Sắc màu

Bản nhạc không lời vang lên, tôi lặng lẽ chống cằm, nhắm mắt lắng nghe. "Rain...rain... với những bức tranh màu thành phố dưới mưa lần lượt hiện ra. Thế giới khác đang chầm chậm trôi đi để lại nỗi cô đơn đang âm thầm níu kéo tâm hồn con người. Đôi khi những nốt nhạc nhún nhảy, dẫn dắt trí óc ta. Chà, những điều ta đang cố gắng hẳn vẫn luôn có ý nghĩa. Chỉ là khi ta chia nhỏ ra thành từng những hành động đơn lẻ thì thấy ý nghĩa của nó thật nhỏ nhoi. Nhưng thử một lần trải nghiệm cảm giác này xem, một bàn nhạc chỉ được tạo ra bới những nốt nhạc. Hãy cứ coi những cố gắng của ta là để tạo ra bản nhạc ấy, mỗi việc làm kể cả thành công hay thất bại hay chỉ là giây phút ngồi yên lặng này, nó như những nốt nhạc khi thăng khi trầm, và cuối cùng là tạo ra bản nhạc mà ta mong muốn. Hãy thử yên lặng mà suy nghĩ xem, để rồi tiếc nuối hối hận quá khứ để làm gì, trong khi bản nhạc vẫn còn đang dang dở.

Gửi đến em:

Anh đang nghĩ về những sắc màu sau khi làm đi làm lại bài trắc nghiệm của Shoya Zychi. Mỗi con người có những tính cách có thể được dãn nhãn vào các nhóm màu. Đó xét cho cùng (cũng như ý tác giả) chỉ là một giả thiết. Bởi môi trường, hoàn cảnh sống, những trải nghiệm cũng có thể khiến ta thay đổi. Nhưng dù thế nào thì từ khi sinh ra, mỗi chúng ta đã có những sắc màu riêng biệt, được pha tạp, được trộn lẫn với những tỷ lệ khác nhau. Nó giống như một điều cốt lõi, đeo bám ta, đánh thức ta tỉnh giấc…

Một ngày của nhiều năm trước anh đã gặp lại một vài người bạn cũ. Có thể coi họ là bạn cũ nữa thôi. Vì anh không còn thấy một sự ăn nhập nào nữa. Anh lạc lõng giữa họ, để họ trêu đùa mình trong sự vô nghĩa. Đó tất nhiên chỉ là chuyện bình thường, cũng có thể anh đã khác xưa, anh đã trưởng thành hơn để nhận ra điều như vậy. Anh không còn thấy nhiều niềm vui từ những cuộc gặp như vậy nữa. Anh đủ sáng suốt để thấy rằng điều gì mới là quan trọng. Lúc ấy anh chỉ muốn thoát ra khỏi đó để được gặp em. Anh thấy nhớ những buổi tối đã qua khi ở bên em. Khi chúng ta bên ly trà sữa, ở bên hồ tận hưởng những cơn gió mát lạnh, hay vội vã về nhà trong cơn mưa tầm tã.  Đó là những gì thật tĩnh lặng nhưng quý giá sau một ngày dài quay cuồng với công việc. Dù có nhưng nối buồn, giận dỗi và cả nước mắt nữa nhưng hãy tin anh đi, những ngày qua thật đặc biệt và nó đang tạo nên cuộc sống của hai chúng ta ngày hôm nay. Ngày ấy anh tìm thấy sắc màu riêng biệt của mình giữa thế giới rộng lớn đông đúc này. Sắc màu không quá tươi sáng hay nổi bật nhưng đó là sắc màu để em có thể nhận ra anh. Và cả những sắc màu của em nữa, những điều đặc biệt.

8 nhận xét:

  1. Sắc màu...
    Nốt nhạc...
    Đời người!
    Ai vẽ?
    Ai phối?
    Ta cười...
    Ta đau...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những sắc màu dù mà ta muốn hoặc không muốn nhưng lại làm nên điều đặc biệt mỗi người. Chúc chú ngày vui vẻ.

      Xóa
  2. Trong cuộc sống thì tình yêu có lẽ cũng giống như một giả thiết vậy, có điều nó mang thêm mọt chút áp đặt của lý trí phải thế không em? Màu của tình yêu có thể nhiều nhưng không nói nó đa dạng được vì chỉ có gam màu nóng mà không có gam màu lạnh. Em viết khá chỉn chu anh hy vọng được đọc nhiều những bài viết của em!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ có tình yêu mới tạo nên sắc màu ấm nóng. Nhưng bên trong mỗi con người vẫn có những gam màu lạnh. Đến khi vào cuộc sống hôn nhân thì ta không thể che dấu mãi nó được. Dù gì thì nhìn lại những kỷ niệm cũ cũng khiến cho ta xúc động.
      Cảm ơn anh. Chúc anh ngày vui nhé.

      Xóa
  3. Em có cảm giác đã đọc bài này của anh cách đây vài năm rồi ý, đọc thấy quen lắm . :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chính xác. nghe vài giai điệu không lời anh nhớ đến bài viết này. Cũng phù hợp tâm trạng nữa.
      Dạo này mất tích lâu quá.

      Xóa
  4. Đến một lúc nào đó, người ta không thích ồn ào nữa.
    Đôi khi Miss thấy mình phí thời gian vì những cuộc gặp gỡ vô nghĩa.
    Nói mình già cũng được, nói mình đổi tính cũng được. Chỉ là gặp nhau mà chẳng biết phải nói gì, mỗi câu chuyện đều bắt đầu một cách gượng ép. Có những cuộc gặp lại còn không biết để làm gì...
    Sau này nhận ra rằng bạn ít thôi, đủ để ấm áp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thường càng lớn hơn thì bạn bè lại càng ít hơn thì phải. Mình chỉ cần làm bạn với những người thực sự là bạn. :)

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...