Lá rơi trong thành phố

Hôm nay tình cờ nhìn thấy cái tên Lê Xuân Khoa trên bìa sách một số cuốn của Osho và Krisnamurtin. Anh đóng vai trò là dịch giả. Nhưng cách đây cũng ngót 7-8 năm anh là tác giả của cuốn tiểu thuyết "lá rơi trong thành phố". Đây là một cuốn sách đã ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của bản thân tôi khi đó. 


Cuốn sách giờ đã thất lạc đâu đó. Và tôi cũng không còn nhớ nhiều về nội dung của nó nữa. Chỉ nhớ rằng, đó là cuộc hành trình của nhân vật chính là thanh niên 30 tuổi. Câu chuyện mở đầu bằng giọt nước mắt của nhân vật chính ấy khi nhìn về quá khứ và hiện tại. Anh không có gì trong tay, không tình yêu, không tương lai. Anh đã quyết phải sống khác rồi lại buông mình thả trôi theo dòng đời.

Hà Nội hiện lên thật đẹp trong những trang viết của anh. Mình đã từng không yêu mà cũng không ghét Hà Nội. Ngoại trừ nơi đây gắn với quãng thời gian bắt đầu cuộc sống tự lập của mình. Từ một trang giấy trắng, đến trước khi đọc cuốn sách, tôi vẫn thấy mình là kẻ bị bỏ lại phía sau, trôi dạt trong nỗi thất vọng to lớn. Đúng rồi, mọi mong ước đều có thể tan vỡ theo cách nào đó. Và cuối cùng hóa ra không chỉ có tôi, còn có nhân vật chính ấy, bế tắc, buồn chán. Và thật đơn giản, tôi thấy mình trong đó và đã đọc cuốn sách một mạch chỉ trong một ngày, không bỏ lỡ từng câu chữ.

Nhân vật chính có những mối tình lỡ dở. Còn tôi khi ấy có một mối tình đơn phương với một cô gái học cùng lớp. Từ khi ra trường tôi chỉ là một gã lông bông không nghề nghiệp ổn định. Vì thế tôi không đủ tự tin để gặp lại cô gái ấy. Tôi nhớ tim mình đã đập mạnh như thế nào khi đọc thấy một lời hỏi thăm, hay chờ đợi một câu trả lời. Và tôi thấy mình đã rã rời như thế nào khi thấy bức ảnh cô gái mình thích ở bên người khác. Xét cho cùng đó cũng chỉ là tình đơn phương mà chỉ riêng mình tôi cảm nhận. Tổng hợp của những hoàn cảnh bế tắc khi đó khiến cho blog của tôi mang màu sắc u ám và buồn bã. Và tôi không còn ấn tượng gì với Hà Nội nữa cả. Nó giống như việc tôi phải bám trụ ở đây vì không còn một nơi nào khác chào đón tôi nữa. Ngay cả quê hương mình cũng đã từ chối những bản hồ sơ xin việc của tôi.

Nhưng Hà Nội trong trang sách của tác giả Lê Xuân Khoa lại thật thân thuộc. Và nó khiến tôi nghĩ lại về mọi thứ. Quả thật Hà Nội quanh tôi phía sau những dòng người tấp nập và bon chen cũng thật đẹp. Mùa thu lá vàng giăng lối, mùa đông cây bàng đỏ lá, mùa xuân se lạnh ngập sắc đào và mùa hè nắng chói. Kiểu như chỉ cần tĩnh lặng một chút thôi, bạn có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp ấy. Dảo bước đi trên vỉa hè ngắm nhìn dòng người qua lại cũng là một thú vui. Nhân vật chính tìm thấy được cuộc sống yên bình và một tình yêu chớm nở với một cô gái khác: giản dị, mộc mạc.

Hình như là một cái kết mở. Sẽ vấn đó những khó khăn phía trước, nhưng ít nhất đó là một cánh cửa mới tràn đầy những điều tích cực, những đam mê và tình yêu. Và cuối cùng chính sự dung dị mộc mạc của cuốn truyện đã khiến cho tâm hồn người đọc như được xoa dịu. Hiện tại tôi không thể tìm ra cửa hàng nào bán cuốn sách đấy nữa. Dù thế nào tôi tin rằng ngày ấy mình đã gặp may vì được đọc cuốn sách hiếm hoi dành cho chính mình vào chính thời điểm đó.

2 nhận xét:

  1. DVD thì chưa khi nào thấy mình trong một nhân vật nào đó, chỉ thường thấy mỗi nhân vật có một, hai điểm giống giống mình, hi hi hi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng đúng vậy. Những thực ra thấy được một hai điểm giống mình là quý lắm rồi ạ. :)

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...