Giao thừa năm nay không có pháo hoa. Tôi cùng vợ chạy xe máy ra đường định bụng sẽ ở ngoài đón giao thừa như thường lệ xem nếu không có pháo hoa thì giao thừa sẽ như thế nào. Rốt cuộc chẳng có điều gì khác biệt nhiều so với những đêm khác. Có chăng đường cũng đông hơn mọi ngày, hầu hết là thanh thiếu niên. Đường phố về đêm vui hơn bởi tiếng gọi nhau ý ới, tiếng cười đùa vô tư, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng nẹt bô của đám choai choai. Vòng xe vào khu quảng trường, thì thấy các quán nước, quán đồ ăn vặt đang đông nghịt khách. Cũng vẫn là thanh niên. Sân quảng trường rộng, với một bên là sân xi măng rộng rãi và một bên là những ô cỏ vuông với một vài hồ nước nhỏ có vòi phun. Nơi đây, buổi tối thường ngày là nơi tập trung của các gia đình với con nhỏ. Nhưng tầm giờ này không có đứa trẻ nào chạy chơi và những bà mẹ chạy theo lo lắng vòng quanh những hồ nước nữa. Vẫn là thanh thiếu niên mà thôi. Thành phố Bắc Giang gần đêm giao thừa không có khái niệm về giãn cách, một số đình, chùa đã tấp nập khách đến với hàng dài xe máy và oto, tất cả chờ đợi giây phút giao thời để dâng lễ, cầu may. Quán xá chật kín người, cười nói ồn ào. Nhưng đêm 30 năm nay khác với đêm 30 mọi năm, người dân không chen chúc ra đường đợi ngắm pháo hoa, không có những lời chúc mừng năm mới của những người xa lạ. Không có pháo hoa, giờ phút giao mùa có lẽ đất trời không có nhiều thay đổi. Vẫn là những giây phút ấy, chỉ có hai chúng tôi dừng lại để cảm nhận thứ không khí se lạnh này và lục tìm trong năm cũ những niềm vui để kể cho nhau.
Thành phố Bắc
Giang có một con phố nhỏ, chỉ dài chừng 200m, gọi là phố đèn lồng. Dây điện được
mắc ngang trên những cành cây hai bên vỉa hè. Cứ cách khoảng hai mét là có hai
hoặc ba chiếc đèn lồng sáng màu vàng đỏ ngang qua phố. Mỗi cây cũng rực sáng từ
những bóng đèn nhỏ được quấn quanh thân và trên cành. Cả con phố rực rỡ màu sắc
đủ loại, đúng với không khí của lễ hội. Vẫn là những thanh niên, trai gái trong
đó có cả chúng tôi vào đây chụp ảnh, check – in hoặc ghé vào một quán trà sữa
hay cà phê nào đó ngồi tám chuyện. Cố gắng đi tìm một cái gì đó của đêm giao thừa
đưa chúng tôi đi vào đây một cách tình cờ, và lúc này tâm trạng của tôi cũng bắt
đầu háo hức trở lại như những ngày giáp tết vừa qua. Không có pháo hoa cũng thật
tốt, tôi sẽ về đón giao thừa cùng gia đình thay vì ra ngoài đường như mọi năm.
Có một vài
năm, tôi viết khai bút đầu xuân. Nhưng hình như luôn chung một tâm trạng thì phải.
Những ngày tết qua đi cùng với những niềm vui và nụ cười, để rồi còn lại đó
trong tôi sự tiếc nuối. Phải một năm nữa tôi mới lại được đón tết, được vui cười
và quên đi những muộn phiền. Tôi nhớ rằng mình đã từng đạp xe hay phóng xe máy
đi quanh thành phố, đi đến những vùng nông thôn để cảm nhận chút hương vị còn lại
của ngày tết. Có những năm tết thì nắng chang chang, có những năm tết thì trời
lạnh, nhưng tựu chung tâm trạng còn lại là như nhau. Có lẽ năm nay tôi cũng đã
lớn hơn, cũng biết rằng tết đến đơn giản chỉ là niềm tin mà con người dành cho
nhau. Chẳng có nhiều dịp để gia đình đoàn tụ, bạn bè quây quần, và cũng chẳng
có mấy dịp con người quên đi những vất vả mà trao nhau niềm vui ngày năm mới.
