Sau cuộc nhậu
Trong cuộc nhậu luôn có 3 loại người: người nói nhiều, người ngồi nghe và người hý hoáy với cái điện thoại (thỉnh
thoảng lại alo - người bận rộn). Còn mình không phải là người nói nhiều mà điện thoại
cũng chẳng có việc gì phải động đến (ít công ít việc) nên mình là người ngồi
nghe. Thực tế thì mình cũng thực sự không nghĩ ra được nổi điều gì hay ho để mà
nói cả. Những người nói nhiều dường như trong họ đã có máu hài hước, cho dù có
thể họ không nhận ra nhưng thực sự mỗi lời họ nói ra đều có sức hút. Có
khi không cần nói, chỉ cần biểu cảm thôi đã khiến người khác buồn cười rồi. Cuộc vui nếu thiếu họ thì sẽ không
còn là cuộc vui nữa. Và thường thì họ khá lạc quan và thành công. Còn mình thì
cũng chỉ biết ngồi nghe, cười và thỉnh thoảng thêm vào một vài câu vô nghĩa. Muốn
nói ra cái gì đó hay ho thì lại ngại mình nghiêm túc quá, kéo tụt cảm xúc của cả
hội nên lại thôi. Thực ra ngồi đây ăn nhậu được xem tấu hài thực tế cũng còn
hơn ngồi nhà xem hài Trấn Thành. Trong cuộc vui mình có mặt cũng được, không có
thì cũng không ảnh hưởng gì. Vì thế nếu có ai gọi mình đến bằng được thì cũng
chỉ cho đủ mâm mà thôi. Dù sao thì mình cũng không hợp với những cuộc vui. Với
một người có thiên hướng hướng nội thì không gian yên tĩnh vẫn được đề cao hơn
cả.
Đàn ông là phải
ăn to nói lớn. nói rõ ràng mạch lạc, nói có sức thuyết phục để cho người khác
phải nghe theo. Mình thì lúc nào cần nói to với nói to, còn thường thì giọng
cũng hơi nhỏ, hơn nữa giọng cũng hơi khàn nên muốn nói to lại phải húng hắng
vài tiếng. Đúng là mình nói không được mạch lạc, cái đó phải công nhận. Vì thường
khi nói, mình không biết cách sắp xếp các ý sao cho logic, tìm từ ngữ cũng lâu,
kiểu như hơi lộn xộn nên người nghe đôi khi cũng phải mất thời gian mới hiểu được
ý mình nói.
“Anh đang kể
chuyện cười đấy à?”
“Ừ, em không
thấy buồn cười à?”
“Em lại nghĩ
anh đang nói vấn đề gì rất nghiêm túc.”
Một câu chuyện
cười qua mình kể chắc nó lại trở thành vấn đề gì đó mất rồi. Tốt nhất là đi thẳng
vào vấn đề, nói càng ít càng tốt, mình chỉ muốn cuộc đối thoại diễn ra như vậy.
Sáng qua,
trong buổi Morning talk, có trò chơi nếu… thì… Một người nói nếu cái gì, người
bên cạnh trả lời thì như thế nào. Trò chơi khá hay, nhưng lại nhanh quá. Mình lại
để ý những người khác mà không chuẩn bị câu hỏi trước. Hậu quả khi đến lượt, chỉ
trong 5 giây ngắn ngủi, không thể nghĩ ra được cái câu “nếu” nào cả. Thực ra chỉ
cần đặt một câu ngớ ngẩn thôi cũng được. Đành ngậm ngủi lên chịu phạt. Hình phạt
là bạn hãy phát ra tiếng “A” có âm điệu, và to hết sức đến khi hết hơi thì
thôi. Dù sao hình phạt cũng có ích, mình không thấy ngại cho lắm.
Hôm nay nghĩ
về cuộc vui với mấy thằng bạn cấp 3, quả thật hiếm được khi nào tụ tập như thế
này. Dù cho mình là người ít nói, vốn từ xưa đã vậy, nhưng bạn bè vẫn tính cách
nghịch ngợm như xưa nên cuộc vui vẫn vui như thường. Nghĩ về những năm tháng đã
qua lại thấy bồi hồi. Không nói nhưng ai cũng muốn quay lại thời gian cũ. Bạn
bè đã có những thành công riêng, cũng có nhiều điều phải quan tâm cho gia đình,
còn bản thân vẫn đang đi chậm hơn. Thấy có hơi buồn một chút. Nhưng dù sao mình
cũng đã mạo hiểm để thay đổi, cho dù sự thay đổi hơi muộn. Những khó khăn hiện
tại là những cái mà mình đã sẵn sàng chấp nhận khi mới bước vào con đường này.
Giờ chúng thực sự đã đến, cảm thấy mình vẫn rất bình thản mà không hề hối hận. Khó
khăn đến để ta thực sự thay đổi tích cực hơn. Cuối cùng thì kệ nó chứ, ta làm tới
thôi.
DVD cũng giống IG, hướng nội, ít nói...
Trả lờiXóaNhưng cháu thấy chú rất vui vẻ đấy chứ.
XóaThì cũng giống IG mà, hướng nội, ít nói, vui vẻ tuy không có khiếu hài hước, hi hi hi...
XóaVâng ạ. nhưng chắc hiện tại cháu chưa được vui vẻ cho lắm. Vẫn đang cố gắng. ^^
XóaLần sau vào SG không đi uống nước dừa với soda view Bitexco nữa nha. 2 anh em mình thử đi nhậu xem sao nhá. Haha
Trả lờiXóakk vẫn nhớ kỷ niệm cũ ah. Sài Gòn mà nhậu thì thôi rồi.
XóaTên thì là "Anh chàng vô cảm" Nhưng đọc thì lại thấy cả nghĩ chứ chẳng vô cảm chút nào! Hihi!
Trả lờiXóaSỏi sang thăm bạn và chúc bạn nhiều niềm vui!
Cảm ơn anh. Em cũng thấy mình nghĩ ngợi nhiều quá nên viết blog cho thoát khỏi mấy cái suy nghĩ ấy. :)
Xóa