Có một người bạn viết truyện dài

Có một người bạn, thực sự không thân thiết, cũng chỉ gặp nhau vài lần, nói chuyện vài ba câu, nhưng để lại trong mình ấn tượng về sự rắn rỏi và nhiệt huyết. Điều đó khác hẳn với vẻ ngoài có phần lạnh lùng và hơi lỳ lợm của bạn. Câu chuyện của bạn đầy những biến cố dữ dội có, lãng mạn có. Nhiều chi tiết rất thật và lột tả lên cảm xúc cũng thật không kém. Không ngờ quãng đời sinh viên bạn trải qua nhiều ký ức buồn vui lẫn lộn đến vậy. Chợt nghĩ để thời gian sinh viên của mình, vẫn còn êm đềm chán. Đọc xong câu chuyện dài, chợt nghĩ đến quãng thời gian đã qua của bản thân, quả thật cũng có nhiều buồn vui. Hóa ra mọi sự việc xảy ra đều có ý nghĩa riêng của nó. Và hơn nữa dù sao thì mỗi người một hoàn cảnh, có cuộc sống khác nhau nên khi nhìn vào một cuộc sống khác, nên mình thấy lạ lẫm.

Có một điều quan trọng đó là, trong câu chuyện của mình, bạn không hề tỏ ra e ngại khi đưa ra những suy nghĩ, quan niệm và cảm xúc thật của mình. Đó chắc chắn là một điều khiến bản thân mình đang phải suy nghĩ lại về tất cả. Dường như mình đang cố giấu con người thật sự sau những con chữ. Còn bạn thì không. Bạn là nhân vật chính và sự thực tế không e ngại đó càng khẳng định chắc chắn hơn về nhân vật chính ấy. Nó không phải ai khác được hình tượng hóa thành mạnh mẽ hay u buồn, mà đó chính là bản thân bạn – một người không ngần ngại bày tỏ những góc khuất của bản thân. Bởi vì khi viết ra được nó, tức là ta đang dũng cảm đối diện với nó, và hơn tất cả khi người khác đọc được, đó là ta đã không còn e ngại bất cứ điều gì nữa. Nó giống như một sự chấp nhận vô điều kiện, rằng con mắt người khác nhìn mình như thế nào cũng được, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là ta chính là nhân vật chính của câu chuyện hấp dẫn này.
Điều đó giải thích tại sao nhiều người vẫn cảm thấy mình là diễn viên phụ trong chính cuộc sống của mình. Có thể họ có những lối suy nghĩ và hành động của một ai đó trong xung quanh, của một nhân vật trong một bộ phim hay trong cuốn tiểu thuyết yêu thích…Họ sẵn sàng dĩ hòa vi quý hơn là đưa một lời nhận xét thẳng thắn, hay sẵn sàng làm những việc mà bản thân không hề mong muốn để được đón nhận. Và rồi vì quá mệt mỏi với cuộc sống bên ngoài, thay vì tĩnh tâm suy nghĩ lại bản thân mình, thì lại tìm đến những thú vui vô ích để giết thì giờ.

Bản thân mình cũng đã từng như vậy. Cố gắng xây dựng lên một vỏ bọc, diễn các vai diễn và không dám nhìn thẳng vào sự thật. Bởi lúc đó mình tin rằng, cố gắng xây dựng lên một hình tượng đẹp trong mắt người khác là cách để đạt được những thành công. Nhưng chính vì che dấu đi những suy nghĩ và cảm xúc thật của bản thân, mà mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội hay để trôi đi những năm tháng dài trong buồn chán. Thực sự một vai diễn phụ mệt mỏi hơn nhiều là trở thành một nhân vật chính. Hơn nữa đây là chính là cuộc đời mình. Ta không thể đứng ngoài mà nhìn vào nó được, ta phải là chính mình, là nhân vật chính của câu chuyện hấp dẫn này. Cũng như một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết, câu chuyện không thể làm hài lòng bất cứ ai nhìn vào. Nhưng quan trọng là bản thân mình được sống trong hạnh phúc mà không hề có chút hối hận.

4 nhận xét:

  1. Con người mà mình mơ ước và muốn sống nó khác với những gì của thực tại. Chúng ta ai mà không đi tìm kiếm những điều mà mình chưa có.
    Lúc nào đó, mệt mỏi và chán ngấy mình thì cứ thả trôi một ngày chẳng làm gì cả, chỉ nhìn vào những gì mình có.
    Biết đâu thứ mà mình k cần nhưng lại khối người mơ ước.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng. Đôi khi em thấy mình không hạnh phúc là bởi sự so sánh với người khác. Nhưng hoá ra hạnh phúc lại là biết buông bỏ và thả trôi.
      Thanks chị nhé

      Xóa
  2. Khi đã quá mệt mỏi vì mãi chạy theo mẫu mơ ước về mình, mình sẽ dừng lại thôi!
    Nghỉ ngơi!
    Và mình bắt đầu sống thật với chính mình!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. vâng. Điều quan trọng nhất là sống thật với chính mình.

      Xóa

Anhnh.thienloc@gmail.com

cảm xúc ngày đầu tuần

Sáng thứ hai, bầu trời vẫn âm u như những ngày trước. Bất chợt một tia nắng hiếm hoi chiếu tới rồi nhanh chóng bị những đám mây ...