Trong một năm, có rất nhiều những niềm vui khác nữa, đâu chỉ có mỗi riêng ngày
tết. Tôi cũng hiểu rằng, chỉ khi tôi tận hưởng giây phút này thì sẽ chẳng có nỗi
buồn hay sự tiếc nuối nào cả.
Hơn nữa, việc
có người vợ bên cạnh đã thay đổi suy nghĩ của tôi nhiều hơn. Việc phải chia sẽ
những ngày tết ở bên nội và bên ngoại khiến cho tôi cũng được trải nghiệm nhiều
hơn những niềm vui khác nhau. Ngồi quây quần bên bữa ăn, chúc nhau những chén
rượu, ly bia, cuộc sống vô tư ở vùng quê của vợ cũng là một sự thú vị. Suy nghĩ
của tôi cũng không còn bị bó hẹp, tôi chịu khó dắt xe ra đi ra ngoài thăm thú nhiều
hơn, trải nhiệm những điều hấp dẫn mà trước khi lập gia đình tôi không hề có. Và
vợ tôi, một cô gái vô tư, vui tươi như một mảnh ghép mà tôi đang thiếu. Cô gái ấy
mang đến thứ không khí mới xóa đi những nỗi buồn vu vơ mà tôi hay có. Quả thật,
tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Khi ta xa
nhà, ta chỉ muốn trở về. Nhưng ở nhà mãi, ta lại muốn ra đi. Sự thật cứ trớ
trêu như vậy. Nhưng điều trớ trêu ấy kỳ thực lại tạo nên những niềm vui và hạnh
phúc trên con đường mà ta đã chọn. Tất cả là những khoảnh khắc, là những kỷ niệm
mà ta không bao giờ quên. Chỉ cần ta muốn trở về, chỉ cần ta muốn đi đâu đó và cứ
thế ta đi và rồi lại trở về. Cứ như vậy, nhà trở thành một tổ ấm mà không niềm
hạnh phúc nào bằng việc được trở về nhà.
Tết đến với
cây đào, bánh chưng, ly rượu vang…, nhưng Tết quan trọng hơn là khoảng thời
gian đầu năm mà con người trao đến nhau niềm tin bằng những nụ cười và lời chúc.
Chúc tất cả
mọi người năm mới Tân Sửu mạnh khỏe, hạnh phúc và bình an.
Đi nhiều rồi cũng trở về.
Trả lờiXóaMến chúc bạn và gia đình năm mới manh khỏe, bình an, thành công.
Đi nhiều mới biết trở về hạnh phúc như thế nào.
XóaCảm ơn bạn nhé. :)
Chỗ cậu không có pháo hoa còn chỗ của Miss thì 4 bề nhà nào cũng bắn ầm ầm xem ké thôi mà cũng không kịp. Haha
Trả lờiXóaBữa nào mình cũng nghiêm túc viết một bài xem sao, lâu nay bận quá bỏ quên chữ nghĩa hết rồi :)))
Chỗ em có mấy nhà cũng tự bắn pháo hóa nhưng tầm thấp, bắn vài cái lấy may thôi.
XóaMong sóm được đọc bài viết mới của chị. :D
Dịch bệnh nên chúng ta đón tết cũng khác trước. Ra đường ai cũng bịt khẩu trang nhỉ=)). Chúc cậu có 1 năm mới với nhiều niềm vui và may mắn nha!
Trả lờiXóaĐêm giao thừa, người bịt người không, chẳng thấy ai phạt hay nhắc nhở. Thanh niên bịt khẩu trang chém gió ko quen. :D
XóaCảm ơn bạn Gkira nhé. :)
Giao thừa mấy đứa bạn cấp 3 chất nhau lên chiếc 4 chỗ, chạy lòng vòng 2 thị trấn sau đó đi nhậu, vì dịch nên đường vắng hoe!
Trả lờiXóaCó nội có ngoại nghe vui nhỉ!
Vui quá. Khi độc thân có cái vui riêng, bạn bè tụ tập xoã tha hồ. Ko phải lo bên nội bên ngoại, vô tư thoải mái.
XóaMỗi cái có một cái vui riêng. :)