Ngày mưa 2

Trời cứ mưa một chút là trong lòng lại trùng xuống một cách khó hiểu. Ừ thì ta cũng đã quen với cảm giác này nhưng nếu như đang làm việc trong văn phòng thì tâm trạng thế này đâu có chuyên nghiệp. Hoặc ta đã quá nghiêm khắc với bản thân khi tự trách mình. Cũng là con người thôi mà. Công việc lại muốn để đấy mà uể oải ngồi viết lách gì đó. Nhưng nhiều đồng nghiệp xung quanh mà ta lại ngồi đó mà viết viết thì đúng là cũng ngại. Tạm tìm một góc khuất nào đó ngoài hành lang mà ngồi bấm tạm điện thoại vậy.


Như một thói quen, cứ mưa lâm thâm là tôi lại muốn ngồi vào bàn mà viết ra giấy điều gì đó. Viết ra một nỗi buồn man mác mà từ đó nắm bắt được gốc rễ của nó. Bên cửa sổ, cốc cà phê trên ban, tận hưởng hơi ẩm đang dần chiếm lấy căn phòng. Mưa đang giăng kín bên ngoài kia, rồi đọng lại lên tấm kính đang mờ đi vì hơi ẩm, tạo nên những vệt nước ngoằn nghèo. Hà Nội, mờ ảo ảm đạm trong cơn mưa như một comment nào đó của một vị khách nước ngoài, là thành phố buồn và cô đơn. Tokyo hay Seoul hay bất cứ thủ đô châu Á đông đúc nào cũng thế, như những bài viết mà tôi đã đọc. Dường như bất cứ ai cũng đều có thể cảm thấy sự lạnh lẽo, hay nỗi buồn kỳ lạ những ngày mưa. Có vẻ họ bị bỏ rơi lại trong tâm trạng buồn tẻ của mình. Dãy cửa hàng, cửa hiệu ảm đạm, người bán hàng thay vì tất bật giờ ngồi đăm chiêu nhìn ra con phố ẩm ướt. Những cánh cửa đóng kín ngăn cản cái lạnh lẽo đi vào phá tan sự ấm áp. Cái lạnh lẽo như lướt đi qua những chiếc lá vàng ướt sũng, đang lặng lẽ chờ đợi được bứt ra trong một khoảnh khắc cuối cùng. Xe cộ đi lại chậm hơn, giữ khoảng cách với nhau để tránh nước hắt đến mọi phía. Con đường không còn đầy màu sắc của những bộ trang phục thay vào đó là những thứ màu trơ trui của những chiếc áo mưa. Khách bộ hành cầm ô lặng lẽ đi trên vỉa hè như không có gì vướng bận. Phải 15-20 phút nữa mới có một chuyến xe buýt mà bến xe thì hình như cứ càng xa lắc lơ khác với ngày thường. Tâm trạng tạo ra những thứ xa xôi kỳ lạ như vậy đấy. Ta chẳng muốn lên một chiếc xe nào cả, ta chỉ muốn đứng đây cảm nhận thứ không khí se lạnh đang quẩn quanh, và tìm lại thứ cảm giác quen thuộc ấy trong quá khứ.

Ta tìm mình trong quá khứ và hiện tại. Để rồi vẫn cứ đứng đó với câu hỏi ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Và tương lai nào đang đợi ta phía trước? Chỉ có những lúc này, con người mới thực sự đắm chìm trong việc đi tìm lời giải. Ta tìm lời giải cho mọi thứ nhưng lại quên mất việc trả lời cho những câu hỏi quan trọng. Để rồi chỉ có nỗi cô đơn vào một ngày mưa đi theo ta trên từng bước chân vô định mới khiến ta sáng suốt trở lại. Bánh xe cuộc đời không ngừng lăn bánh và sẽ chẳng chờ đợi ai cả. Chỉ có ta ở đó với nỗi buồn dường như không thôi kết thúc. Bởi ta chưa mang đến tình yêu thương và sự chú tâm ở nhiều khoảnh khắc. Và chỉ những khoảnh khắc ấy mới mang lại cho cuộc sống nhiều ý nghĩa. 


Trong nỗi cô đơn, ta ngắm nhìn cảnh vật xung quanh để gặm nhấm thứ tâm trạng đang xâm chiếm lòng mình. Thật sai lầm. Ta quên mất việc soi chiếu vào chính mình mà để cho thứ thời tiết ẩm ướt này chi phối. Và rồi ta thấy rằng cần phải trao đi cảm nhận nào đó để thấy mình không bị lạc lõng trong một ngày mưa. Và hình như để lưu giữ lại những suy nghĩ, vốn ta không muốn để mất đi, để quên mất, ta ghi lại những gì đang có theo cùng giai điệu bài hát nào đó đã từng vang lên trong căn phòng hay một quán cà phê. Chiếc điện thoại trong tay bắt đầu nóng lên khi hai ngón tay cái vẫn liên tục bấm trên màn hình. Bởi chẳng có mấy ai chuẩn bị cho mình một cuốn sổ nhỏ để kịp tốc ký theo dòng suy nghĩ. Mà bài viết sẽ chẳng hoàn thiện bởi ta sẽ còn muốn chỉnh sửa nó. Và cũng chẳng ai biết một cơn mưa sẽ đến khi đang lang thang để mà cho vào balo chiếc laptop cả... vậy nên chỉ còn chiếc điện thoại, dù sao cũng là đủ. 

Một bài viết ngẫu hứng cũng không thể giống y hệt như tâm trạng ban đầu. Nhưng để lúc nào đó đọc lại, ta có thể thấy được suy nghĩ của mình lúc đó. Bởi ta có thể nắm bắt suy nghĩ nhưng ta chẳng thể giữ nó được lâu. Giống như chẳng ai "đi tìm gió ở trên cánh đồng" cả. Đọc lại, ta lại bắt gặp lại câu hỏi cũ, để thấy rằng liệu mình có đang đi đúng con đường để tìm được câu trả lời hay không. Rồi tự nhiên khi nhìn lại góc hành lang này và lối rẽ kia sẽ đưa ta trở lại với công việc, ta bỗng thấy tin vào những điều tích cực đang ở phía trước.

Buổi trưa mà nghe lại bản nhạc "Rainy day" của Diana Boncheva thì rất thích hợp cho kiểu thời tiết như hôm nay.

9 nhận xét:

  1. Trước kia, DVD thích đi dạo nếu như mưa nhỏ nhỏ, nghe thấm thấm, hi hi hi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ mưa nhỏ thôi ạ. Mưa to thì ta lên ở nhà thôi. 😊

      Xóa
  2. Miss vẫn thích mưa hơn là nắng, nhưng đừng có giông sét là được, hehe.
    Trời mưa mà nằm lười đọc sách thì toẹt vời. Haha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng là ko gì bằng trời mưa nằm đắp chăn, đọc sách cả. 😁

      Xóa
  3. Những cảm xúc được biên lại khi cảm nhận về mưa của em thật hay!

    Trả lờiXóa
  4. Nghe Rainy Season của Keiko Matsui vào những ngày mưa (đặc biệt là mưa mùa hè) cũng khó tả lắm đó :"D Bạn trẻ đừng ủ dột nữa, trời mưa lạnh rủ vợ đi ăn lẩu cho lên tinh thần đê ~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình đã nghe, bản nhạc rất hay, khiến người ta cảm thấy thật tươi sáng.
      Cảm ơn Sonata nha.😁

      Xóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...