
thể hiểu về chính mình trong sự so sánh con người với những cỗ máy. Con người với
sự tư duy và tri giác có thể xác nhận được cái tôi và bản ngã của mình, đó
chính là sự khác biệt của con người với tất cả những sinh vật trong tự nhiên và
những cỗ máy thông minh. Tìm ra được mục đích của mình, đó chính là một trong
những điều khác biệt mà trí tuệ nhân tạo còn phải đợi rất lâu mới có thể làm được.
Nhưng con người đã làm được từ những bước chân lạ lẫm đầu tiên trên mặt đất. Trong
cỗ máy xã hội, con người là những bánh răng, bạn làm việc chính là những chiếc
bánh răng đang chạy để vận hành một cỗ máy lớn. Bạn dừng lại tức là bạn sẽ bị
thay thế và bị bỏ rơi. Đó là bi kịch nếu cá nhân nào đó dừng lại và bị bỏ rơi lại,
và cũng là bi kịch của con người trong tương lai khi bị máy móc thay thế trong
tất cả mọi việc và không thể tìm ra mục đích nào cho chính mình. Vậy ra, với
con người thời nào cũng vậy dù lịch sử có luôn thay đổi, thì mục đích và động lực
vẫn là điều quan trọng sống còn.
Một
cuốn sách mà những triết lý mang giá trị cho mục đích và động lực cũng chính là
“hệ điều hành”riêng của mỗi con người. Hệ điều hành đó có thể xấu hoặc tốt
nhưng bất kỳ ai cũng cần có nó để thấy mình thực sự đang tồn tại. Có thể ai đó
cho rằng đó chỉ là những điều quá xa vời với thực tiễn. Nhưng thực tiễn của
hàng ngày hàng giờ mà chúng ta đang trải qua chính là sự suy tư không ngừng nghỉ
về những điều cốt lõi của mỗi cá nhân là tôi là ai, tôi đang làm gì và lý do gì
mà tôi tồn tại.
Trở
lại với câu hỏi “Cuối tuần này có về không?”, liệu bạn có thể trả lời là “có, tất
nhiên rồi” để về nhà trong niềm hạnh phúc và lạc quan sau một tuần dài làm việc
mệt nhọc. Điều bạn chọn, đó chính là số phận. Và thật may mắn biết mấy cho đến
thời điểm hiện tại, không có một cỗ máy trí tuệ nào có thể thay bạn lựa chọn điều
đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Anhnh.thienloc@gmail.com