Trong quán bún bò Huế

 Tôi ốp vội hai bàn tay tê cóng vào bát bún đang bốc khói. Hơi ấm lan tỏa vào từng đầu ngón tay rồi đến lòng bàn tay một cách nhanh nhanh chóng. Cảm giác của bàn tay chạm vào bát bún đã quay trở lại. Hà Nội về ban trưa nhiệt độ cũng chỉ dao động vào khoảng 11-14 độ C. Trên đường phố, ai đi xe máy, ngoài chiếc áo khoác to sụ cũng đều quấn khăn kín cổ và đi găng tay. Thời tiết một màu xám xịt của mây mù đã mấy ngày nay. Vỉa hè một vài người nhóm lại đốt lửa xoa tay sưởi ấm. Quán nước ngoài trời trông tiêu điều, vắng vẻ, phập phồng mái bạt che. Quán bún bò Huế giờ này cũng đã tấp nập người ra vào, đông người cũng làm cho quán trở nên ấm áp hơn. Tôi nhớ cảm giác ở văn phòng mùa này thường bật điều hòa 28 – 30 độ và tôi chỉ cần mặc một chiếc áo len mỏng. Nhưng sự tự tin đó nhanh chóng biến mất khi mở cửa ban công tòa nhà, cơn lạnh đột ngột ập tới, khiến ta chẳng kịp hít thở mà đóng vội cửa vào. Ở đây cũng thế, mỗi lần cánh cửa mở ra là cơn lạnh giá lại được dịp tràn vào, vì thế ai cũng cố gắng tránh ngồi gần cửa. Tôi tự tin dù rét mấy cũng không đi găng tay, để luyện tập một cách nào đó khả năng chịu rét. Ngày xưa, trái đất lạnh hơn nhiều, tổ tiên mình đâu có điều kiện giữ ấm như bây giờ mà vẫn khỏe mạnh đấy thôi. Tuy nhiên, giờ tôi mới để ý mu bàn tay mình đang khô nẻ vì lạnh.



Lạnh đi kèm với cơn đói, tôi dốc hết giá, húng, rau chuối, trộn đều rồi ăn bún sồn sột, phồng mồm trợn má như trong phim Hàn Quốc. Sợi bún to mềm, tôi cũng chẳng có thói quen nhai kỹ, cứ vậy mà nuốt vào bụng. Sau khi cảm nhận được thức ăn đã đi vào hệ tiêu hóa, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn quanh. Xung quanh khá ồn ào, các cặp đôi ngồi vừa ăn vừa trêu đùa, mấy bà mẹ đang nạt con, một vài nhóm cười đùa nói chuyện ầm ĩ về điều gì đó. Không có gì đặc biệt, khi đang chuẩn bị tiếp tục đánh chén tiếp bát bún còn dở, mắt tôi dừng lại.

Một thanh niên dáng khá mập mạp, đeo kính, quấn khăn kín cổ đang chuẩn bị thìa và đũa để tận hưởng bát bún của mình. Trông cậu ta khá chậm chạp và ngồi một mình ngay chỗ cửa ra vào quán. Có lẽ tôi nên gọi cậu ta là Nam hay gì đó. Ý tôi là gán cho cậu ta một cái tên để dễ diễn tả. Có vẻ cửa mở ra đóng vào cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta thì phải. Nam đang dùng đũa gẩy gẩy những sợi bún to, dùng thìa đảo bát bún cho đều một cách thành thạo rồi bắt đầu tận hưởng bát bún của mình. Cậu húp nước rồi gắp từng sợi bún một đưa lên thìa. Cậu làm mọi cách để sợi bùn nằm gọn trong chiếc thìa, kể cả có phải dùng để răng cắn đứt cho gọn, múc nước cho ngập bún rồi mới đưa lên miệng thưởng thức, không quên gắp thêm giá, hành ăn kèm. Cứ liên tục chậm chạp như vậy, mặc kệ người vào ra, kệ giá rét cũng cứ thế ra vào, mặc kệ tôi đang vô duyên nhìn cậu ta tận hưởng bát bún bò. Đang ăn rồi như quên điều gì đó, lúc này Nam mới ngẩng đầu lên. Cậu giơ tay lên một, hai, ba, bốn lần, mỗi lần lại nhìn theo nhân viên phục vụ đang chạy loạn trong quán. Cậu ta có thể gọi, nhưng dường như chưa biết gọi như thế nào, có lẽ đang đắn đo nên gọi chị hay em. Vì nhân viên chạy bàn trong quán toàn nữ. Rồi cuối cùng cũng có người dừng lại.

-         Anh cần gì ạ?

-         Nức… nước – Nam cố gắng nói ra điều cậu muốn, bàn tay nắm nắm lại rồi chỉ vào miệng.

-         À anh đợi một chút – cô nhân viên nhìn xuống bàn biết ngay cậu ta cần gì.

Vậy ra Nam chậm chạp thật, thậm chí cậu ta còn nói không tròn vành rõ chữ nữa. Sau cuộc đối thoại nho nhỏ mà khó khăn đó, Nam có ngay một cốc nước, cậu gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục cuộc hành trình của mình với bát bún. Vẫn những động tác kỳ lạ, chầm chậm đó, khác hẳn mà lại lạc lõng giữa chốn ồn ào này, trong tôi dậy lên cảm giác kỳ lạ. Cậu ấy cô đơn trong thế giới của riêng mình và đang dành hết tâm trí để tận hưởng bát bún đó. Còn tôi, khi nhìn xuống bát bún còn đang lộn xộn của mình, tôi còn chẳng để ý rằng mình đang ăn một bát bún bò Huế nữa.



Có thể Nam sinh ra đã như vậy hay đã phải trải qua một biến cố nào đó trong cuộc sống, nên với cậu một bát bún bò Huế thôi cũng vô cùng giá trị. Có thể cuộc sống lấy đi của cậu một điều gì đó nhưng lại mang đến cho cậu một tâm thái kỳ lạ, tách biệt mình với xung quanh và cả cơn gió rét để có thể tận hưởng từng chút hương vị của mọi thứ. Khi ăn, tôi không để ý đến món ăn, mà đầu óc lại suy nghĩ vẩn vơ đến những điều khác. Tôi để ý những người ra vào, các cặp đội họ dành tình cảm cho nhau ra sao. Tôi để ý nhóm kia đang bàn chuyện gì, chuyện làm ăn nào hay nói xấu người khác.  Hay những đứa trẻ vẫn cứ ngang bướng như thế, không để yên cho bố mẹ chúng được ăn một cách thoải mái. Và rồi tôi lại nghĩ đến hiện tại, tương lai, đến công việc, cuộc sống. Cũng như bao người tôi đến ăn là để thưởng thức nhưng rồi lại chẳng biết nên tả lại món ăn đó như thế nào, hay ho ra sao, khác gì với những quán khác.

Tôi không tự nhận mình hơn kém ai và cũng có lẽ cậu thanh niên kia cũng không phải là một Nam nào đó mà tôi đang nghĩ. Tôi chỉ đang tự chất vấn chính mình: có phải tôi đã quá quan tâm đến cảm giác của người khác mà quên mất cảm giác của chính mình không?

3 nhận xét:

  1. Trong các món DVD thích có món bún bò Huế mà phải thật cay, nói chung DVD rất thích ăn rau, và DVD có thói quen ăn chậm, hi hi hi...
    DVD chúc HAN tuần mới an lành!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Món này ăn thì no đến tối luôn ạ
      Chúc chú buổi tối vui. :)

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...