Beertalks

Beertalks

Hơn 10 giờ đêm, tự nhiên xem đi xem lại MV “một màu” của Cá hồi hoang. Rồi tôi tự tưởng tượng ra, một ngày nào đó, đúng 5h sáng, vơ lấy ví và chìa khóa, ra đường bắt xe buýt đi đến một thành phố nào đó và lang thang nguyên cả một ngày ở đó. Bỏ lại tất cả phía sau, ngắm nhìn thành phố mới mẻ với sự thảnh thơi, dốc tâm sự vào một ly rượu ở một quán bar nào đó khi đêm về. Một mình làm tất cả với âm nhạc quanh quẩn bên tai, ru ta vào một cơn mơ của sự tự do tự tại.

Chỉ đơn giản là tự mình đi đến nơi nào đó, lang thang ngắm nhìn những con người bận rộn với công việc hàng ngày. Vậy mà vẫn chưa một lần tôi tự tạo cho mình cái cơ hội đó và thực hiện mong muốn đó. Quay lại 10 năm trước, tầm này là mình chuẩn bị lấy bằng tốt nghiệp đại học. Ngẫm lại thời điểm đó, thật kỳ lạ, mình chẳng có lấy một chút niềm vui hay niềm tự hào nào cả. Chật vật để vượt qua các kỳ thi, các bài tiểu luận với mong muốn điểm số cao, nhưng rồi khi nhận tấm bằng loại khá, trong lòng lại tự hỏi, sau 4 năm học hành, tấm bằng này liệu có ý nghĩa gì nhỉ?



Giá như tôi có thể uống một lon bia để rồi thấy bia thật chẳng thấm tháp vào đâu và bật thêm một lon khác hay hút một điếu thuốc để thấy cái vị nhạt thếch thấm trên đầu lưỡi. Nhưng tôi chẳng làm những điều đó, một lon là đã đủ nóng mặt, một lần rít thuốc cũng đã đủ ho sặc sụa. Tôi không đủ mạnh mẽ theo cách đó, vì thế những tâm sự cứ thế giữ trong lòng và trải ra với con chữ. Giây phút thảnh thơi nhất trong ngày là gì, thực ra rất đơn giản, ngồi trên bàn làm việc, vừa nhấm nháp chai yakult sau bữa ăn vừa nghe một bài hát yêu thích nào đó. Rất có lợi cho tiêu hóa.

Tôi nghĩ về những bài học, quả thật không dễ để ta có thể nhớ lại mà áp dụng vào một hoàn cảnh nào đó. Không có nhiều những hoàn cảnh tương tự nhau xảy đến với ta trong thời gian qua. Chẳng hạn, dịch bệnh hiện tại khiến ta chẳng thể đi đâu, chưa ai hay bất cứ đâu trên thế giới đã tìm ra được giải pháp, ta chưa bao giờ phải đối mặt với nguy cơ tiềm tàng ngay gần đến vậy. Hay một công việc giờ đây lại đang trở thành một điều nhàm chán, nhưng ta vẫn chẳng thể đi đâu khác nữa, bởi hoàn cảnh hiện tại không cho phép… giờ đây, trong một ngày hè oi ả, ta ngồi đây tìm lại trong ký ức những bài học giá trị nhất, hầu giúp ta vượt qua hoàn cảnh này để lấy lại niềm hứng thú.

Với một trí nhớ có giới hạn, bộ não cần một chất xúc tác. Và đó, một bài hát với những cảm xúc cũ đưa ta về với căn phòng với những bức tường đóng kín. Hóa ra ở đó, ta đã dường như tìm ra một thế giới với những điều thú vị. Những bài học quan trọng nhất là ở đó, ta tìm thấy chính mình giữa một thế giới bế tắc. Ta tìm thấy lối thoát giữa những giai điệu và ngôn từ, và cả tương lai nữa, tương lai mà ta muốn nắm lấy từng giây phút. Những phút suy tư ngày ấy thật dài rộng, còn giờ đây, khi cả khối thứ quanh quẩn trong đầu, ta không còn nhìn thấy con người mình phóng khoáng đến vậy. Những bài học mà giờ đây ta nghĩ đến, chỉ còn là giải quyết vấn đề nào đó, nhưng những bài học sẽ đưa ta đến với tương lai thì vẫn còn đó, giữa vô vàn những hỗn độn.

Thế giới mở ra giống như tôi đã từng ở trong khách sạn nào đó trong một chuyến công tác ở một thành phố khác. Màn đêm buông xuống khi những cơn gió mát đi vào căn phòng qua ô cửa sổ. Ở bên dưới con phố nhỏ yên tĩnh, chìm trong ánh đèn màu cam, những người phụ nữ với quầy hàng rong đang bắt đầu trở về phòng trọ. Họ nói với nhau cái gì đó mà tôi không nghe ra nổi. Quán nhậu vẫn đông những người ngồi đó gà gật với cốc bia trên tay. Một chiếc xe chở đầy hoa quả đi rẽ vào và dừng lại ở một sạp tạp hóa đang đóng cửa. Đây đó những tiếng rao đồ ăn đêm. Hay một khung cảnh khác, ở một nơi khác, cũng vào ban đêm và cũng từ ô cửa sổ, tôi nhìn ra khoảng khuôn viên phía sau khách sạn. Vẫn ánh đèn bao trùm, nhưng là bao trùm lên sự yên lặng. Một dãy dân cư phía bên kia vẫn sáng đèn, những ánh đèn leon buồn tẻ. Ở phía phòng bên kia, những người bạn cùng lớp với tôi đang chơi tá lả và uống bia, mùi khói thuốc lá lan sang đến tận ô cửa sổ mà tôi đang ngồi. Tôi hiểu rằng, mình vẫn đang vui nhưng là vui theo cách khác, đó là sự cảm nhận xung quanh, suy tư về mọi thứ, và nỗi cô đơn chẳng bao giờ có thể len lỏi vào. Đám đông, sự ồn ào hóa ra càng khiến tôi mệt mỏi và cô đơn hơn nhiều. Thế giới bên ngoài kia có thế nào, thì mình vẫn là vậy mà thôi.

Ta đã từng phóng khoáng như thế, từng vô tư như thế, từng sâu sắc như thế khi đối diện với chính mình. Tôi đã từng có nhiều thời gian cho bản thân và tôi đọc sách. Tôi viết ra những cảm nhận và tự coi đó là những bài học. Tôi có thể thích vài cô gái mà không cần phải cảm thấy tội lỗi.

Đó là quá khứ. Giờ đây ta sống với trách nhiệm vì bản thân và gia đình mà ta là trụ cột. Và dù sao thì nó cũng đang đưa ta đến với những điều thú vị mới đấy chứ. Ta sẽ có những chuyến đi mới mà không phải chỉ một mình mình, ta sẽ có những động lực mới để đi đến thành công… Hiện tại và tương lai: đó chính là  điều quan trọng hơn cả.

Beertalks cũng là một MV hay. Chúng ta không hề hoàn hảo, đó là một điều tốt. Nó càng khiến ta tập trung làm được điều mà mình mong muốn mà quên đi xung quanh. Chỉ cần giữ khao khát ấy trong tim, và ý chí sẽ chỉ lối. Đó là màu sắc khác biệt trong thế giới này, tôi tin vào điều đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...